Lưỡi đao sắt lẽm kề cổ, tưởng chừng không giữ được mạng, nhưng không, trước khi đến đây Tiểu Đường đã chuẩn bị kĩ lưỡng, cô thừa biết bỗng người lạ có mặt trong triều tất nhiên không khỏi thoát danh phận thích khách, ắc sẽ có kế cho chính mình, thế là cô liền cười ngạo nghễ.
"To gan! Ta được người cõi trên ban lệnh xuống đây để giúp hoàng hậu trị gian thần giữ bình an cho bá tánh. Cho hỏi người ngồi trên ngai vàng có phải là Ngu Thư Hân hoàng hậu?"
Tiểu Đường lớn giọng, lấy trong túi áo khoác dạ một cuốn lịch sử rồi dán mắt vào nó không chút sợ sệt.
"Chính ta, ngươi thật sự là người được thần tiên gửi xuống?"
Thư Hân bán tín bán nghi, nhỡ đâu cô ta nói dối để hòng thoát tội. Nói đi thì cũng phải nghĩ lại, nàng nhìn kĩ từ đầu đến chân Tiểu Đường đều thấy quái lạ, bộ quần áo đen từ trên xuống cộng thêm một chiếc áo trắng dài khoác bên ngoài, đôi hài mang lại có dây chéo qua lại không giống người ở đất nước của nàng, càng không giống xiêm y của nước lân cận. Cái đáng chú ý nhất là cuốn sách trên tay Tiểu Đường, dòng chữ bên ngoài khiến nàng hoàng hậu phải chần chừ. "Tiểu sử Hoàng hậu Ngu Thư Hân".
"Ta là người tiên đế gửi xuống, bảo rằng bá tánh đang vào mùa hạn hán, dân chúng đói khát triền miên, cứu tế bỗng dưng thất thoát trong tay gian thần, bảo ta xuống giúp hoàng đế và hoàng hậu một phen."
Tiểu Đường nói năng không hề ấp úng, tạo cho nhiều người cảm giác tin cậy, quan thần hoang mang nửa tin nửa ngờ.
"Nếu ngươi nói người là thần tiên vậy hãy thử tìm ra chân tướng sự thật vụ này, xem ai là người đã rút ngân sách cứu tế."
Thư Hân vươn mắt nhìn thẳng vào Tiểu Đường, ánh mắt kiên định từ phía cô thật sự khiến nàng dẹp sạch mọi nghi vấn, thôi thì để cô ta giải quyết thử biết đâu sẽ giúp được tên quan huyện vô tội kia, nghĩ thế nàng liền cho phép Tiểu Đường xử án.
"Không được, thưa hoàng hậu. Nàng ta đang mang trong mình tội danh thích khách bỗng nhiên biến thành người xử quyết, quan thần nghiễm nhiên không phục, thần chính là người đầu tiên, mong hoàng hậu suy xét ra lệnh chém đầu nàng ta ngay lập tức."
Diệp Tú, quỳ xuống nêu ý kiến, hắn ta biết nửa quan thần trong triều là người của hắn sẽ áp đảo được lệnh của hoàng hậu.
Vừa dứt câu, gần hơn mười quan nhị phẩm, tam phẩm cũng liền quỳ xuống miệng đồng thanh "Xin hoàng hậu suy xét" làm Thư Hân bối rối.
"Thần ủng hộ hoàng hậu, biết đâu nàng ta chính là do tiên đế ban lệnh, nếu như gϊếŧ vội thì chúng ta mang tội bất kính với tổ tiên, trời tru đất diệt cũng khó mà hết tội."
Diệp Lập hòa thân vương, nếu ý kiến đối lập khiến Diệp Tú trố mắt nhìn ngài ta như muốn ăn tươi nuốt sống. Dù họ là anh em cùng cha khác mẹ nhưng cả triều đều biết họ xem như kẻ thù không đội trời chung, ngày ngày người này nói có thì người kia sẽ nói ngược lại, đấu đá lần nhau đến một sống một còn.
Người bên phe Diệp Lập cũng bắt đầu quỳ xuống xin Thư Hân.
"Cả hai hòa thân vương đều có ý đúng nhưng thiết nghĩ ý của Diệp Lập hòa thân vương có tính an toàn hơn, nếu nàng ta không xử được sẽ biết rõ chân tướng, gϊếŧ cũng chẳng muộn. Ta ra lệnh thị vệ hạ đao, còn nàng thì mau xử phân ta xem." Thư Hân thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có người giúp nàng giữ lại mạng nàng ấy.
"Ta đến đây có được tiên đế ban cho một món báu vật soi thấu được ai chính là người nói dối."
