Hai Tạ Náo nói rằng giết toàn bộ quân thủ thành Dự Châu.
Vì vậy, khi Chu Dịch kiểm kê số binh khí mà quân Đại Bình đầu hàng giao nộp, y đồng thời ra lệnh cho thuộc hạ đào một cái hố sâu rộng hai mươi trượng (khoảng 94 mét) ngoài thành Dự Châu và đốt vài đống lửa xung quanh, sau đó chia hơn một vạn quân Đại Bình đầu hàng thành từng nhóm năm mươi người, đứng quanh hố sâu.
Lúc này trời đã tối đen, quân Tấn bắt đầu gọn gàng giết từng nhóm một.
Mỗi lần Chu Dịch ra lệnh sẽ có năm mươi cái xác binh sĩ quân Bình rơi xuống hố.
Máu đỏ bay lượn giữa đống lửa cháy rừng rực đến độ khiến cả bầu trời tối om dường như cũng biến dạng.
Tạ Náo sai người áp giải Giang Dự Nhiên tới, còn mình đứng trên sườn núi theo dõi cả quá trình đó.
Mặc dù bị trói cả người nhưng vị tướng quân trẻ tuổi của Đại Bình vẫn hiên ngang đứng thẳng, khuôn mặt lấm lem vết máu nên không thể nhìn thấy được biểu cảm của y, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy phản chiếu ánh lửa màu máu phía trước.
Sau khi giết gần một nghìn người, Tạ Náo mới mở miệng nói.
"Mùa xuân năm Kiến Sơ thứ mười sáu của Đại Tấn, Trác Thiếu Cương dẫn quân xâm lược phương Bắc, chiếm liền bốn tòa thành quan trọng của Đại Tấn, năm vạn hàng quân của Đại Tấn đều bị tàn sát. Nếu ta không nhớ nhầm thì đó là do ngươi làm theo lệnh của hắn. Lúc ngươi giết năm vạn quân Tấn, ngươi có nghĩ đến sẽ có tối hôm nay không?"
Giang Dự Nhiên vẫn đứng im, không hé răng.
Tạ Náo nghiêng đầu cẩn thận quan sát người đàn ông can trường này một lượt trong bóng tối, rồi nhếch khóe miệng nói với giọng như thể bỗng dưng nổi hứng: “Trả lời ta ba câu, nếu người nói thật, ta sẽ tha cho binh sĩ dưới trướng của ngươi."
Nghe thấy thế, thân thể như tượng đá của Giang Dự Nhiên cuối cùng cũng nhúc nhích.
Y chậm rãi đưa mắt nhìn Tạ Náo, lạnh lùng lên tiếng: “Giết tù binh, giết quân đầu hàng thì còn mặt mũi gì mà nói đến chữ tín. Ta như vậy, tướng quân cũng thế cả thôi.”
Tạ Náo không mảy may tức giận, chỉ nheo mắt nhìn về phía xa và kiên nhẫn chờ đợi.
Sau khi hơn một nghìn người bị giết, trong hàng ngũ quân đầu hàng của Đại Bình bỗng náo động, có vẻ như có người muốn phản kháng, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị quân Tấn trấn áp. Điều này ngay lập tức kích động quân Tấn sôi máu chém giết nhanh hơn.
Tạ Náo thích thú đứng nhìn, loáng thoáng cảm nhận tiếng hít thở của người bên cạnh nặng nề hơn trước. Sau đó, hắn nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Giang Dự Nhiên vang lên lần nữa: “Ba câu hỏi, ba câu trả lời, hi vọng Tạ tướng quân nói lời giữ lời.”
“Vì sao quy hàng?” Tạ Náo vẫn giữ vẻ mặt hứng trí, vừa nhìn về phía xa xăm, vừa hờ hững đặt câu hỏi đầu tiên.
“Không đánh lại được.”
“Hôm nay lúc ở trên tường thành, ngươi đã nhìn thấy gì?”
“Không thấy gì cả.”
