Hiệu suất làm việc của Qua Bốc Lâm rất cao, ngay hôm sau đã mang tới Hồi Xuân Các một chồng tài liệu.
Mặc Khuynh khi đó đang ngồi ở quầy kiểm tra dược liệu tồn kho, nâng mắt nhìn thấy một chồng tài liệu kia, tức thì nhướng mày.
"Nhiều thế à?"
Chết tiệt, xếp thành một cái núi nhỏ luôn rồi.
Qua Bốc Lâm vỗ vỗ chồng sách: "Thi bốn môn.
Hai môn giống với thi công chức nhà nước bình thường, chủ yếu là kiểm tra tố chất, còn hai môn là để gia nhập vào căn cứ số 08."
"Tôi tin cô có thể làm được." Qua Bốc Lâm làm động tác cổ vũ.
Mặc Khuynh "ừm" một tiếng, nói: "Lui ra đi."
Qua Bốc Lâm không lui ra, một cánh tay đặt trên mặt quầy, rướn cổ xem Mặc Khuynh đang lật sổ: "Làm gì thế?"
"Nhập hàng."
"Dược liệu?"
"Ừm."
"Cái y quán này của mấy người, một ngày không thấy nổi một khách đi vào, nhập dược liệu làm gì?" Qua Bốc Lâm không hiểu.
"Tự dùng." Mặc Khuynh thờ ơ đáp lại.
Thời gian trước cô điều chế vài loại thuốc cơ bản, trị sốt cảm và mấy bệnh lặt vặt, vết thương nhỏ này kia, đều đủ dùng rồi.
Bây giờ muốn điều chế thuốc mới cho Giang Khắc, chờ đến Đế thành sẽ đưa cho hắn.
Dựa theo tốc độ uống thuốc của Giang Khắc, dùng phương thuốc lúc trước sợ là không còn tác dụng nữa.
Cô phải đổi phương thuốc mới.
- - Dược liệu cần dùng, giá cả đều cần soát lại một lượt.
Mẫn Sưởng từ trong phòng chẩn bệnh đi ra.
Mặc Khuynh nghiêng đầu: "Mẫn Sưởng."
"Có."
Mẫn Sưởng đút một tay trong túi quần, nghe thấy Mặc Khuynh gọi thì dừng chân, quay đầu nhìn về phía này.
Ánh mắt hờ hững của cậu ta quét qua, dừng trên người Qua Bốc Lâm một giây.
Mặc Khuynh nói: "Lần sau nhập hàng nhớ nhập ở Tam Minh Dược Nghiệp, tối nay tôi đưa danh sách cho cậu."
"Khụ khụ." Qua Bốc Lâm bị sặc nước, sợ hãi hỏi, "Sao cứ phải nhập ở Tam Minh Dược Nghiệp?"
Mặc Khuynh không hiểu: "Có vấn đề gì sao?"
Qua Bốc Lâm im lặng một giây, ngửa cổ uống hai ngụm nước, sau đó mới hỏi: "Không phải phía sau cô có một thôn Thần Y sao?"
"Thôn Thần Y chỉ sản xuất dược liệu quý." Mặc Khuynh nói, "Tam Minh Dược Nghiệp có diện tích gieo trồng dược liệu trải khắp cả nước, dược liệu các loại đều đảm bảo chất lượng."
"..." Qua Bốc Lâm rũ mắt, đóng nắp bình, trong lúc vô thức còn đóng chặt hơn bình thường, nhàn nhạt nói, "Ồ."
"Anh có ý kiến gì với Tam Minh Dược Nghiệp sao?" Mặc Khuynh nhìn anh ta.
"Không có." Qua Bốc Lâm đứng thẳng, phẩy tay, "Nhớ đọc tài liệu đấy, tôi đi trước đây."
Nói xong đi rồi.
Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng nhìn theo bóng lưng của anh ta, sau đó không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau, đều nhạy bén phát giác ra bất thường.
Nhưng, cũng không nghĩ nhiều.
Mẫn Sưởng hỏi: "Dược liệu cô nói, khi nào thì cần?"
Mặc Khuynh đáp: "Càng sớm càng tốt."
"Được."
Mẫn Sưởng gật đầu.
Mấy ngày nay liên tục có mưa phùn, người đi trên đường không nhiều, ánh sáng mông lung.
Nhìn từ xa, còn có sương trắng chậm rãi lượn lờ.
Mẫn Sưởng đang đứng thì có gió thổi vào, hơi rùng mình một cái, bèn liếc mắt ra bên ngoài, định bụng đi đóng cửa.