Tiểu Đường nói trong khi cất cuốn sách vào túi rồi lấy ra một chiếc điện thoại thông minh thời hiện đại, cô đã mua thêm trước khi đưa điện thoại của mình cho Giai Kỳ.
Mọi người bắt đầu trầm trồ về cái thứ bé xíu vuông góc trên tay Tiểu Đường, ngay cả Thư Hân người uy nghiêm nhất cũng không thể rời mắt khỏi nó. Trên đời này những thứ quý báu nhất đều thuộc về triều đình nhưng không hề thấy món nào có kết cấu, hình thù như vậy, phía sau còn có hình quả táo bị khuyết một góc.
"Gạt người!!! Ngươi cầm cục đá đen mài hình vuông rồi vào đây bảo rằng là báu vật, biết như thế là tội tày đình không?" Diệp Tú đứng dậy quát lớn chỉ thẳng vào Tiểu Đường cho rằng cô xảo ngôn.
Tiểu Đường không nói gì chỉ ấn vào nút mở khóa màn hình khiến nó sáng đèn, quan thần nhìn thấy lại thêm một phen kinh ngạc.
"Báu vật này có rất nhiều công dụng, điển hình là phát hiện nói dối."
Tiểu Đường mở vào ứng dụng camera rồi xoay về phía Thư Hân để nàng có thể nhìn thấy chiếc màn hình đang phản chiếu hình ảnh phía trước giống nhau như một, các cử động của quan thần đều được hình ảnh này phản chiếu rõ ràng.
"Thật huyền diệu, đúng là báu vật rồi." Thư Hân nhìn thấy điều lạ ấy liền nói lớn cho các quan thần được biết.
"Sau đây ta sẽ chiếu này vào người và hỏi họ một câu hỏi nếu đúng thì khi ta chạm vào chúng sẽ không lóa sáng, nếu là nói dối nó sẽ hút lấy một phần hồn của họ, trong vòng một ngày nếu không khai ra sự thật sẽ hồn tiêu phách táng."
Khi nghe thấy mọi người trong triều liền hoang mang, sợ hãi. Tiểu Đường thấy quan thần có vẻ tin lời mình liền cũng cố thêm bằng việc mời Thư Hân làm ví dụ.
"Thư Hân hoàng hậu, người muốn thử không? Người chỉ cần trả lời một câu hỏi, một lần trả lời sai và một lần trả lời đúng để xem món báu vật này có phải là thật hay không?"
Tiểu Đường nhìn về hướng Thư Hân nở nụ cười hiền hòa, đôi mắt bắt đầu chăm chú vào gương mặt của vị hoàng hậu mà cô luôn có ước ao được chiêm ngắm dung nhan bằng xương bằng thịt, sách thật nói không sai, hoàng hậu chính là có nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng chỉ là không hiểu sao hoàng thượng lại có thể mê muội Tô Đoan quý phi đến quên cả ngày đêm như vậy, phải chăng nhan sắc của nàng ta cũng không thua kém hoàng hậu?
"To gan! Đường đường là mẫu nghi thiên hạ, còn đang giúp hoàng thượng trị thần an nước, ngươi dám đem người ra thị phạm những món vật này, hút hồn gì đó. Ngươi nên nhớ ngươi vẫn còn trong nghi vấn là thích khách, biết đâu ngươi dùng mưu kế này để ám hại hoàng hậu, ngươi có tin ngay lúc này đầu ngươi ngay lập tức rơi xuống không?"
Khổng Tuyết Nhi cung nữ thân cận của Thư Hân đáp trả, bất bình thay hoàng hậu khi nghe thấy những lời lộng ngôn xuất phát từ Tiểu Đường.
"Vậy thì nàng thay hoàng hậu đi, ta không có ý ám hại bật mẫu nghi, chỉ là muốn tất cả mọi người ở đây thấy sự huyền dịu từ báu vật này, nếu ta muốn lừa gạt, nàng chết đi thì hoàng hậu vẫn còn đó, vậy thì... không sợ nữa phải không?"
Vẻ mặt Tiểu Đường lúc này như tỏ vẻ cưng chiều Tuyết Nhi khi mở lời đáp ứng lời nàng ta, biểu hiện ấy quá đỗi dễ thương khiến Thư Hân phải mấp máy môi nụ cười.
"Ngươi... Được thử thì thử, ta sống là người của hoàng hậu, chết cũng là người của hoàng hậu."
