***
Trong phòng khách, Mẫn Sưởng vừa kết thúc cuộc gọi thì nghe thấy tiếng động từ trong phòng ngủ truyền ra.
Cậu ta ngẩng đầu nói: "Bữa trưa của cô..."
Đang nói thì dừng.
Mặc Khuynh mặc áo dây, chân đi dép lê, miệng ngậm bàn chải đánh răng, cô nâng tay vuốt mấy sợi tóc về sau, rồi dùng dây chun buộc lại.
Buộc gọn tóc rồi, Mặc Khuynh lấy bàn chải xuống, nghiêng đầu: "Hửm?"
"Tôi để phần rồi đấy, ở trong nồi." Mẫn Sưởng hơi đảo mắt, di chuyển tầm mắt khỏi người cô, đứng dậy, "Tôi đi lấy cho cô."
"Ồ."
Mặc Khuynh tiếp tục đánh răng, đi vào nhà tắm.
Mẫn Sưởng đã đi được nửa đường chợt dừng lại, quay đầu nhìn theo bóng lưng cô.
Càng ngày càng hòa nhập vào cuộc sống hiện đại rồi...!Ha.
Mẫn Sưởng trước đây từng bị Mặc Khuynh dọa sợ, nhất thời khó mà tiếp nhận sự thật.
Đánh răng rửa mặt xong, Mặc Khuynh đi ra ngồi vào bàn ăn.
Thoáng liếc thấy Mẫn Sưởng đứng một bên, Mặc Khuynh nói: "Lát nữa tôi phải ra ngoài."
"Đi xa hả?" Mẫn Sưởng chưa phản ứng kịp.
"Không phải."
"Ò."
Thế là vẫn phải nấu cơm tối cho cô.
"Chuyện cô chặn đường Ôn Nghênh Tuyết truyền ra khắp trường rồi." Mẫn Sưởng ngồi xuống bên cạnh, "Ôn Nghênh Tuyết vừa về thì làm thủ tục chuyển trường, quay về Trung học Đế thành."
"Vì sao?"
"Nghe nói là không chịu nổi Mặc gia làm phiền." Mẫn Sưởng nói, "Mặc gia gặp phải khủng hoảng tài chính, không ai chịu giúp, chỉ còn lại cọng rơm cứu mạng cuối cùng là Ôn Nghênh Tuyết, bởi vậy mà cứ túm chặt không tha."
"Ồ."
Mặc Khuynh khó mà nổi lòng đồng tình với cái Mặc gia khiến người ta hít thở không thông kia.
Mẫn Sưởng hơi do dự: "Cô định sẽ tiếp tục ở lại thành phố Đông Thạch sao?"
"Không nhất định."
"Muốn đi đâu?"
Mặc Khuynh đáp: "Có thể sẽ đi Đế thành."
Mặc phó quan đã đến Đế thành.
A Thiểu đến Đế thành.
Giang Khắc đến từ Đế thành.
Ôn gia cắm rễ ở Đế thành.
Còn có Đại học Đế thành...
Chỉ cần căn cứ số 08 không hạn chế hành động của cô, chuyến đi Đế thành này dĩ nhiên cô không thể bỏ qua.
"Ồ."
Mẫn Sưởng hơi rũ mắt, lại khẽ thở ra.
Mặc Khuynh hỏi: "Hỏi cái này làm gì?"
Mẫn Sưởng sờ sờ mũi, qua loa đáp: "Thuận miệng hỏi thôi."
Nói xong thì xuống tầng.
Mặc Khuynh không đặt chuyện này trong lòng, tập trung ăn cơm.
*
Căn cứ số 08.
Thường xuyên tới đây loanh quanh, Mặc Khuynh lại có giấy thông hành, sớm được coi là nhân viên của căn cứ số 08, qua một thời gian mọi người bắt đầu quen mặt, gặp đều sẽ chào hỏi với cô.
Lúc đi vào nhánh Hành Động, có người cười nói với Mặc Khuynh: "Lại đến tìm đội trưởng Hoắc hả?"
"Ừm."
"Đang ở văn phòng của thủ lĩnh Phạm đó."
Mặc Khuynh gật đầu, đi thẳng tới văn phòng của thủ lĩnh Phạm.
Rất nhanh, cô dừng lại trước cửa.
"Cốc cốc cốc."
