Bất ngờ, Xuyên đẩy người Hiệp ngửa ra giường, dùng ánh mắt cộng nụ cười gợi tình chưa từng có. Chẳng hiểu sao lúc này, Hiệp lại trở thành người bị động, trở thành con thú cưng ngoan ngoãn bị chính loài vật vốn dĩ “nhút nhát” như Xuyên điều khiển hoàn toàn. Hai bàn tay bấu chặt, cảm giác nhột nhạt trơn ướt đang lấn át khắp thân trước của anh chàng, Xuyên dùng cánh môi lướt nhẹ, rồi xoáy đầu lưỡi vào hai núm đỏ hồng, tay vẫn không ngừng sờ nắn. Có lẽ, đây là cũng là điều mà cậu chàng muốn làm từ lâu, muốn quyến rũ và ve vãn, muốn đong đưa người yêu vào cõi mê hoặc đắm say, muốn nhìn thấy sự khoái cảm kiềm nén của người luôn tự cho rằng mình sành sỏi. Nếu như Hiệp say mê thân thể mềm mại, trắng trẻo và thơm lừng mùi cỏ mai của Xuyên, thì cậu chàng cũng khát khao vô cùng những múi cơ nở nang cường tráng của Hiệp, chỉ nhìn thôi cũng đã đủ để mọi dục vọng cháy lên hừng hực rồi…
Quần đùi mong tanh nhẹ nhàng được cởi ra, chiếc lưỡi ướt át của Xuyên đang từ từ lướt nhẹ xuống rốn, xoay tròn và lã lơi đến những cọng lông tơ kéo dài xuống tận trung tâm. Cậu chàng không quá vội vàng, dùng tay nắm lấy vật thể đang cứng nóng hừng hực, đẩy nhịp lên xuống nhẹ nhàng, cúi xuống hôn lấy hai hòn bi ngậm nút. Hiệp gần như đã đi đến giới hạn chịu đựng, đứa tay nắm lấy tóc Xuyên xoa nhẹ, như thể hiện sự mong chờ được tận hưởng cảm giác đê mê. Cậu chàng ngước lên nhìn, ánh mắt cùng nụ cười đầy vẻ giảo hoạt cuồng vọng, lưỡi thè ra đẩy từ gốc lên trên đỉnh, xoáy quanh đầu khất, sau đó ngậm lấy. Hiệp “Hự” lên một tiếng, tiếng nấc ngất ngây hòa cùng cơn hoan ái say sưa. Sự ướt át, ấm nóng và mềm mại đang bao phủ lấy vật thể nhạy cảm nhất của anh chàng. Trải qua lần trải nghiệm xương máu, Xuyên rõ ràng đã có sự tiếp thu quá tốt cho lần chủ động này. Dù chưa thể “bao trọn gói” nổi cái dương vật to dài thuộc hàng khủng của Hiệp, nhưng nhịp ngậm sục lên xuống đều đặn kết hợp cùng bàn tay xoa bóp cũng đã khiến đối phương tê dài khắp tứ chi rồi.
Hiệp đột ngột bật đầu dậy, kéo người Xuyên lên rời khỏi “thằng em” của mình, hôn vào bờ môi vừa đưa cậu vào thiên đường ân ái. Hiệp quay trở lại làm người chủ động, nắm vị thế oanh tạc như buổi ban đầu, sau những động tác thuần thục đã làm trước đó, anh chàng đẩy vật thể cương cứng đã sẵn sàng xông trận vào chiến địa đã được làm trơn. Gian phòng lại tràn ngập bầu không khí ái tình hoang lạc, tiếng rên của hai kẻ đang quấn quýt lấy nhau vang vọng gầm gừ. Có lẽ vì sự kích thích ban đầu của Xuyên quá tiến bộ, nên động tác và số kiểu “make love” cũng tăng lên. Hiệp thay đổi tư thế liên tục, từ trên giường đến xuống đất, rồi lăn khắp nơi, sau đó bế cậu bé dựa sát vào bờ tường, điểm dừng cuối cùng để đạt đến đỉnh điểm là khi cả hai lao vào trong phòng tắm, thế mà vẫn tiếp tục thực hiện thêm 3 kiểu cuối trước khi phóng thích tù binh. Khắp người Xuyên tràn ngập những dấu hôn đỏ ửng, cơ thể tê dại mỏi nhừ, người của Hiệp cũng nhễ nhại mồ hôi. “Thằng em” đã bắn ra một lượng lớn mà vẫn còn cương cứng, chưa chịu rút ra khỏi địa phận ướt át bó sát nóng rát kia…
- Anh… lấy ra đi… em ra rồi mà anh ép vào hoài khó chịu lắm…
Hiệp không trả lời, chỉ lặng thinh nhìn vào vẻ mặt khổ sở vì vừa bị “trấn lột” đến mức đuối sức của Xuyên, rõ ràng hôm nay cậu chàng đã quá dại dột khi đánh động vào nguồn sinh lực vốn vô cùng dồi dào của anh chàng, đêm hôm trước chỉ mới là nửa phần công lực thôi, hôm nay thì tung ra gần hết tuyệt kỹ rồi, hỏi làm sao mà không đuối cho được. Anh nhẹ nhàng rút ra, dù đã tràn ra ngoài một lượng đáng kể nhưng bên trong khe vẫn tuôn ra ào ạt. Xuyên như trút được mớ ức chế trong cơ thể, cả cơ mỏi nhừ, hai tay bấu chặt vào cổ Hiệp, đầu dựa vào vai anh thở dốc.
- Sao? Có hối hận không? – Hiệp bỗng cất tiếng hỏi kèm giọng cười giễu hoặc.
- Hối hận cái gì?
- Hối hận vì đã dám cả gan rù quến anh!
~- Hứ… người ta có lòng làm anh sướng, vậy mà còn đối xử mạnh bạo thế đó! – Xuyên đánh nhẹ vào ngực Hiệp, rồi cắn vào vành tai anh.
- Nè, làm thế là tiếp tục kích thích anh đó nha! – Hiệp ôm Xuyên bế nhẹ nhàng dựa vào bờ tường gần bồn tắm, để cho cậu ngồi lên người mình, dịu dàng hôn lên môi cậu đắm đuối, nhưng sau đó lại cắn nhẹ lên như một kiểu trừng trị.
- Ui da… sao lại cắn em? – Dù không đau lắm nhưng Xuyên vẫn nhăn mặt tỏ vẻ ức chế.
- Khai mau, học ở đâu cái chiêu trò đó hả? Hồi lần đầu tiên e dè rụt rè như thỏ tơ. Vậy mà hôm nay cứ y như hồ ly tinh chín đuôi đã tu luyện thành hình mỹ nhân vậy?! – Dù rất mê say cái cảm giác dạo đầu mà Xuyên mang lại, nhưng Hiệp vẫn không thể bỏ qua nguyên do cho sự tiến bộ vượt bậc này.