Tuyết Nhi chau mày phẫn nộ khi thua trong tranh luận cùng Tiểu Đường, bất đắc dĩ nhận lời thị phạm, một phần là vì hoàng hậu, phần còn lại là không muốn Tiểu Đường bảo nàng tham sống sợ chết.
"Ta không để nàng chết đâu, yên tâm, ta cũng yêu cái mạng của mình lắm!" Tiểu Đường nói lời trấn an vì Tuyết Nhi đang tiến về phía cô với vẻ dè chừng, rõ ràng là sợ đến run người mà mặt thì lại tỏ vẻ thanh cao.
"Rồi giờ làm sao? Nhanh đi, ngươi thật lắm lời!" Tuyết Nhi thở hắt ra vì tức giận, trợn to mắt, hất mặt nhìn Tiểu Đường mà hối thúc.
"Nguyên quán nàng ở đâu?"
Tiểu Đường hỏi khi đưa tay giơ chiếc điện thoại trước mắt, phần camera đang hướng vào Tuyết Nhi.
"Ta ở đây từ nhỏ, cha mẹ ta cũng là thương nhân ở chốn này."
Tuyết Nhi thành thật trả lời, có chút e sợ khi nhìn thấy cái báu vật đen ngòm ấy đang nhắm về phía nàng.
Tách!
Mọi người có vẻ hoảng hốt khi âm thanh trong vật thể đen đó vang lên.
"Này này, ta nói sự thật mà như vậy cũng bị hút hồn vào sao?"
Tuyết Nhi có chút bối rối, mà lắp bắp nói. Nàng nói thật mà lại chịu hồn tiêu phách tán thực sự rất lo lắng.
"Haha, nếu chỉ kêu thì nàng nói thật, khi một ánh sáng lóa lên thì mới là hút hồn nàng vào."
Sau khi chạm vào màn hình để chụp lại hình ảnh Tuyết Nhi và quan sát thấy nàng hoảng loạn, không liền giải thích mà còn cười cho một trận rồi mới chịu phân giải, Tiểu Đường đúng là đang trêu nàng ta đến đỉnh điểm của sự căm phẫn.
"Ngươi còn cười, ta sợ muốn thót tim, thật quá đáng mà."
Tuyết Nhi hận đến muốn xé xác Tiểu Đường ra thành trăm mảnh, nghiến răng kiềm hãm bản thân không được làm mất mặt hoàng hậu trên triều nếu không Tiểu Đường khó mà qua được khỏi tay nàng, nàng hậm hực dặn lòng khi bãi triều ngô khoai gì sẽ đem cô ra mà trả đủ.
"Nàng kia, trong triều không được đùa giỡn, lần đầu ngươi chưa hiểu cung quy ta tạm tha, còn bây giờ mau tiếp tục thị phạm."
Thư Hân uy nghiêm hạ lệnh, mặc dù cách Tiểu Đường chọc ghẹo Tuyết Nhi làm nàng muôn phần thích thú nhưng đó là chuyện ngoài lề, đang trong triều chính như vậy thật sẽ bị người đời đem ra nói lời thô tục, trò cười thiên hạ.
"Ta hỏi nàng, nàng nguyên quán ở đây phải không?" Tiểu Đường cũng biết điều mà tiếp tục làm tròn bổn phẩn, giơ máy lên cao rồi chạm vào khu vực hiện đèn flash.
"À... không." Tuyết Nhi run rẩy, ngập ngừng trả lời.
Tiểu Đường tiếp tục chạm vào màn hình lần này đèn flash chóa ra khiến quan thần trầm trồ.
"Xong rồi mau thả hồn ta ra ngay đi!" Tuyết Nhi bắt đầu rưng rưng, khi nãy còn lớn tiếng, hiện tại thì như chú mèo xù lông bị mắc mưa tiến đến níu tay Tiểu Đường dùng giọng như nài nỉ bảo cô thả phần hồn.
"Đợi ta chút, ta tâu xong, ta thả nàng sau." Tiểu Đường bặm môi nén cười, nét mặt Tuyết Nhi thực sự rất khôi hài.
"Thưa hoàng hậu, người và quan thần đã thấy rõ, thần không hề xảo ngôn. Còn thật muốn biết hồn có tiêu, phách có táng hay không thì xin ban chết cho nàng ta vào giờ này ngày mai sẽ rõ." Tiểu Đường bỗng dưng muốn đùa dai, đem mạng Tuyết Nhi ra hăm dọa lần nữa.
"Ngươi... đồ đáng chết. Ngươi ghét ta đến mức muốn gϊếŧ ta hả?" Tuyết Nhi như muốn khóc đến nơi, quỳ xuống trước mặt Thư Hân mà cúi đầu.