"Mặc Khuynh đến rồi đấy à." Thủ lĩnh Phạm vừa nhìn thấy Mặc Khuynh thì lại nhớ đến nỗi sợ bị nắm đấm của Mặc Khuynh chi phối, đến ý cười trên mặt cũng đầy gượng gạo, "Nào, ngồi đi."
Trong văn phòng chỉ có Hoắc Tư và thủ lĩnh Phạm.
Thủ lĩnh Phạm ngồi trước bàn làm việc, Hoắc Tư đứng, thấy Mặc Khuynh đi tới, anh ta bèn xách một cái ghế đặt ở đối diện bàn làm việc.
Mặc Khuynh liếc Hoắc Tư, thong thả đi tới ngồi xuống, tự nhiên bắt chéo chân.
"Nói đi." Mặc Khuynh hơi nhấc cầm, khí thế áp đảo.
Cứ như cô mới là lãnh đạo ở đây.
Hoắc Tư và thủ lĩnh Phạm liếc nhau một cái, Hoắc Tư vốn định nói Mặc Khuynh hai câu, nhưng thủ lĩnh Phạm đã phất tay với anh ta, ý bảo anh ta nhịn.
"Căn cứ đã lập hai kế hoạch cho lộ tuyến nghề nghiệp tiếp theo của cô, tham khảo đi." Hoắc Tư cầm hai tập văn kiện trên bàn đưa cho Mặc Khuynh.
Anh ta tiếp tục: "Trong đó giới thiệu chi tiết về từng nghề nghiệp, tiền đồ phát triển, và con đường chúng tôi sẽ thay cô sắp xếp.
Cô có thể lựa chọn theo ý mình."
Mặc Khuynh tùy tiện lật vài trang, rất nhanh đã thấy nhạt nhẽo, bèn ném lại lên mặt bàn: "Đều là mấy ngành học cơ bản, không thú vị."
Hoắc Tư nhịn rồi lại nhịn, cầm hai tập văn kiện đưa lại cho cô: "Xem hết đi, suy xét một chút."
Thế là, Mặc Khuynh lại cầm văn kiện lên mở ra, thờ ơ lật, hỏi: "Điều kiện mở của bọn họ đâu?"
"Năng lực giảng dạy, cơ hội du học, con đường vào nghề, còn có học bổng." Hoắc Tư trả lời.
"Tôi phải lựa chọn một trong hai sao?" Mặc Khuynh dừng lại động tác, tò mò hỏi, "Chi bằng lấy cả hai phần học bổng luôn?"
Dáng vẻ rất chi là đúng lý hợp tình, không lãng phí tài nguyên.
Thủ lĩnh Phạm quay sang trừng mắt với Hoắc Tư: Cậu nợ tiền của Mặc Khuynh à?
Hoắc Tư oan chết.
Anh ta nâng tay, day day huyệt Thái Dương, nói: "Làm người không nên quá tham lam."
"Được." Mặc Khuynh lười biếng tiếp lời, "Nói đề xuất của mấy người đi."
"Nghe nói cô được tôn là Y thánh, mọi truyền thuyết về Y học đều có bóng dáng của cô." Thủ lĩnh Phạm dò hỏi, "Có muốn theo học Y không? Dù sao cũng là lĩnh vực cô am hiểu sẵn rồi."
Lĩnh vực chữa bệnh của Đại học Đế thành tụ hội những giáo viên giỏi nhất của cả nước, đông đảo lại toàn diện, bởi vậy các chuyên ngành học cũng cực kỳ đầy đủ.
Mặc Khuynh vốn không có hứng thú gì, nhưng trong lúc lơ đãng lướt mắt qua phần giới thiệu của hệ thống Học viện nào đó, trong mắt chợt có ánh sáng lóe lên.
Hồi lâu sau, cô nâng mắt: "Thiên nhiên dược vật học."
"Làm nghiên cứu hả?" Thủ lĩnh Phạm giật mình.
"Ừm."
"Theo như truyền thuyết thì sở trường của cô là lâm sàng mà?" Thủ lĩnh Phạm không hiểu lắm.
Mặc Khuynh đóng tập văn kiện lại, lười biếng dựa người về sau, khẽ cong môi, ung dung đối diện với ánh mắt của thủ lĩnh Phạm: "Cái gì cũng là sở trường của tôi hết."
Thủ lĩnh Phạm: "..."
Hoắc Tư: "..."