Tạ Náo liếc nhìn y một cái, hỏi câu cuối cùng: “Trác Thiếu Cương khi còn sống, lúc cưỡi ngựa, hắn đeo bội kiếm bên trái hay bên phải?”
Giang Dự Nhiên trầm lặng một lát mới đáp: “Bên trái.”
…
Sau khi có lệnh dừng giết quân đầu hàng, Chu Dịch giao cho thuộc hạ đưa hàng nghìn binh lính Đại Bình còn may mắn sống sót đến các trại riêng biệt, đóng ở bên trái doanh trại quân Tấn.
Sau đó y đến chỗ Tạ Náo bẩm báo. Sau khi chắc chắn các binh sĩ thân tín đều đã đứng ra xa, y mới nhỏ giọng bẩm báo: “Vương gia, mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi.”
Trong gió đêm, Tạ Náo gật đầu, đôi mắt sắc lạnh nhìn lá cờ trắng trên tường thành Dự Châu.
Chu Dịch lại hỏi: “Vương gia nghĩ những lời mà Giang Dự Nhiên nói có bao nhiêu phần là thật?”
“Không có lời nào là thật hết.”
“Vậy tại sao Vương gia còn muốn giữ lại tính mạng binh lính của hắn?”
Tạ Náo thu lại ánh nhìn, ôn tồn đáp: “Đó là thuộc hạ mà nàng coi trọng nhất, sao ta có thể không nương tay cho được.”
Dĩ nhiên, Chu Dịch hiểu được “nàng” trong lời hắn nói là để chỉ người nào, y nhất thời không còn gì để nói.
Từ năm Kiến Sơ thứ mười lăm đến nay, “nàng” vẫn luôn là ngọn lửa rực rỡ sáng chói trong tim hắn, thiêu đốt hơn một nghìn ngày đêm, in dấu thành những khát khao và dục vọng khảm vào tận xương tủy.
Những người thân tín đi theo hắn nhiều năm, ai cũng biết và cũng hiểu điều này.
Sau một hồi trầm lặng, Chu Dịch tính vốn cẩn trọng, đắn đo chốc lát cuối cùng vẫn mở miệng nhắc hắn cho tròn bổn phận: “Sắp đến sinh nhật của Trưởng công chúa, Vương gia phải vào kinh gặp bệ hạ. Nếu để nàng ta ở lại trong quân doanh thì phải giao cho một người đáng tin cậy.”
“Để nàng lại trong quân doanh à?” Tạ Náo trầm giọng hỏi lại y, hiển nhiên là không có ý định đó: "Nàng ở trong quân doanh khác nào cá mắc cạn gặp được đầm nước. Huống hồ, hiện tại còn có các binh sĩ thuộc hạ cũ của nàng. Sao ta có thể để nàng ở lại quân doanh được?”
“Ý của Vương gia là. . .”
“Dẫn nàng ta theo.”
Chu Dịch ngạc nhiên: “Dẫn theo kiểu gì ạ?”
Tạ Náo phớt lờ vẻ kinh ngạc của y, nhấn nhá từng từ, đáp: “Đường hoàng mà dẫn theo thôi.”
Khi người đưa tin của Ngạc vương tới, Tạ Náo đang mân mê vuốt ve cơ thể của Trác Thiếu Viêm.
Động tác của y vừa chậm rãi vừa cẩn thận, lòng bàn tay xoa một hồi mé trong đùi trái của nàng, lại vân vê làn da thô ráp ở chỗ nào đó, làm như lơ đãng hỏi: “Nàng bắt đầu học cưỡi ngựa lúc mấy tuổi?”
"Năm tuổi."
"Nàng có hay cưỡi ngựa không?"
Trác Thiếu Viêm nhếch mi liếc hắn một cái mà không nói gì.
Tạ Náo lại hỏi: “Ngày hôm đó công thành, tư thế lên ngựa từ bên phải của nàng khác hẳn người bình thường.”
Nàng vẫn giữ im lặng.