Dù sao mở cửa hay không thì cũng như nhau.
- - Đều chẳng có mống khách nào.
Mẫn Sưởng đi ra, chuẩn bị đóng cửa, chợt nhìn thấy một chiếc xe sang dừng bên đường, rất nhanh, cửa mở ra, tài xế là một người trẻ tuổi mặc đồ đen đi xuống, anh ta bật ô lên, vòng về cửa sau xe, mở cửa ra.
Rất nhanh, một người đàn ông trên dưới năm mươi đi xuống xe.
Người này ăn mặc chỉn chu tỉ mỉ, tóc đã có vài sợi bạc, khí chất trên người mang theo trầm ổn.
Ông ấy nhìn bốn phía một vòng, cuối cùng, tầm mắt chiếu thẳng về phía này.
Đối diện với ánh mắt của Mẫn Sưởng.
Chỉ một ánh mắt đã khiến Mẫn Sưởng nâng lên cảnh giác.
Bình thường giao tiếp với những người trong tối ở thành phố Đông Thạch, lâu ngày, cũng luyện ra một thân bản lĩnh.
Cậu ta có thể đánh hơi ra, người này không đơn giản.
Hơn nữa, còn là nhắm đến Hồi Xuân Các mà đến.
Tài xế cầm ô, theo người đàn ông đi về phía này.
Mẫn Sưởng đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt khóa trên người bọn họ.
Người đàn ông kia đến gần, tay hơi nhấc, ngăn lại tài xế vẫn đi theo mình.
Tài xế hơi cúi đầu, không tiếp tục đi theo nữa.
"Xin hỏi," Người đàn ông kia chậm rãi bước đến trước cửa, hỏi Mẫn Sưởng, "Mặc Khuynh, Mặc tiểu thư ở nơi này sao?"
"Ừm."
Mẫn Sưởng không có một biểu cảm thừa trên mặt gật đầu.
"Tôi họ Bách, tên Tạ.
Tìm Mặc tiểu thư có chuyện xin giúp đỡ." Bách Tạ lấy danh thiếp ra đưa cho Mẫn Sưởng, "Không biết có thể gặp mặt hay không?"
Mẫn Sưởng hơi rũ mắt, tầm mắt quét nhanh qua tấm danh thiếp kia, lại không nhận, chỉ bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì?"
Bách Tạ nói: "Chữa bệnh."
"Vào đi."
Mẫn Sưởng nhấc mắt, nhường đường.
Khó lắm mới có người tìm đến chữa bệnh, còn đặc biệt chỉ đích danh Mặc Khuynh, cậu ta mà chặn người ta ngoài cửa, để Mặc Khuynh biết được chắc chắn sẽ xé xác cậu ta ra.
Bách Tạ đi vào.
Tài xế đứng đợi ngoài cửa.
"Tìm cô chữa bệnh đấy." Mẫn Sưởng quay vào, nhìn Mặc Khuynh vẫn ngồi ở vị trí cũ.
Mặc Khuynh thờ ơ đáp: "Nghe thấy."
Cô nâng mắt, ánh mắt mang theo đánh giá.
Bách Tạ gật đầu với Mặc Khuynh: "Mặc tiểu thư."
"Ông không có bệnh." Hai ngón tay Mặc Khuynh kẹp một cây bút, đùa nghịch nó giữa các ngón tay, nhướng mày hỏi, "Chữa cho ai?"
"Quả nhiên là truyền nhân của Y thánh, danh bất hư truyền." Vẻ mặt của Bách Tạ lộ ra tán thưởng, thêm mấy phần cung kính, ông ấy đáp, "Thiếu gia nhà tôi."
Mặc Khuynh: "Người đâu?"
Bách Tạ: "Ở Đế thành."
Mặc Khuynh nhíu mày.
Bách Tạ nói: "Nếu được thì mời Mặc tiểu thư đến Đế thành một chuyến."
"Không đi." Mặc Khuynh ngừng một giây, sau đó trực tiếp từ chối.
Cô cúi đầu tiếp tục lật sách, lười biếng nói, "Tiễn khách."
"Mặc tiểu thư..." Bách Tạ tiến lên một bước, còn muốn nói gì đó.
Nhưng mà, có một cánh tay đưa ra, ngăn trước mặt Bách Tạ.
Ánh mắt Mẫn Sưởng mang theo lạnh lùng, giọng nói đè xuống thấp: "Cút đi."
