- Anh còn tra cứu em hả? Là ai bắt em ngồi coi chung “phim con heo” để trau dồi kinh nghiệm. Thì em cũng bắt chướt theo thôi!~ Anh chẳng bảo thích đối phương chủ động một chút thì mới kích tình còn gì?!
- À… ra là vậy… Đúng là cậu bé thông minh sáng láng nha. Học cái gì cũng giỏi cả!!!
- Đáng ghét, còn dám chọc em…
Tiếng cười thỏa mãn lại vang lên, nhưng dường như sự va chạm của hai thân thể lại làm cho sự khát khao trỗi dậy. Hai người lại tiếp tục màn “tráng miệng” trong phòng tắm, sức vóc trai trẻ luôn căng đầy, nên đến “tăng hai” vẫn vô cùng tê tái, dòng nước từ vòi sen chảy xiết, rửa đi bao hoan ái trong đêm oi nồng…
Sáng sớm mai thức dậy, hai thân thể không mảnh vải che thân vẫn lười biếng lăn tới lăn lui trên chiếc giường nệm êm ái. Đến khi có kẻ to con nào đó đã bắt đầu không yên phận, đưa tay sờ soạng khắp nơi, Xuyên mới ý thức được tầm nguy hiểm mà ngăn lại, răng ngứa ngáy hiển nhiên phải trừng phạt con sói ham ăn kia…
- Tối qua “ăn” em đến không còn miếng xương hom. Từ bữa nay sẽ phạt anh ăn chay trường nguyên tháng, cấm sờ mó đụng chạm nữa!
~Như nghe được một tin sét đánh ngang tay, Hiệp mở to tròng mắt, bật đầu dậy la toáng lên:
- CÁI GÌ? NHƯ VẬY LÀM SAO ANH SỐNG NỔI??????!!!!!!!
Phổi Hiệp vốn tốt sẵn, âm vực lại luôn luôn lớn, lúc này là buổi sáng, ba mẹ dưới nhà đều đã dậy nên hiển nhiên nghe rất rõ ràng tiếng hét ai oán của anh chàng. Nhận thức được sự dại dột của mình, Xuyên bịt miệng Hiệp lại, ra hiệu im lặng, vội vàng xuống giường mặc quần áo vào, đánh răng rữa mặt rồi xuống nhà phụ mẹ làm bữa sáng.
- Hai đứa lại cãi nhau hay sao mà thằng Hiệp hét lớn vậy? Cái thằng to xác lại ăn hiếp em nữa phải không? – Papa hiển nhiên không bỏ qua sự tình, và luôn luôn thế, dành sự bên vực cho cậu bé nhỏ “ngoan hiền muôn thuở”.
- Sao ba lúc nào cũng nghĩ xấu cho con hết vậy? Biết đâu con mới là người bị “ức hiếp” thì sao? – Hiệp bày ra bộ mặt khổ sở ra chiều vô tội vạ.
- Thôi đi, mày mà để bị ức hiếp sao. Ba nuôi mày từ nhỏ tới lớn, chỉ có bị hàng xóm mắng vốn là mày đánh con người ta thôi! Ở nhà cũng vậy, toàn ỷ lớn hiếp đáp em mình.
- Đúng rồi đó ba, anh hai được gắn biệt danh là Chaien mà, con là Nobita chuyên bị bắt nạt! – Xuyên quyết tâm “páo chù”, thêm xăng vào lửa.
- Ý em tự nhận mình hậu đậu, lười biếng, học dốt đó hả? keke… – Hiệp chưa bao giờ là cái đèn cạn dầu dù trong hoàn cảnh “thập diện mai phục”, vẫn không ngừng tìm cách đá xoáy.
- Em không có vậy à nha, em chỉ dùng hoàn cảnh để miêu tả thôi chứ em không có học dốt à!
- Thôi thôi ăn sáng đi, ngồi đó mà cãi nhau có tới tối luôn cũng chưa hết nữa! – Mẹ luôn là người đứng ra dàn xếp cục diện oanh liệt.
Bữa sáng vẫn diễn ra ấm cúng vui vẻ như thế, cho đến khi ba đi làm, mẹ cũng đi công việc. Những người thợ xây phòng cũng tới đúng giờ để làm công việc của mình. Nhưng không chỉ có thế, một người nữa cũng tới. Khác với vẻ tự nhiên chào đón buổi đầu, chính Xuyên cũng cảm thấy ngượng ngùng khó xử. Tính lén Hiệp đi với Định ra ngoài để nói chuyện, tránh gặp ai kia lại xảy ra “thế chiến thứ 3”. Nhưng oan gia ngỏ hẹp, Hiệp luôn tinh nhạy trong những cuộc hội ngộ bất ngờ, dù không mong muốn nhưng cả ba người vẫn phải đối mặt với nhau để giải quyết chuyện tình cảm rối rắm…