Được rồi, dù sao lịch sử không ghi chép lại gì về cô, có thể chứng nhận lời cô nói là thật hay giả chỉ có vị đồ đệ kia, cô muốn nói sao thì nói đi.
Huống hồ...
Thôn Trúc Xá không chỉ nối danh trong lĩnh vực Trung y, còn nắm giữ thị trường sản xuất dược liệu cao cấp, ít nhiều cũng có thể hỗ trợ cho lựa chọn "Thiên nhiên dược vật học" này của Mặc Khuynh.
Thế là, Hoắc Tư và thủ lĩnh Phạm đối với Y học mù tịt, sau khi Mặc Khuynh đưa ra quyết định cũng thuận theo ý cô.
*
Mặc Khuynh ra khỏi văn phòng của thủ lĩnh Phạm, đi thẳng đến văn phòng của nhánh Thần Quái.
Vốn muốn đến gặp Qua Bốc Lâm, kết quả lúc đi qua phòng uống trà thì thấy khá đông người tập trung bên trong.
"Mặc Khuynh đến rồi à!"
"Vào uống trà này."
Có mấy người chào hỏi Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh liếc cánh cửa đóng chặt của nhánh Thần Quái, đi về phía bọn họ.
"Nghe nói cô với thủ lĩnh Qua đi làm nhiệm vụ?" Có người đưa cho Mặc Khuynh một chén trà, "Kể chi tiết xem, thủ lĩnh Qua kể nghe phi lý lắm."
Mặc Khuynh nhấp một ngụm trà, nhớ lại mấy ngày ở thôn Cát gia, không có cảm giác gì: "Thế à?"
"Tôi nói rồi mà, chắc chắn là thủ lĩnh Qua bốc phét!"
"Bớt nói hai câu cũng có chết ai đâu, người ta không dễ gì mới được ra ngoài làm nhiệm vụ một lần."
...
Bọn họ tán phét thêm mấy câu, bỗng nhiên có người đánh chủ ý lên người Mặc Khuynh.
"Mặc Khuynh, cô ở nhánh Thần Quái quá lãng phí, có hứng thú muốn gia nhập nhánh chúng tôi không?"
Người này vừa hỏi, những người khác đều nhiệt liệt hưởng ứng.
"Gửi đơn xin điều chuyển đi, tôi giúp cô xin thủ lĩnh, đặc cách cho cô."
"Vào Đội một của nhánh Hành Động nha? Cô với đội trưởng Hoắc có quan hệ tốt mà, đến đội của chúng tôi đi! Nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
"Phắn phắn, Mặc Khuynh, nhánh Kỹ Thuật của chúng tôi cũng rất đáng đến đó."
"Cô ấy có biết cái đó đâu."
"Không biết thì học là được."
...
Một đám người ồn ào náo động, âm thanh càng lúc càng lớn.
Mặc Khuynh ung dung ngồi uống trà, giữa chừng còn vỗ vai người bên cạnh, để người đó rót thêm trà cho mình.
Trong lúc bọn họ đang tranh giành nhau, bỗng có một giọng nói truyền đến: "Ồn ào gì thế?"
Nghe thấy giọng nói này, mọi người đều yên tĩnh lại.
Là Thẩm Kỳ.
Là một "nhân viên được đặc biệt chiêu mộ về" trẻ tuổi nhất, lại là em gái của Hoắc Tư, Thẩm Kỳ có thể được xem như khá nổi tiếng ở căn cứ số 08.
Cùng một tầng, có rất nhiều người đều biết cô ấy.
Thẩm Kỳ rất hiếm khi đến căn cứ, dù có ghé qua thì bình thường cũng ít khi đi loanh quanh.
Cũng không biết vì sao lần này lại chủ động nhập hội.
"Tổ trưởng Thẩm," Một người trong nhánh Kỹ thuật vẫy tay với Thẩm Kỳ, sau đó hơi xấu hổ cười, nói, "Tụi này đang giỡn chơi thôi, ai cũng đang ngấp nghé muốn cướp Mặc Khuynh về nhánh mình nè."
"Ồ."
Thẩm Kỳ hơi gật đầu, miệng nhai kẹo cao su, nghiêng đầu đánh giá Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh nhấc mắt, đối diện với cô ấy.
"Chị đến nhánh Kỹ thuật đi, em có thể xin cho chị một suất tham gia thi tuyển công chức của năm nay, sau đó cho chị vị trí tổ trưởng này." Thẩm Kỳ mở miệng đã thả bom, khiến mọi người xung quanh đều bị đánh cho ngây ngốc, hỏi, "Đến không?"
