Những giọt mồ hôi của hắn bắt đầu ồ ạt từ thái dương chảy và rơi xuống, Diệp Tú đang cố gắng tìm ra cách thoát tội, trước món báu vật này, hắn biết rằng chẳng thể nói dối, chỉ còn cách giữ lại cái mạng này rồi sẽ có người giúp hắn trở về chức vị.

"Tội thần đáng muôn chết, xin hoàng hậu khai ân, do một phút lầm lỡ, vàng bạc làm hoa mắt đã tham lấy của công. Xin người hãy nhớ đến công trạng bao năm thần cống hiến cho triều đình mà tha cái mạng nhỏ này." Hắn quỳ xuống, trăm lần van lạy Thư Hân trên ngai vàng.

"Mọi việc đã rõ, thưa hoàng hậu, còn lại giao cho người xử lý." Tiểu Đường cho điện thoại vào túi, hạ người bẩm thưa rồi đứng vào một góc, chờ đợi sự phán xét công minh từ người có vị trí cao nhất ở đây.

"Nhị phẩm vô can có thể đứng dậy trở về chỗ của mình. Còn Diệp Tú hòa thân vương và tam phẩm Du Tần, người bòn rút của công, khiến vạn dân lâm vào cảnh khổ sở, đói rách không đủ lương thực, nếu không trừng trị thích đáng dân tình sẽ nổi loạn, ta sẽ về báo lại cho hoàng thượng, còn bây giờ tạm giam cả hai vào ngục, song song đó phạt các ngươi một trăm hai mươi trượng làm gương cho những quan thần còn lại, tịch thu lại số ngân lượng đã lấy đi cùng thêm một ngàn lượng, giao hết lại cho quan nhị phẩm Hồ Quyển, ta giao trọng trách cho người đem đến giao tận tay quan huyện, cả hai cùng nhau giúp đỡ bá tánh về lương thực cùng gieo lúa để tiếp tục cho những mùa sau."


Thư Hân uy nghiêm ban lệnh, các thị vệ liền làm theo, đem xác nhất phẩm cùng hòa thân vương và tam phẩm rời đi, nhị phẩm Hồ sau khi nhận nhiệm vụ nhanh chóng cúi đầu tuân lệnh.

"Còn về phần Triệu Tiểu Đường, ngươi có công giúp ta xét xử vụ việc này, không biết ngươi có liền về với tiên đế hay còn ở lại đây?"

Chuyển ánh mắt sang Tiểu Đường, Thư Hân muốn mời cô ở lại thêm vài ngày để có thể biết rõ hơn về những báu vật cô đem đến cùng đó cũng muốn biết rằng tiên đế có nhắn nhủ gì đến hoàng thượng cùng thái hậu hay không.

"Ta sẽ ở lại đây vài ngày đến khi tiên đế triệu ta về, không biết có tiện hay không?" Tiểu Đường vừa đến không lý nào liền trở về, cô còn phải giúp Thư Hân khỏi đau khổ vì tên hoàng đế tàn bạo kia.

"Ta cũng có ý mời người ở lại cung vài hôm. Người đâu, mau sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho Triệu Tiểu Đường sứ thần của tiên đế!" Thư Hân mỉm cười ưng thuận, thì ra Tiểu Đường cũng có ý nghĩ giống nàng.


"Mọi việc cũng đã giải quyết xong, nếu không ai bẩm tâu điều chi, ta cho lệnh bãi triều!" Thư Hân rời khỏi ngai vàng, Tuyết Nhi liền đỡ nàng.

"Bãi triều!!!!" Tên thái giám kề cận hô lớn, tất cả quan thần liền quỳ xuống tiễn bước hoàng hậu rời đi.

...

Khi việc triều đình đang như lửa đốt thì ở Ninh Hinh cung đang mở tiệc linh đình say sưa múa hát. Hoàng thượng trong bộ hoàng phục đang cùng Tô Đoan quý phi uống rượu, thưởng thức những tiết mục đẹp mắt do các đoàn hát trên khắp nước được quý phi triệu về lấy lòng.

"Haha, hay lắm! Không hổ danh là đoàn hát nổi tiếng đệ nhất thiên hạ, người đâu ban thưởng cho họ." Diệp Bảo Triết cười ngạo nghễ vỗ tay khen thưởng tiết mục đặc sắc vừa kết thúc.