Không chừa một đường thương lượng.
Bách Tạ không động, không tiếp tục tiến lên, cũng không xoay người rời đi, chỉ thân thiện nhìn Mẫn Sưởng.
Ông ấy nhìn về phía Mặc Khuynh, giọng nói vẫn mang theo lịch sự và khiếm tốn: "Mặc tiểu thư không biết đã từng nghe qua?"
"..."
Mặc Khuynh hơi dừng, tầm mắt chuyển về phía ông ấy.
" chia làm hai bộ, bộ "Thượng" đều là những phối phương khiến người ta không ngờ đến lại mang đến hiệu quả diệu kỳ, bộ "Hạ" được xem là bảo điển về ngũ độc, dính vào là chết." Bách Tạ tiếp tục nói, "Nghe nói, tác giả của hai cuốn sách này là tổ tiên của Mặc tiểu thư đây -- Y thánh."
Mặc Khuynh híp mắt: "Tiếp tục."
Bách Tạ nói: "Độc mà thiếu gia nhà chúng tôi trúng phải trùng hợp là từ bộ "Hạ" của."
"Cho nên?" Mặc Khuynh không hề để tâm hỏi.
"Nếu Mặc tiểu thư là hậu nhân của Y thánh, thì hẳn là sẽ có cách giải độc." Bách Tạ nói, "Chỉ cần Mặc tiểu thư đồng ý đi một chuyến này, thù lao không thành vấn đề."
Mặc khuynh hơi đăm chiêu.
Bách Tạ thấy thế, lập tức lấy ra một tấm chi phiếu, đưa cho Mẫn Sưởng: "Đây là tiền đặt cọc."
Mẫn Sưởng nhận lấy, sắc mặt vốn mang theo khinh thường, tùy tiện liếc mắt một cái, nhưng sau khi thoáng nhìn thấy con số ghi trên đó, vẫn hơi lộ ra ngạc nhiên.
Thế là, sau một giây chần chừ, cậu ta đi đến trước quầy.
Cậu ta đặt tờ chi phiếu lên mặt quầy, đẩy đến trước mắt Mặc Khuynh.
"Đủ tiền cho cô mua dược liệu trong vòng ba năm." Mẫn Sưởng thấp giọng nói.
"..."
Mặc Khuynh không mấy hứng thú với tiền, nhưng sau khi nhìn đến con số kia, cảm thấy -- không uổng cho một chuyến đi này của cô.
Mặc Khuynh đánh mắt một cái.
Mẫn Sưởng tự giác bước tránh sáng một bên.
Sau đó cô nhấc mắt, nhìn Bách Tạ, lạnh giọng nói: "Nói qua tình trạng của thiếu gia nhà ông đi."
"Được."
Bách Tạ khẽ thở ra, mỉm cười.
Đã nhận tiền đặt cọc thì phải nhận bệnh nhân, thế là, Mặc Khuynh đưa Bách Tạ vào phòng chẩn bệnh.
Đây là bệnh nhân đầu tiên của Mặc Khuynh sau khi tự xưng là "đại phu của Hồi Xuân Các", Mẫn Sưởng đặc biệt coi trọng, cực kỳ tự giác bưng trà rót nước, làm tốt khâu phục vụ.
Mặc Khuynh lên tiếng: "Nói đi."
"Thiếu gia trúng độc vào mười năm trước..." Bách Tạ bắt đầu.
Mặc Khuynh cắt ngang: "Vẫn còn sống?"
, bộ "Hạ".
Thật ra trong đây không phải đều là những thứ dính vào là chết, có nhẹ có nặng, nặng đúng là có thể "dính vào là chết", nhưng nếu là nhẹ, cũng chỉ để dọa người, khó chịu mấy ngày là hết.
Thế nên, trúng độc từ mười năm trước...
Hoặc là hiện tại sớm đã mục xác dưới mười tấc đất, hoặc là đã sớm khỏe re.
Không thể nào lại ở tình trạng "Bây giờ vẫn cần giải độc."
"Đúng vậy." Bách Tạ nói, "Vẫn dựa vào châm cứu kéo dài mệnh.
Nhưng qua mười năm, độc đã xâm nhập vào cốt tủy, chỉ dựa vào châm cứu e là..."
Bách Tạ không tiếp tục, hiển nhiên là không muốn nói ra những lời mang điềm xấu.
"Ồ."
Mặc Khuynh nâng tay sờ cằm.