"Hoàng hậu, xin cứu nô tỳ."
Tiểu Đường dồn sức nén cười lần nữa, trong lòng có chút hối hận vì đùa dai nhưng thực sự Tuyết Nhi giận rất dễ thương nhìn thấy chỉ muốn trêu ghẹo một phen.
"Nàng tên gì?" Thư Hân sực nhớ chưa hỏi tên Tiểu Đường cứ mãi lo đến những việc lạ cô mang đến.
"Ta tên Tiểu Đường, Triệu Tiểu Đường." Tiểu Đường trả lời với tông giọng tràn ngập sự tự tin.
"Triệu Tiểu Đường, ta ra lệnh cho ngươi mau thả hồn của Tuyết Nhi ra."
Tuyết Nhi là cung nữ cận thân, tình cảm không khác chị em ruột, thí mạng nàng tất nhiên không đành, chưa kể Thư Hân nhìn ra được Tiểu Đường có ý trêu ghẹo nàng ấy, nếu ngu muội tin là thật thì chỉ có kẻ ngốc.
"Tuân lệnh." Tiểu Đường cúi đầu nhận lệnh.
"Này nàng tên gì đó ta không biết, nguyên quán nàng có phải ở đây không? Nếu còn xảo ngôn, ngay lập tức mất hồn."
Đưa điện thoại lên lần cuối, Tiểu Đường càng thêm buồn cười khi Tuyết Nhi gật đầu lia lịa liên tục nói "phải phải".
Tách!
"Đa tạ hoàng hậu khai ân."
Đèn flash không chóa lên, Tuyết Nhi liền mừng rỡ, gập đầu liên tục để tạ ơn Thư Hân nhưng tuyệt nhiên một từ cũng không nói cùng Tiểu Đường, lia mắt chạm mặt cô, nàng còn đanh ánh mắt sắt lẽm như dao kiếm.
"Miễn lễ, mau trở lại vị trí của ngươi. Bây giờ đến chuyện cứu tế, những người liên quan mau bước lên!"
Thư Hân cho Tuyết Nhi lui rồi truyền những người được Diệp Tú giao việc.
Nhưng tên quan liên quan bước lên trong sợ sệt trong đó có cả Diệp Tú hòa thân vương.
"Triệu Tiểu Đường, hãy dùng báu vật tra rõ cho ta."
Thư Hân đặt niềm tin hết vào Tiểu Đường, mong rằng cô sẽ trả lại trong sạch cho người bị hại, người có tội phải bị trừng phạt thích đáng.
"Ngoài báu vật này ta còn quyển sách ghi chép tội trạng từng người, chỉ cần sai một chút tra lại sẽ rõ."
Lấy trong túi áo khoác dài ra cuốn lịch sử triều đại vua Diệp Bảo Triết, Tiểu Đường dường như đã tìm hiểu rất rõ về lịch sử nhất là về thời của Thư Hân hoàng hậu, cô quả thật rất muốn trở về quá khứ để cứu nàng, quyết tâm ấy rất đáng nể phục.
"Bắt đầu từ quan tam phẩm Du Tần, theo như sổ sách tiên đế ghi chép đợt cứu tế này triều đình bỏ ra một ngàn lượng vàng tương đương với hơn mười vạn cân lúa gạo, tại sao đến tay quan huyện chỉ còn có hai vạn cân, thất thoát tám vạn ấy đi đâu, nếu khai ra hoàng hậu sẽ khoan hồng tha cho tội chết, còn không sẽ xử tử theo cách của báu vật." Tiểu Đường lại tiếp tục đưa điện thoại trước mắt họ, chắc sau lần đi này trở về cô phải trật cả cánh tay mất thôi.
"Xin hoàng hậu tha tội, quan nhị phẩm Hồ Quyển khi giao ngân lượng cho thần để đem về huyện cứu tế chỉ có ba trăm lượng, thần to gan tham nhũng còn hai trăm lượng, phần còn lại thần không hề hay biết, xin người giơ cao đánh khẽ, thần biết tội của mình rồi." Du Tần, hạ gối trước ngai vàng liền tục nhận lỗi.
Tách!
Tiểu Đường đã tắt đi đèn flash vì hắn ta đúng là đang nói sự thật.
"Quan nhị phẩm Hồ, ngài có gì giải thích không?" Tiểu Đường lia điện thoại sang hắn, mặt tỏ vẻ trông chờ.