Bàn tay hắn lại rờ lên vết chai rõ ràng trên vai trái của nàng, thản nhiên nói: “Những người dẫn binh đi đánh giặc như bọn ta thường đeo bội kiếm ở bên trái cho đỡ bất tiện, vì thế sẽ lên ngựa từ phía bên trái. Nhưng nếu đeo cung tên ở bên trái thì chỉ có thể giắt kiếm ở thắt lưng bên phải, như thế sẽ thuận tiện hơn khi lên ngựa từ bên phải.”
Trác Thiếu Viêm nhẹ nhàng đè tay y lại: “Tướng quân nghĩ nhiều quá.”
Tạ Náo cười thâm thúy.
Đúng lúc này, binh sĩ thân cận đến báo rằng người đưa tin của Ngạc vương đã tới.
Thích Bỉnh Tịnh, Ngạc vương của Đại Tần, cái tên như sấm nổ bên tai đối với mọi người.
Tiên đế có sáu con trai và ba con gái, Ngạc vương là con thứ tư, mất mẹ từ khi còn nhỏ. Hắn không phải con trai trưởng, cũng chẳng phải con của vợ cả. Trong gia đình hoàng tộc Đại Tấn, nơi mà địa vị của người mẹ quyết định sự vinh hiển của con cái, Ngạc vương ấy thế mà lại được tiên đế anh minh sáng suốt không thiên vị một đứa con nào yêu quý nhất. Điều này đủ khiến thiên hạ muốn xem hắn là người giỏi giang cơ trí nhường nào.
Thích Bỉnh Tịnh được phong vương năm hai mươi tuổi, do tiên đế tự tay viết chiếu chỉ, đất phong của hắn chiếm tới một phần tám lãnh thổ Đại Tấn. Cả triều đình đều chấn động, thiên hạ lác mắt nhìn.
Sau lễ sắc phong, tiên đế muốn giữ con trai yêu quý của mình ở bên cạnh, nên không đuổi hắn đến đất phong. Do đó, Ngạc vương vẫn luôn ở trong cung, chẳng cần phải làm gì chỉ cần nhận bổng lộc.
Mấy tháng sau, tiên đế đột ngột nhiễm bệnh dịch và băng hà. Lúc lâm chung, ông ta không truyền ngôi cho Ngạc vương mà truyền cho cháu trai cả của mình năm ấy mới mười hai tuổi.
Việc này lại gây chấn động mạnh trong triều và trong dân chúng, những tin đồn lan khắp kinh thành. Mọi người đều nói rằng di chiếu của tiên đế đã bị kẻ kề cận có lòng dạ gian giảo sửa đổi, còn Ngạc vương ắt sẽ không để vuột mất ngai vàng.
Ngay khi ai nấy đều cho rằng hoàng gia sẽ có thay đổi nghiêng trời lệch đất, Ngạc vương bất ngờ dâng tấu lên tân đế, xin về đất phong.
Tân đế đã chấp nhận thỉnh cầu này.
Ngày Ngạc vương rời kinh, vị tân đế mười hai tuổi đích thân dẫn đầu bá quan văn võ đưa tiễn, còn đứng trên con đường ngoài thành khóc nức nở và gọi to “hoàng thúc”. Hai người nhìn nhau, không biết phải làm thế nào. Cuối cùng, Ngạc vương bế tân đế lên, an ủi một hồi mới khiến Hoàng đế lấy lại sự bình tĩnh và vẻ tôn quý của bậc chí tôn.
Thế là, cơn bão tranh quyền đoạt vị mà người đời dự đoán đã kết thúc tại đây.
Chính vì điều đó mà triều đình Đại Tấn mới có thể ổn định trong thời gian ngắn nhất, mới có Tạ Náo dẫn quân chinh phạt Nhung Châu ở biên giới phía Bắc của Đại Bình và đối đầu với Trác Thiếu Cương trong phạm vi Nhung Châu, rồi liên tiếp đánh bại quân Đại Bình trong vòng một năm sau đó, làm nên chiến thắng vĩ đại.