Bách Tạ không nói nguyên nhân trúng độc, chỉ nói một vài dấu hiệu sau khi bị trúng độc và tình trạng cơ thể mấy năm nay của thiếu gia nhà mình, cố gắng để Mặc Khuynh nắm được tình hình cụ thể nhất.
Mặc Khuynh im lặng nghe.
Uống hết hai chén trà, Bách Tạ mới nói xong.
Mặc Khuynh một tay cầm chén trà, một tay đặt trên tay vịn ghế, ngón tay gõ chậm theo nhịp.
"Xin hỏi Mặc tiểu thư, thiếu gia của chúng tôi còn có thể cứu không?" Bách Tạ thử hỏi.
"Không biết." Mặc Khuynh không cho ông ấy một đáp án chính xác, chỉ nói, "Gặp rồi nói tiếp."
"Được."
Bách Tạ dường như đã tập mãi thành quen, không để lộ thất vọng hay tiếc nuối gì cả.
Mặc Khuynh hỏi: "Bao giờ xuất phát?"
"Một tuần sau." Bách Tạ trả lời, "Phải một tuần nữa thiếu gia mới quay về Đế thành."
"Được."
Bách Tạ đáp, đứng lên, nói: "Vậy tôi xin phép."
Mặc Khuynh gật đầu: "Tiễn khách."
Lần này là tiễn khách thật.
Mẫn Sưởng đưa Bách Tạ ra đến cửa, nhìn theo Bách Tạ và tài xế che ô phía sau quay về xe, "Chậc" một tiếng, chẳng hiểu sao hơi khó chịu, đóng cửa lại.
Ánh sáng bị ngăn lại, cậu ta bèn bật hết đèn lên.
Mặc Khuynh từ trong phòng chẩn bệnh đi ra.
"Lão già này không tin cô sẽ chữa được." Mẫn Sưởng cau mày, nói với Mặc Khuynh, "Nhìn như lịch sự khiêm tốn, thật ra là đeo một cái mặt nạ, giả tạo dối trá."
Mặc Khuynh không phiền không giận: "Bình thường."
Có thể nhìn ra, Bách Tạ tìm đến cô, chỉ là ôm theo một tia hy vọng.
Hẳn là nhìn thấy bài báo "Hậu nhân của Y thánh" mới chú ý đến cô.
Mà, độc thiếu gia nhà ông ấy trúng trùng hợp liên quan đến "Y thánh", mới muốn thử tìm cô một lần.
Nhưng mà --
Hẳn là không ôm theo hy vọng gì.
Nếu thật sự có chờ mong gì, ông ấy đã trực tiếp đưa thiếu gia nhà mình đến tận cửa rồi.
Đưa tiền đặt cọc, nói về bệnh tình, đều là vì không muốn đi một chuyến uổng công.
Đương nhiên, loại phản ứng thế này rất bình thường.
Dù sao từ khi tỉnh lại đến giờ, Mặc Khuynh chưa từng làm được chuyện gì "có tiền đồ", tra lý lịch của cô, hoàn toàn không tìm ra được thành tựu gì của cô trong giới Y học.
Dù là làm đại phu ở Hồi Xuân Các, thì cũng chưa chữa được cho nổi một người.
Mẫn Sưởng im lặng mấy giây, lại hỏi: "Cô thật sự định vì vị thiếu gia này mà đi Đế thành?"
"Ừm."
Mặc Khuynh gật đầu.
"Số tiền đó không kiếm cũng không sao, dù sao..." Mẫn Sưởng nói, "Tiền bán bộ châm cứu của cô còn dư lại rất nhiều."
"Không phải chính cậu khuyến khích tôi nhận đó sao?" Mặc Khuynh hỏi lại.
Mẫn Sưởng nghẹn lời.
Lúc đầu đúng là bị tiền đặt cọc hấp dẫn.
Nhưng mà, lão già kia bày ra cái dáng vẻ "cao cao tại thượng" khiến cậu ta cực kỳ chướng mắt.
Nếu không phải thành tâm thành ý mời Mặc Khuynh xem bệnh, vậy thì lúc thật sự đến rồi, Mặc Khuynh cũng khó mà nhận được đối đãi tận tình gì từ họ.
Huống hồ, nếu Mặc Khuynh đến Đế thành, cậu ta không thể đi cùng.
Cuối cùng vẫn là lo lắng.
Mặc Khuynh nói: "Dù sao tôi cũng phải đi một chuyến."
Mẫn Sưởng ngẩn ra: "Đi làm gì?"