"Hoàng thượng vui vẻ như vậy, thiếp đây cũng vô cùng vui mừng khi thấy nụ cười của người." Tô Đoan mỉm cười, ánh mắt long lanh gợi lên cảm giác yêu thương trao đến hoàng thượng khiến người càng thêm mê mẩn.


"Bẩm hoàng thượng! Hoàng hậu có việc cần tâu với người." Tên thái giám từ phía ngoài, tức tốc chạy vào, quỳ xuống thưa rõ.

"Cho hoàng hậu vào." Hoàng thượng có chút khó chịu khi nghe đến hoàng hậu nhưng không thể không cho nàng vào liền hạ lệnh tiếp kiến.

Bỗng một nô tì từ phía sau chạy vào thỏ thẻ gì đó vào tai Tô Đoan khiến nàng ta mở to cả mắt, gương mặt lộ vẻ hoảng hốt.

"Mau đi thay lưu hương mới!" Tô Đoan vội vàng ra lệnh cho nữ nô tì đó đem chiếc bình lưu hương trên bàn đi.

"Thần thiếp xin thỉnh an hoàng thượng!" Thư Hân bước vào, khụy gối thỉnh an Bảo Triết. Người hầu của nàng cùng Tiểu Đường cũng hạ người đồng thanh "Thỉnh an hoàng thượng."

"Có việc gì mà nàng gấp gáp đến tìm trẫm?" Trong người càng lúc càng khó chịu, hoàng thượng trở nên cực kì cáu gắt. Lần nào cũng vậy khi kề cần Tô Đoan người luôn cảm thấy dễ chịu, tâm tình luôn thư thả sảng khoái nhưng chỉ cần hoàng hậu có mặt, người bỗng dưng như một chú cá lên bờ thiếu nước trầm trọng, đăm ra xem nàng như chiếc gai trong mắt.
"Hòa thân vương Diệp Tú cùng tam phẩm Du Tần bòn rút ngân lượng cứu tế khiến dân đói khát lầm than. Nay, đã điều tra và người cũng đã nhận tội xin hoàng thượng xử đúng luật để quốc thái dân an." Thư Hân tâu lại những việc vừa xảy ra trong triều như thường lệ, hoàng thượng ra quyết định nàng sẽ đi xử lý.

Hoàng thượng luôn ở Ninh Hinh cung một bước không rời, chỉ cần rời đi quá lâu liền bỗng như trở nên bức rức khó chịu, bệnh tật liên miên không hồi giảm nhưng chỉ cần ở đây, Tô Đoan chăm sóc bỗng dưng mạnh khỏe cường tráng. Cả hoàng cung lúc đầu có rất nhiều lời đồn về việc quý phi đã dùng bùa thuật để khiến hoàng thượng say mê, cuối cùng cũng đến tai hoàng thượng, Tô Đoan khóc lóc bảo người đừng đến đây quá nhiều, khiến người đứng đầu triều đình xót xa ra lệnh không ai được nhắn đến việc này. Đến nay, người luôn một mực ở bên và tuyệt đối nghe lời nàng, triều chính không màn, luôn bảo long thể bất an không thể lên triều.

Thái hậu nghe tin vô cùng lo lắng đến khuyên ngăn, cố ý tách hoàng thượng khỏi Tô Đoan nhưng lực bất tòng tâm, để giữ vững ngai vàng người liền báo cho thiên hạ rằng hoàng đế gặp bạo bệnh không thể ra ngoài, mọi việc sẽ giao lại cho hoàng hậu, nàng sẽ tâu lại việc trên triều, hoàng thượng sẽ xem xét và xử lý sau nên dù Thư Hân ngồi trên ngai vàng bị quan thần sau lưng dùng những lời không hay nàng cũng sẽ chịu đựng, vì nước nhà, vì gian thần đang kiếm cách hãm hại, nàng vẫn mặc kệ.

"Trương công công, theo luật thì sẽ xử như thế nào?" Bảo Triết chau mày nhìn lấy vị thái giám đứng cạnh.

"Thưa hoàng thượng, theo luật nhẹ thì xử tử, còn nặng... thì tru di tam tộc."