Còn Ngạc vương Thích Bỉnh Tịnh trở về đất phong của mình, thực sự cẩn thận cai quản đất phong và bảo vệ hoàng gia, không vào kinh khi không có lệnh của đế vương, làm đúng như những gì đã viết trong tấu sớ.
Tuy nhiên, cho đến hiện tại đã là hai năm sau khi tiên đế băng hà, sức nặng của cái tên này trong triều đại Tấn từ lâu đã không ai có thể sánh kịp.
Ngạc vương cho người mang tin đến với ý muốn rất đơn giản, đó là sáp nhập hai châu Nhung, Dự mà Tạ Náo đánh chiếm được lần này vào đất phong của Ngạc vương, đồng thời yêu cầu Tạ Náo dâng lên toàn bộ chiến lợi phẩm thu được bao gồm cả phụ nữ, chỉ ngoại trừ những thứ cần thiết để thưởng cho binh sĩ dưới trướng.
Điều ngạc nhiên là Tạ Náo rất vui vẻ đồng ý.
(App truyện TYT)Người đưa tin vừa rời đi, hắn liền ra lệnh cho Chu Dịch thu xếp mọi việc theo ý muốn của Ngạc vương, còn mình đi đến doanh trại của quân sĩ Đại Bình đầu hàng để xem xét một lượt.
Lúc trở lại trướng, hắn thấy Trác Thiếu Viêm đang thong thả thu dọn, chuẩn lên đường.
Hắn ôm nàng từ phía sau, cọ chiếc cằm lởm chởm chân râu lên đầu nàng một cách quyến luyến, và hỏi: "Sao hôm nay nàng không tiếp tục cầu xin ta giữ nàng lại?”
Trác Thiếu Viêm không trả lời.
Giọng hắn lại vang lên bên tai nàng: “Ngày đó nàng cùng đường, xin ta dẫn nàng theo đúng là thượng sách. Nay nàng cho rằng Ngạc vương có quyền thế hơn, đi theo hắn mới là kế hay nhất hiện giờ sao?”
Nàng bình thản đáp: “Nếu tướng quân có khả năng giữ ta lại, đương nhiên là ta sẽ cầu xin tướng quân.”
Tạ Náo mỉm cười, buông nàng ra.
“Lúc gặp Ngạc vương, nhớ đừng thất vọng nhé!”
Hắn vậy mà lại dặn nàng với giọng điệu chân thành tự đáy lòng.
Sáng hôm sau, Chu Dịch vâng lệnh đích thân đưa Trác Thiếu Viêm rời doanh trại tiến về phía Bắc. Những chiến lợi phẩm và thân quyến nữ của gia tộc họ Trác được chất vào hơn mười xe ngựa, do tướng lĩnh dưới quyền y dẫn binh áp tải giám sát phía sau.
Khi đoàn người ngựa đi qua cổng doanh trại cũng là lúc quân Bình quy hàng đang xếp hàng tập trận.
Trác Thiếu Viêm chống lòng bàn tay lên yên ngựa, đưa mắt quan sát các binh lính Đại Bình, chẳng mấy chốc đã dễ dàng khóa chặt mục tiêu.
Ở phía đằng xa, Giang Dự Nhiên đang vẫy cờ hiệu trước hàng ngũ quân Bình dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, bèn quay người lại nhìn và bắt gặp ánh mắt sáng quắc của nàng.
Sương sớm nhẹ tan, nàng vừa giục ngựa tiến lên vừa mấp máy môi.
Giang Dự Nhiên nhìn nàng không chớp mắt, sau cùng khẽ gật đầu.
Chu Dịch đi trước Trác Thiếu Viêm ba bước, ngẫu nhiên nhìn lại, có vẻ như cũng không phát hiện điều gì lạ thường, lại tiếp tục dẫn đội ngũ tiến về phía trước.
***
Phủ Ngạc vương được xây dựng tại quận Tấn Hi, nằm ở phía Bắc Dự Châu, ra roi thúc ngựa thì chỉ mất mười lăm ngày là tới nơi.