Mọi người: "..." Mẹ nó, nhỏ này có biết mình đang nói gì không hả?!
Mặc Khuynh lại không hề bị hấp dẫn, hỏi ngược lại: "Lên tổ trưởng từ bao giờ?"
Thẩm Kỳ đáp: "Ba ngày trước."
"Tổ trưởng Thẩm, không thích hợp đâu.
Nhân viên ngoài biên chế phải qua thời hạn khảo hạch ba năm mới được tham gia thi tuyển công chức." Nhân viên kia của nhánh Kỹ thuật miệng khô lưỡi khô, nhỏ giọng nhắc nhở.
Thẩm Kỳ thổi bong bóng, chờ nó vỡ rồi, cô thản nhiên hỏi: "Tôi được tham gia rồi đó thôi?"
Mọi người: "..." Còn ai thiên tài một cách biến thái như Thẩm Kỳ được nữa!
Thẩm Kỳ không để ý nhóm người này, lại hỏi Mặc Khuynh: "Em dạy chị chơi máy tính, bao học là biết, đến không?"
Mặc Khuynh vẫn luôn có hứng thú với nhánh Kỹ thuật.
Thế là, Mặc Khuynh hơi nhướng mày, đáp: "Đến--"
"Đến cái gì mà đến, đến cái gì mà đến!"
Qua Bốc Lâm xù lông chạy vào, hung bạo xông vào giữa Mặc Khuynh và Thẩm Kỹ.
Anh ta đứng chắn trước mặt Mặc Khuynh, trừng mắt với Thẩm Kỳ, dáng vẻ cứ như đang phòng trộm, "Em gái của Hoắc Tư à, làm chuyện xấu có trời nhìn, đừng có đi đào góc tường nhà người khác như thế chứ?"
Thẩm Kỳ nhìn anh ta, mặt không biểu tình nói: "Tên tôi là Thẩm Kỳ."
"Thẩm...!Mà giờ là lúc quan tâm ba cái này sao?"
"Cần." Thẩm Kỳ gật đầu, nhấn mạnh, "Thẩm Kỳ."
Qua Bốc Lâm hít một hơi, chỉ đành nói: "Thẩm Kỳ, Thẩm Kỳ, Thẩm Kỳ."
Thẩm Kỳ nói: "Không cho anh đi học máy lại nữa."
"Này--"
Qua Bốc Lâm sắp bị cô ấy chọc cho tức chết.
Qua Bốc Lâm cắn răng, xoay người, chỉ Mặc Khuynh: "Cô nói đi, nói cô không đi."
Mặc Khuynh dù bận vẫn ung dung ngồi trên ghế, nhìn ngón tay anh ta, lạnh lẽo nói: "Không cần tay nữa?"
"..."
Qua Bốc Lâm thu tay lại trong một tích tắc.
Mặc Khuynh còn nghiêm túc suy xét, nói: "Nhánh Kỹ thuật khá tốt đấy chứ."
"Tốt cái mông, cả ngày dí mặt vào màn hình máy tính, ra ngoài làm nhiệm vụ cũng là nhìn máy tính, có gì tốt?" Qua Bốc Lâm tức giận nói.
Mặc Khuynh nhàn nhã nói: "Thẩm Kỳ nói cho tôi làm tổ trưởng."
Thẩm Kỳ gật đầu, bổ sung: "Còn bao dạy kèm đến khi biết hết thì thôi."
Nhóm ba người này không biết thế nào, tự nhiên thành thế kẻ xướng người họa.
Qua Bốc Lâm trầm mặc hai giây, nhìn Thẩm Kỳ, lại nhìn Mặc Khuynh, dựng lông mày, nói: "Tổ trưởng là cái đinh gì? Thủ lĩnh, cô muốn không? Tôi--"
"Muốn."
Không đợi Qua Bốc Lâm nói xong, Mặc Khuynh ngắn gọn đáp lại một chữ.
Qua Bốc Lâm còn định thuyết phục thêm, nghe vậy không khỏi ngẩn ra, kinh ngạc: "Sao cơ?"
Mặc Khuynh lặp lại: "Muốn."
"Ồ..."
Trong nháy mắt, Qua Bốc Lâm chưa phản ứng lại.