Tên thái giám rụt rè thưa, mong rằng hoàng thượng không giận cá mà chém lấy đầu hắn. Hắn cũng không lạ tính của hoàng thượng, chỉ cần khi người cáu giận mạng của hắn chính là ngàn cân treo sợi tóc, dù hắn không làm sai, nói sai nhưng hoàng đế muốn thì cỡ nào cũng không giữ được mạng. Cách đây ba hôm, tên thái giám lỡ miệng chọc người giận mà đã chết không toàn thây, nghĩ đến việc đó hắn chỉ còn biết nhìn lấy hoàng hậu vươn ánh mắt cầu cứu.
"Tô Đoan, nàng cảm thấy thế nào?"

Bảo Triết trợn mắt nhìn tên thái giám, tâm tình muốn đem hắn mà đi chôn sống, tru di? Là tính cả người vào, người không nổi giận linh đình cũng là may mắn cho hắn. Ngoài ra, hòa thân vương chính là hoàng đệ của người bảo gϊếŧ thì gϊếŧ cũng không đành, đã vậy tội nặng còn tru di.

"Thần thiếp biết rằng nữ nhi không được can chính nhưng lần này to gan xin hoàng thượng xem xét lại. Diệp Tú là hoàng đệ của người, người đành xuống tay sao? Còn nữa, trước đây công trạng của ngài ấy cũng không ít, lần này nhất thời sai phạm có thể xem như chuyện to hóa bé, chuyện bé thành không, người có thể phạt bổng lộc một năm, đem đi tiếp tế cho dân như vậy khônh phải dân được sung túc mà hòa thân vương cũng được sống lấy công chuộc tội hay sao?"
Câu đầu Tô Đoan nói ra rõ ràng đang mỉa mai Thư Hân, nàng ta là phận nữ nhi nhưng lại ngồi trên ngai vàng trị quốc thiên an, chuyện nực cười thiên hạ. Sau đó, cố tình buông lời xin giảm nhẹ tội cho Diệp Tú, nếu hoàng thượng đồng ý sẽ khiến dân tình bất bình, triều đại Diệp Bảo Triết sẽ càng nhanh chóng sụp đỗ. Tô Đoan đây chính là người của Diệp Tú phái đến để lật đổ cơ ngơi của hoàng thượng để hắn đường đường chính chính bước lên ngai vàng.

"Nàng nói chí phải, thôi thì cứ theo ý nàng." Bảo Triết như trúng tà thuật, liền ưng thuận ý Tô Đoan.

"Thưa hoàng thượng, như thế dân tình càng tức giận, nổi loạn sẽ khiến nhiều việc khác xảy ra, xin người suy xét lại vì cơ ngơi sau này."

Thư Hân cúi đầu xin hoàng thượng nghĩ lại, dân tình lúc này chỉ muốn tìm ra người đã làm ra việc này và yêu cầu đền mạng cho những người vô tội vì hắn bòn rút mà chết đói, số người đã lên đến hàng trăm, một mạng của hắn đền còn không đủ khiến dân nguôi giận, bây giờ lại xử phạt nhẹ như không thế này, chuyện bạo loạn ắc sẽ không còn xa.

"Ý nàng ta phải gϊếŧ Diệp Tú thì nàng mới hả dạ? Nếu như cha nàng mắc tội tử, nàng có đến xin ta tha tội chết không? Nàng nói không chính là bất hiếu, giống như ta bây giờ xử tử huynh đệ của mình thì còn xem là con người nữa không?" Diệp Bảo Triết càng lúc càng thở không thông, tức giận tột cùng.

"Thần thiếp không có ý đó, chỉ mong hoàng thượng xử lý hài lòng dân, thiên hạ thái bình, người cũng từng dạy thiếp phải lấy đại cuộc làm trọng, người không quên chứ?"

Thư Hân cả gan nói lý, hiện tại dù có rơi đầu nàng cũng phải nói cho bằng được, cái đầu của nàng đổi được việc khiến hoàng thượng xử lý nghiêm minh hơn nàng cũng cam tâm tình nguyện.

