Thật kì lạ là cơn buồn ngủ của tôi bỗng dưng biến đâu mất khi tôi vừa mới đặt đầu lên đùi Thúy. cảm giác hồi hộp làm tim tôi đập thình thịch như chưa bao giờ được đập vậy. Ẻm lại đang mặc quần đùi khoe chân nữa nên mũi tôi cứ nóng hết cả lên, máu cam cứ chực mà trào cả ra ngoài. Mặt tôi đỏ bừng bừng lên nhưng mắt thì vẫn cứ giả bộ nhắm lại. Được một lúc, tôi khẽ hé mắt ra nhìn lên thúy xem thử thì thấy em đang vừa mỉm cười, vừa nhìn tôi chăm chú. Thấy bộ mặt giả bộ ngủ hết sức khó đỡ của tôi thúy cũng ko nhịn được nữa mà bật cười rung cả người. Ẻm lên tiếng:

- Sao không chịu ngủ đi?

- Hìhì… Thúy khoe đùi vậy làm sao ngủ được…

- Á… xê xồm! để ý đi đâu z hả? – Thúy trợn tròn mắt mà đưa tay nhéo lấy má tôi.

- Á đau đau…!

- Cho chừa đi… cái tội dám dê tui.

Chúng tôi yên lặng nhìn nhau, không ai nói thêm câu gì. Hai cặp mắt như dán chặt vào nhau, trìu mến và dịu dàng. Trong phòng đúng lúc ấy lại du dương lời ca nhẹ nhàng và tha thiết của ca khúc Yellow – Hit ra mắt đình đám của Coldplay. Bài hát như tiếp thêm sức mạnh tình yêu đang ấp ủ cho đôi trai gái đang ở đó.

“…Your skin,

Oh yeah your skin and bond,

Turn into

Something beautiful,…”

Tôi đã biết rất rõ bài hát này nên tiện thể đang có nhịp cảm xúc liền ngay lập tức chớp ngay cơ hội, nhìn thật sâu vào mắt Thúy và hát câu tiếp theo…

“You know I love you so,

You know I love you so…”

Qua ánh mắt, tôi nhận ra em có thoáng một chút bất ngờ, rồi chuyển qua cảm động… và em cười. Đó là “Nụ cười tỏa nắng” ngày ấy. Tôi ngồi dậy, đưa cả hai bàn tay áp lên gò má trắng hồng của em rồi mỉm cười ý thăm dò. Đôi môi em khẽ run lên, mắt em từ từ nhắm lại nhẹ nhàng. Biết em đã đồng ý, tôi kéo em lại gần, nhắm mắt lại và khẽ trao cho em nụ hôn đầu tiên. Cả 2 đôi môi vụng dại nhưng ướt át và tràn đầy tình yêu ấm áp. Ấm như chính ca khúc Yellow kia vậy… Chúng tôi cứ trao cho nhau tình yêu từ tận đáy lòng qua nụ hôn ấy một cách đủ lâu và trọn vẹn nhất có thể.

Rời môi nhau ra, tôi ôm em vào lòng. Em cũng cuộn người lại mà nép vào lòng tôi. Em bỗng trở nên ngoan ngoãn và bé bỏng một cách lạ thường. Em tránh nhìn vào mắt tôi, có lẽ vì ngại… Tôi lên tiếng:

- Thúy nè…

- Hở? – Em khẽ trả lời.

- Anh yêu em…

- … – Thúy ngước lên nhìn tôi rồi mỉm cười nói – Em cũng yêu anh.

- … – Tôi im lặng và cảm nhận niềm vui đang dâng lên trong lòng.

- Cũng gan á chớ!

- Hả? gan á? Là sao?

- Dám hun người ta luôn, ai cho z hả?

- Xời! ko à làm mới hay chứ!

- Anh là đồ mặt dầy – Thúy cười thật xinh.

Trời đất xung quanh tôi như quay cuồng cả lên khi nghe một tiếng “Anh” từ Thúy. Ngay từ lúc đó, tôi đã chính thức công khai yêu Thúy vào một hoàn cảnh và thời điểm tôi cũng không thể ngờ tới. Nó hoàn toàn nằm ngoài cái kế hoạch tôi đã dầy công lập ra để cưa cẩm em. Có lẽ tình yêu là vậy. Nó vốn khó đoán, khó lường trước, và hoàn toàn không thể kiểm soát được.

Cả buổi trưa hôm đó tôi không ngủ mà ngồi tâm sự với em rất nhiều chuyện trên trời dưới đất. Cứ như là 2 đứa dò trúng được đài của nhau vậy, cứ tuôn ra như suối không biết chán. Hết kể nhau nghe những chuyện riêng tư của 2 đứa thì lại chuyển sang kể chuyện cười. hết chuyện cười để kể thì lại nhẩy sang nói chuyện Đảng và nhà nước.

Tình yêu của chúng tôi nó buồn cười vậy đấy. Lời nói chả có liên quan gì với nhau, thậm chí nó lại còn lãng xẹt nữa, vậy mà lại có 2 đứa cứ ngồi nói cười như 2 đứa ất ơ.

Đang ngồi thao thao bất tuyệt thì bỗng chuông điện thoại tôi reo lên. “Móa nó! Không đúng lúc gì hết!” Tôi rủa thầm trong bụng và bắt máy. Là số gọi đến của thằng Duy, tôi ngay lập tức sực nhớ ra là đã hẹn nó ở Gara để bàn chuyện phản công lại bên DT. Tôi bắt máy:

- tao nghe!

- Mày đang ở đâu đó? Tới gara nhanh đi! Anh em tập trung đầy đủ nãy giờ rồi.

- Giờ luôn àh? gấp lắm không? – Tôi khẽ nhìn Thúy đầy vẻ tiếc nuối, Thúy cũng nhìn tôi vừa ngạc nhiên, vừa tò mò.

- Gấp! mày ko nghe là anh em tập trung đầy đủ hết rồi àh? Đợi mình mày thôi á!

- ÀH! Ừh… vậy giờ tao đến liền!

- Nhanh đi mày!

- Ok…! – tôi cúp máy.

Thúy nhìn tôi tò mò rồi lên tiếng hỏi:

- Sao vậy anh? Giờ anh phải đi đâu àh?

- Àh! Mấy thằng bạn nó gọi anh có việc gấp, giờ anh phải đi…

- Vậy àh? – gương mặt Thúy thoáng buồn.

- HÌ… anh xin lỗi, giờ anh có việc gấp lắm luôn á… khi nào xong việc thì anh gọi cho em nhé! – tôi đưa tay lên gò má Thúy an ủi.

- Ukm… z anh đi rồi rảnh thì nhớ gọi cho em đó!

- Biết rồi! hehe…

Tôi hôn tạm biệt Thúy rồi ôm cặp tót ra xe nhắm đường đến gara mà rú ga bốc đầu phi như điên, phía sau là tiếng hét của Thúy: “Tên kia! Chậm lại… muốn chết hả?”. Tôi giơ tay lên ra hiệu không sao rồi lại tiếp tục chạy bạt mạng…

Đọc tiếp Muốn đi hả? dắt em theo đã – Chương 84

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play