"Thủ lĩnh Qua sao phải thế? Vì chiêu mộ một người mà đến cái chức vị thủ lĩnh cũng không cần nữa?"
"Chưa thấy ai liều với cái ghế thủ lĩnh của mình như cậu."
...
Mọi người đều không xem lời này là thật, cười ha hả, trêu chọc Qua Bốc Lâm.
Qua Bốc Lâm mơ mơ hồ hồ, cảm giác mình đã bước một chân vào hố.
Ngược lại là Thẩm Kỳ tỉ mỉ quan sát hai người đã nhận ra, chuyện kéo người gia nhập này không phải là nói chơi.
Mặc Khuynh đặt chén xuống, đứng lên, nói với Qua Bốc Lâm vẫn còn đang ngây ngốc: "Anh đi theo tôi."
"A...!Ò."
Qua Bốc Lâm mơ mơ màng màng đi theo Mặc Khuynh.
Hai người ra khỏi phòng trà.
"Lời vừa nãy của cô là thật hả?" Qua Bốc Lâm rốt cuộc cũng hơi tỉnh táo lại, bước chân nhanh hơn, đi đến bên cạnh Mặc Khuynh, ánh mắt mang theo hoài nghi đánh giá cô.
Mặc Khuynh gật đầu: "Ừm."
Qua Bốc Lâm tiếp tục hỏi: "Chỉ cần tôi đưa cái ghế thủ lĩnh cho cô, cô sẽ vào nhánh của chúng tôi?"
"A."
"Nói lời giữ lời?"
"Nói lời giữ lời."
Trong lòng đấu tranh chốc lát, cuối cùng Qua Bốc Lâm vẫn gật một cái thật mạnh: "Được."
Mặc Khuynh liếc anh ta.
"Một lời đã định." Qua Bốc Lâm giơ tay, lòng bàn tay hướng về phía Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh cong môi: "Một lời đã định."
Mặc Khuynh cũng giơ tay, vỗ tay với anh ta.
Cứ thế quyết định xong rồi.
...
Tin tức Mặc Khuynh muốn gia nhập nhánh Thần Quái, hơn nữa còn thay thế vị trí thủ lĩnh, được Qua Bốc Lâm tự mình báo lên.
Bởi vì hiện tại Mặc Khuynh đang ở dưới sự giám sát của nhánh Hành Động, cho nên, nửa tiếng sau, Mặc Khuynh và Qua Bốc Lâm bị thủ lĩnh Phạm gọi vào văn phòng.
Hoắc Tư đã có mặt.
"Làm loạn!" Thủ lĩnh Phạm nhìn thấy hai người, tức giận đến mức đập bàn, "Hai người làm loạn cái gì hả!"
"Không phải làm loạn." Qua Bốc Lâm đúng lý hợp tình phản bác, "Thời hạn quan sát là một năm đúng không? Cô ấy tham gia xong khảo hạch của năm nay thì thời hạn quan sát cũng kết thúc.
Chờ cô ấy được trả tự do rồi trực tiếp đi nhậm chức, hiệu suất bao nhanh!"
Trán Hoắc Tư nổi lên cả gân xanh, giật giật: "Điều kiện tiên quyết là cô ấy có thể thông qua thời hạn quan sát."
Qua Bốc Lâm hỏi: "Nhìn tình hình trước mắt này không phải cô ấy sẽ thông qua thôi sao?"
"..." Hoắc Tư nghiêm mặt, nhìn Mặc Khuynh, khẽ mím môi, "Đây là cơ mật."
"Tóm lại, mỗi người làm chuyện của mình." Qua Bốc Lâm nói, "Cô ấy tham gia khảo hạch nhân viên, mấy người tiếp tục quan sát cô ấy, hai việc này hoàn toàn không can hệ gì với nhau."
Thủ lĩnh Phạm và Hoắc Tư nhìn nhau một cái.
Tuy bọn họ có quyền phủ quyết, nhưng mà, họ cũng không muốn can thiệp quá mức vào chuyện của Mặc Khuynh.
Chuyện Mặc Khuynh đi làm nhiệm vụ với Qua Bốc Lâm, bọn họ sớm đã được Qua Bốc Lâm báo cáo lại, toàn bộ hành trình, Mặc Khuynh không hề có hành động nào gây nguy hiểm cho xã hội.
Huống hồ, Mặc Khuynh và căn cứ vốn đã có sự liên quan nào đó khó mà nói rõ.