"Nàng càng lúc càng to gan lớn mật, dám nghịch ý của ta, đừng tưởng có thái hậu che chở ta không dám lấy mạng của nàng. Trách rằng thái hậu chưa thấy mặt thật của nàng, còn ta thì đã thấy rõ ràng nàng chính là người đang chia rẽ nội bộ, Diệp Lập theo ý nàng thì sống, Diệp Tú nghịch ý nàng thì chết, đừng thấy ta ở đây không biết việc nàng làm, ta biết nàng có hiềm khích cùng Diệp Tú chỉ muốn hại cho hắn chết đi. Bây giờ ta là hoàng đế hay là nàng? Ý chỉ ta ban ta sẽ chịu trách nhiệm, còn không mau làm theo!"
Những lời Bảo Triết vừa nói đều được nghe từ Tô Đoan cùng đám thuộc hạ của nàng ta nói lại, tất cả những người cận thần xung quanh hoàng thượng đều bị nàng mua chuộc đến một tiểu thái giám cỏn con.

"Ai bảo bà lão này không thấy rõ?"

Tiếng thái hậu từ phía cổng vang vào, giọng điệu đầy uy lực. Bà cùng những nô tỳ đi theo bước vào khiến tất cả mọi người đều dừng lại hết mọi thứ cúi đầu thỉnh an.

"Thỉnh an thái hậu!"

"Ta đúng là đã già, mắt kém, tay run nhưng đầu óc vẫn còn rất minh mẫn, ta biết phân biết đâu là người, đâu là hồ ly tinh, chỉ có hoàng thượng vẫn còn quá non nớt chưa nhìn thấu đáo tận tường từng người một mà thôi."

Khi nói đến ba từ "hồ ly tinh" thái hậu còn dùng hành động chỉ vào Tô Đoan khiến nàng ta như bị soi thẳng vào tận tim mà có chút giật mình.

"Thái hậu, người đến đây làm gì?" Hoàng thượng bước đến đỡ phụ mẫu an tọa vào chiếc ghế được điêu khắc hoa văn long phụng bắt mắt, nhẹ nhàng mở lời hỏi."

"Ta nghe tin Diệp Tú đã gây chuyện, biết thế nào hoàng hậu cũng ngay lập tức đến tìm hoàng thượng để tâu lại nên ta đến đây, xin giảm nhẹ tội cho hắn, dù hắn không phải ta mang nặng đẻ đau nhưng cũng là con của thái thượng hoàng."

Thái hậu hiền hậu đáp, bà nói vậy cũng chỉ một phần, thật ra bà biết Tô Đoan thế nào cũng tìm cách cho Diệp Tú thoát tội đồng thời tìm cách hãm hại hoàng hậu nên đã đến đây giúp nàng một tay giải nguy lần này.

"Vậy mà hoàng hậu một mực bắt nhi thần phải gϊếŧ Diệp Tú cho bằng được để dân tình yên ổn, người thấy có phải rất tàn nhẫn với con cháu của hoàng tộc hay không?" Bảo Triết như cá lớn gặp biển tưởng rằng thái hậu đã nghĩ thông liền đem tội tình đổ hết lên Thư Hân như thể ba năm tình vợ chồng hóa không, khiến nàng đau xót đến thấu tim, mắt lệ tràn, cắn môi, cúi đầu gượng mình không để giọt nước mắt nào được rơi xuống.

"Vậy hoàng thượng đã xử lý thế nào?" Hiểu được cảm giác của Thư Hân, ánh mắt thái hậu xót xa nhìn lấy nàng, môi thì vẫn thao thao trao lời đến hoàng thượng.

"Nhi thần thấy ý của Tô Đoan quý phi rất hợp lý nên đã ban lệnh phạt bổng lộc một năm của Diệp Tú số đó đem cứu tế hết cho bá tánh, dân có thêm lương thực, hòa thân vương cũng đã bị trừng trị." Hoàng thượng thành thật nói như đứa trẻ ngoan bên cạnh người mẹ hiền.

"Vậy còn hàng trăm mạng người đã chết trong đói khát thì sao? Hoàng thượng định để tam phẩm rút ngân sách một trăm lượng tội chết nhưng người rút bảy trăm lượng lại phạt nhẹ như không?" Thái hậu buông lời chất vấn, Bảo Triết liền giật mình, người đã bỏ qua một vấn đề lớn, đúng là ắc sẽ loạn.