"Là quan nhất phẩm Lý Sềnh, người bảo thần đây là cơ hội thăng tiến nên giao cho thần để lập công, người đưa bao nhiêu thần giao cho tam phẩm bấy nhiêu không hề có chuyện bòn rút ngân lượng, đây là cơ hội tốt thần đâu dám gan trời để mất chức khi sắp đến kì thăng phẩm." Hồ Quyển cúi đầu tâu, ngài ta chính là một vị quan liêm khiết, chỉ tiếc là dưới cơ Diệp Tú hòa thân vương nên đành phải nhượng bộ để yên ổn tấm thân nếu không cũng là một trung thần đáng tin cậy.
Tách!
Lịch sử rõ ràng bảo đây là vị trung thần của triều đình, sau này vì chống lại cách hành xử của vua mà lăng trì, Tiểu Đường tin hắn và đèn không sáng.
"Nhất phẩm Lý người có lời gì để nói?" Tiểu Đường lại tiếp tục lên tiếng, mắt cùng điện thoại hướng về ông ta.
"Thần... thần..."
Ông ta chính là sợ hãi khi món báu vật và Tiểu Đường nói hoàn toàn chính xác, hết nhìn lấy Diệp Tú rồi lại nhìn lấy Tiểu Đường, nhất phẩm Lý tiến thoái lưỡng nan, nếu nói sự thật thì Diệp Tú lỡ được thoát tội chết sẽ không tha cho gia đình ông, còn nói sai đèn chóa hút hồn có nghĩa là ông sẽ chết.
"Là thần đã lén rút lấy bảy trăm lượng, không liên quan gì đến hòa thân vương. Tội thần đáng muôn chết!"
Ông ta chọn nói dối, ôm trọn trọng trách về mình, thà mình ông chết cả nhà có khi còn được tha tội và sống an nhàn rời khỏi kinh thành về quê nhà còn hơn nói sự thật cả nhà và ông khó qua qua khỏi con người thâm độc như Diệp Tú.
Tách!
Lần này đèn bỗng chóa sáng, Tiểu Đường đã biết rõ là sai cũng hiểu lí do mà ông ta ôm trọn tội danh một mình nhưng cô không muốn để ông ta chết còn người liên quan thật sự lại nhởn nhơ.
"Ngài nói dối, đèn chóa lên rồi, còn không mau nói thật!" Tiểu Đường cố gắng ép ông phải nói ra nhưng dường như không thể, ông ấy vừa cắn lưỡi tự vẫn ngay trên triều ca.
"Nhất phẩm Lý chết rồi!" Tiểu Đường bước đến xem xét rồi nhìn về phía ngai vàng nói với Thư Hân.
"Hắn đã nhận tội trạng biết không khỏi tội chết nên đã tự vẫn, mọi việc kết thúc ở đây rồi, xin hoàng hậu bãi triều còn đưa xác hắn về cho gia đình an táng rồi ra lệnh cách chức quan của hắn đi." Diệp Tú nắm bắt thời cơ để mọi chuyện kết thúc ở đây trong vô can.
"Ngài ta nói dối nhưng vì gì đó mà tự vẫn, ta còn chưa trả hỏi người, Diệp Tú thân vương sao người gấp vậy? Có tật giật mình chăng?" Tiểu Đường đứng bật người dậy, mặt đối mặt, mắt chạm mắt với Diệp Tú, mặc cho hắn tỏ vẻ hung hăng bạo tàn nhưng cô vẫn trơ mặt không có vẻ sợ sệt trước hắn.
"Ăn nói hồ đồ, người đâu đem ả ta đi chém đầu cho ta!" Diệp Tú lớn tiếng quát vì tức giận.
"Đây là triều ca, không phải phủ của ngươi, ngươi lộng quyền ở đây là khi quân phạm thượng, chúng ta là huynh đệ, ta lên tiếng nhắc nhở, người không để tâm chứ?"
Diệp Lập lên tiếng chặn lời người anh cùng cha khác mẹ của mình, đây là lúc triệt rễ tận gốc, Tiểu Đường đang giúp hắn như vậy nỡ nào để cô chết.
"Ngươi..." Diệp Tú giận tím mặt nhưng không thể làm gì, ánh mắt tỏ vẻ hoang mang tột cùng. Nếu để vật báu ấy soi ra hắn mới là người cắt xén ngân lượng cứu tế dù có được tha chết thì cũng mất chức quyền, đúng là lần này hắn không còn đường chạy.
"Ta hỏi ngươi, Diệp Tú hòa thân vương. Có phải bảy trăm lượng còn lại là do người bòn rút của công hay không?"
Tiểu Đường chạm tay vào màn hình, ấn sẵn vào nút bật đèn flash khi chụp, lần này có chạy đằng đông hắn cũng không thể thoát tội...