"Khảo hạch."
Ánh mắt của Mặc Khuynh rơi xuống chồng tài liệu đặt trên mặt quầy.
"Cô muốn thi nhân viên công chức?" Mẫn Sưởng lúc này mới nhìn kỹ chồng tài liệu kia, bị tên ở gáy sách dọa cho sợ hãi.
- - Rốt cuộc là trò gì đây?
"Đại loại như vậy." Mặc Khuynh đi tới, bê chồng tài liệu kia lên, "Nhớ nhập dược liệu."
"Biết rồi."
Mẫn Sưởng gật đầu.
Nghĩ một lát, Mẫn Sưởng bỗng khựng người.
- - Ế, Mặc Khuynh còn chưa tốt nghiệp trung học mà, đi thi công chức kiểu gì?
- - Loại bối cảnh thân phận không thể tưởng tượng nổi này của cô, có thể qua được thẩm tra chính trị sao?
*
Hồi Xuân Các cũng không nhờ Bách Tạ ghé thăm mà việc làm ăn tốt lên.
Mấy ngày sau đó, vẫn không có lấy một bệnh nhân tìm đến.
Cực kỳ vắng vẻ.
Mặc Khuynh đã sớm quen với tình trạng này, dù sao nhàn cũng tốt, vừa có thể điều chế thuốc cho Giang Khắc vừa có thể nghiên cứu tài liệu, rảnh rỗi thì chơi cờ với Mẫn Sính Hoài.
Rất nhanh, một tuần đã trôi qua.
Mặc Khuynh đã sớm gửi đơn xin được "Đến Đế thành trước, thuận tiện đi xem bệnh" đến Hoắc Tư.
Hiệu suất làm việc của Hoắc Tư rất cao, sau khi xác minh thì cùng ngày lập tức phê chuẩn cho Mặc Khuynh.
Tối trước ngày xuất phát, Mẫn Sưởng do dự đi đến trước mặt Mặc Khuynh, hỏi: "Không thì, tôi xin nghỉ học rồi đi với cô?"
"Không cần."
Mặc Khuynh từ chối thẳng thừng.
Mẫn Sưởng mím môi, trên khuôn mặt thanh lãnh bấy lâu thấp thoáng nét lo lắng.
Cậu ta đi vào bếp.
Một lúc sau, bưng ra đĩa trái cây.
Mặc Khuynh bắt chéo chân, đặt sách trên đùi, vừa lật đọc vừa ăn trái cây.
Mẫn Sưởng đứng im lặng một bên, chợt hỏi: "Ăn ngon không?"
"Giống mọi khi thôi." Mặc Khuynh nhướng mày, khó hiểu nhìn cậu ta, "Làm sao vậy?"
Bàn tay Mẫn Sưởng cuộn lại, một lúc lâu sau, cậu ta đút tay vào túi quần, nói: "Tôi muốn thi vào Đại học Đế thành."
"Thì cứ thi đi, có ai cản đâu." Mặc Khuynh cắn một miếng táo, chợt nghĩ đến gì đó, "Ôn luyện gặp trở ngại, cần tôi kèm học?"
"Không phải."
"Gì mà cứ dài dòng lòng vòng, rốt cuộc là chuyện gì hả?" Mặc Khuynh hơi mất kiên nhẫn.
Mẫn Sưởng cực kỳ mệt tâm, thở dài một cái trong lòng, sau đó lấy ra lý do đã chuẩn bị tốt từ trước: "Tôi đã chọn được mấy trường, muốn đến Đế thành tìm hiểu trước."
Mặc Khuynh hiểu ra: "Muốn đi với tôi?"
"Ừm, thuận tiện."
"Thi xong rồi đi tìm hiểu cũng không muộn."
"Tôi đứng thứ hai toàn trường, đi lúc nào đều không phải vấn đề."
"Tùy cậu."
Mặc Khuynh sao cũng được nói.
Nghe thế, hai hàng lông mày cau lại của Mẫn Sưởng mới hơi giãn ra.
Cậu ta nói: "Tôi đi xếp đồ."
"Mang rương đựng hành lý không?" Mặc Khuynh hỏi.
"..."
Mẫn Sưởng quay đầu, không hiểu nhìn cô.
Mặc Khuynh nói: "Nếu mang thì để chỗ sách của tôi vào đó luôn."
"...!Ò."
Mẫn Sưởng nghĩ đến chồng sách của Mặc Khuynh, cứng ngắc gật đầu.
Nhưng mà--
Không sao cả..