"Nhi thần sơ sót bỏ qua, lo nghĩ đến hòa thân vương muốn giúp người thoát khỏi rơi đầu mà quên mất chuyện quan trọng khác, lần sau nhi thần sẽ chú ý hơn. Nếu đã tha cho Diệp Tú cũng sẽ tha cho tam phẩm Du, sau đó bắt họ lấy công chuộc tội."
Hoàng thượng dằn vặt mình cớ sao lại quên đi, làm sơ sót như thế, trong lòng bỗng đinh ninh rằng vì Thư Hân chọc giận mà quên mất việc lớn.

"Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, ta nghĩ nên phạt họ theo số người đã thiệt mạng, bao nhiêu người chết thì bấy nhiêu trượng, người đánh phạt là bá tánh nơi hàng trăm người thiệt mạng, sau đó lên danh sách người thân nào có người chết trong đợt cứu tế này, bắt cả hai đến đó xin lỗi và bù đắp cho mỗi người một trăm lượng, đồng thời nếu trong thời gian này bá tánh nơi đó còn chết không lí do thì tội sẽ do cả hai gánh lấy, dặn dò họ hãy yêu thương dân chúng cho tốt. Hoàng thượng thấy ý ta thế nào?" Thái hậu nói đến đâu thì thấu đáo lòng dân đến đấy, trước phải hạ được sự căm phẫn của dân, sau thì đến cúi xin tha lỗi từ họ mới không làm dân có ý bạo loạn.

"Thái hậu anh minh!" Hoàng thượng quỳ trước mặt người, tỏ vẻ ưng thuận ý bà. Thái hậu làm vậy rất đúng, người không có ý gì thêm.

"Thay mặt bá tánh, thần thiếp xin đa tạ tấm lòng thánh thiện của người." Thư Hân quỳ xuống, dập đầu tạ ơn thái hậu, trong lòng liền vơi bớt gánh nặng mỉm cười dịu dàng.

"Còn Tô Đoan quý phi, cách do quý phi đây đưa ra, có lẽ nàng đây muốn dân tình bạo loạn, không còn tin tưởng vào triều đình, nàng có biết đó là phản quốc!"

Sau khi miễn lễ. Thái hậu quay sang hỏi tội quý phi đang được sủng ái nhất hoàng cung, giọng người cùng vẻ mặt đều tỏ ra khí thái vô cùng giận dữ. Lần này người quyết sẽ diệt tận gốc mối nguy hại này, trả thù cho hoàng hậu, trả thù cho con trai của bà đã vì nàng ta mà bỏ bê chính sự, có bao nhiêu thù thì đặt hết vào lần này mà trả một lượt.

"Thần thiếp suy nghĩ nông cạn, không hiểu hết luật lệ triều đình, xin thái hậu tha tội, thần biết tội mình rồi." Tô Đoan hốt hoảng, hạ người dập đầu liên tục tạ tội trước thái hậu, sau đó vươn mắt đến hoàng thượng nắm lấy tay người mà tiếp tục van xin.

"Hoàng thượng, xin người hãy nói đỡ cho thần thiếp, thần thiếp nông cạn, thần thiếp sai rồi." Tô Đoan biết hoàng thượng là mầm sống cuối cùng của nàng, chỉ cần hoàng thượng mở lời nàng sẽ còn cơ hội sống nên hết lời cầu xin.

"Nàng ấy do không biết nên vô tình gây ra tội, người có thể nể tình tha cho quý phi được không thái hậu?" Diệp Bảo Triết bỗng cảm thấy tay chân bắt đầu run rẩy, hơi thở yếu ớt mở lời cầu xin.

"Con gái của quan nhị phẩm, chức cao danh trọng triều đình mà lại không học phép tắc, vào đến cung cũng được học lễ nghi đàng hoàng giờ lại bảo không biết, vậy có nên trả về nhà học lại hay không?" Thái hậu quyết không bỏ qua, truy cùng gϊếŧ tận.

"Người...người..." Diệp Bảo Triết định nói gì đó thì bỗng dưng ngất đi, ngã quỵ xuống sàn.

"Người đâu truyền thái y, hoàng thượng ngất xỉu rồi!" Tiểu Đường thấy Diệp Bảo Triết bỗng dưng vô lực liền chạy đến đỡ người, đồng thời hô hoáng cho thị vệ mau mời thái y.

Tô Đoan cũng trở nên choáng váng và ngã xuống sàn nhà bất tỉnh khiến những người có mặt ở đó bàng hoàng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play