Một là, Mặc Khuynh rất có khả năng chính là một trong những người sáng lập ra căn cứ số 08.
Hai là, Mặc Khuynh vốn chính là đồ cất giữ trong kho của căn cứ, thuộc về căn cứ.
Ba là, bởi vì thân phận đặc thù của Mặc Khuynh, sau khi thời hạn quan sát kết thúc, nếu có thể vẫn tiếp tục ở lại căn cứ thì chính là sắp xếp tốt nhất.
Nhưng mà...
Thủ lĩnh Phạm thở dài: "Dù vậy cũng không thể để Mặc Khuynh lên làm thủ lĩnh chứ?"
Qua Bốc Lâm cũng thở dài: "Nhánh của chúng tôi, ai làm thủ lĩnh có khác gì nhau đâu?"
"..."
Thủ lĩnh Phạm nhất thời sinh ra đồng cảm với Qua Bốc Lâm.
Thật lâu sau, thủ lĩnh Phạm ném cho Hoắc Tư một ánh mắt.
"Mặc Khuynh, cô thật sự muốn vào nhánh Thần Quái?" Hoắc Tư hỏi một câu, sau đó nói, "Thật ra đội Hành Động của chúng tôi..."
Qua Bốc Lâm quýnh lên.
- - Sao đến lúc này rồi vẫn còn muốn cướp người thế?!
Mặc Khuynh thản nhiên hỏi: "Cho tôi làm thủ lĩnh không?"
Hoắc Tư: "..." Khẩu khí cũng lớn đấy.
Thủ lĩnh Phạm: "..." Ông ấy còn ngồi ở đây mà cái ghế này đã bị dòm ngó rồi sao?
Hoắc Tư lại nhìn sang thủ lĩnh Phạm.
(*) ổng muốn hỏi thủ lĩnh Phạm có định cho không thật hả:))))
Thủ lĩnh Phạm lắc đầu.
Thế là, Hoắc Tư thoáng trầm ngâm, nói: "Cô có thể chuẩn bị trước khi khảo hạch, quá trình cụ thể thủ lĩnh Qua sẽ nói với cô.
Ngoài ra, chỉ phê chuẩn cho cô tham gia cuộc thi, có thể thông qua cuộc thi hay không, hay có thể thông qua kỳ khảo hạch hay không, có thể làm thủ lĩnh hay không, hiện tại chưa thể nói trước."
Hay không...!cái rắm.
Hoắc Tư đã mở miệng nói thế rồi, những chuyện này đã nắm chắc chín phần mười.
Mặc Khuynh hơi nâng mắt, đáp: "Thành giao."
Qua Bốc Lâm không ngờ có thể giải quyết dễ dàng như thế, nhất thời không giấu được vui mừng.
*
Nửa tiếng sau, Mặc Khuynh và Qua Bốc Lâm cùng ra khỏi văn phòng của thủ lĩnh Phạm.
"Dù sao thời gian này cô cũng rảnh, có thể chuẩn bị cho cuộc thi luôn từ bây giờ, tôi sẽ gửi một bộ tài liệu giảng dạy nội bộ cho cô..." Qua Bốc Lâm vui rạo rực giới thiệu quá trình cho Mặc Khuynh.
"Lúc nào thi?"
"Chắc là cuối tháng sau." Qua Bốc Lâm nói, "Ở Đế thành, thống nhất địa điểm.
Người tham gia khảo hạch của cả nước đều sẽ tập trung ở đó."
"Ồ."
Mặc Khuynh thật sự không lo lắng.
Đưa Mặc Khuynh ra đến cửa, Qua Bốc Lâm bỗng nghĩ đến cái gì, hỏi: "Đúng rồi, vừa nãy cô đến phòng uống trà làm gì thế?"
Mặc Khuynh liếc anh ta, chậm rãi nói: "Tìm anh."
"Tìm tôi có chuyện gì hả?" Qua Bốc Lâm hỏi.
Mặc Khuynh cong môi, nói: "Bây giờ thì không có chuyện gì rồi."
Qua Bốc Lâm: "..."
Không biết vì sao, anh ta cảm giác bản thân đã bỏ lỡ cái gì đó.
Mà Mặc Khuynh trước khi đến đã suy nghĩ thảo luận với Qua Bốc Lâm chuyện "tiến vào nhánh Thần Quái", hiện tại vô cùng hài lòng với kết quả rời khỏi..