Khi đoàn người Chu Dịch đến nơi, người trong vương phủ đã nhận được tin và ra nghênh đón, mọi việc đều được bố trí đâu ra đấy.
Một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, khí chất tao nhã lễ độ, sau khi kiểm tra quân bài* của Chu Dịch và đồ vật bên trong xe ngựa, hắn mỉm cười ý bảo nhiệm vụ của Chu Dịch đã hoàn thành, có thể yên tâm về quân doanh báo cáo kết quả rồi.
*Quân bài là thẻ đeo thắt lưng của các quan lại, sĩ phu thời xưa, ghi họ tên chức vụ, có chức năng như thẻ căn cước và thẻ thông hành ngày nay. Chất liệu và hình dáng quân bài của các triều đại khác nhau, bao gồm ngà voi, ngọc bích,...
Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đỡ Trác Thiếu Viêm xuống ngựa, rồi nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, sau đó khẽ thở dài: “Gia tộc họ Trác của Nam triều thật đáng thương. Đi theo ta nào!”
Đợi đến lúc bóng dáng Trác Thiếu Viêm đã đi xa, Chu Dịch mới nhìn về phía người đàn ông lần nữa, thấy ánh mắt hắn vẫn dõi theo nàng thì không khỏi ho một tiếng, và gọi: “Hòa Sướng.”
Hòa Sướng nghe tiếng liền nghiêng đầu, nụ cười sâu xa: “Là nàng ta sao?”
Chu Dịch như trút đi gánh nặng, thở phào một hơi: “Là nàng ta đấy.”
“Khi nào Vương gia về?” Hòa Sướng lại hỏi.
Chu Dịch trả lời thẳng thắn: “Chỉ ngày mai, ngày kia thôi.”
Hòa Sướng mỉm cười gật đầu, vỗ vai Chu Dịch: “Vậy ngươi còn không mau quay về quân doanh đi?”
Chu Dịch thở dài, đành phải xoay người lên ngựa, không màng đến sự mệt mỏi trong những ngày qua, lại một lần nữa vung roi phóng ngựa rời đi.
***
Sau khi gột rửa sạch sẽ một thân bụi bặm, Trác Thiếu Viêm ngủ thẳng một mạch đến chập tối hôm sau mới tỉnh dậy.
Nơi nàng ở tạm có bố trí hai hầu gái, thấy nàng cuối cùng cũng tỉnh dậy, họ lập bưng cháo và đồ ăn tới vì sợ nàng đói bụng. Hai người hầu hạ nàng dùng bữa xong, lại giúp nàng rửa mặt, chải đầu thay quần áo, rồi cẩn thận vấn tóc cho nàng.
Trong phòng ấm áp, hầu gái ăn nói nhỏ nhẹ khiến nàng nhất thời ngẩn ngơ.
Những ngày như thế này là điều xa lạ đối với người quanh năm rong ruổi sa trường, cũng là sự quen thuộc vùi sâu trong tâm trí nàng. Nàng cúi đầu, nâng tay lên, ống tay áo thêu chim loan tinh xảo nhẹ nhàng rủ xuống. Lúc nhìn thấy rõ, nàng bỗng giật mình.
“Đây là y phục gì?” Trác Thiếu Viêm hỏi hai hầu gái đang hầu hạ nàng mặc quần áo.
Họ không trả lời mà lùi lại phía sau để nàng nhìn thấy người đàn ông trong gương đã đứng ở cửa phòng từ lúc nào chẳng hay.
Trác Thiếu Viêm lỡ tay làm rơi vỡ chiếc vòng tay bằng ngọc đánh “choang” một tiếng.
Người đàn ông mặc quân phục, râu dài hơn cái ngày chia tay, dưới mắt có quầng thâm, xem ra đã nhiều đêm không ngủ để gấp gáp trở về, trên tay vẫn còn cầm roi ngựa, hiển nhiên là về đến nơi còn chưa kịp thay quần áo.
Ánh mắt sáng rực chạm của hắn vào ánh mắt nàng trong gương, đối diện với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của của nàng, hắn cười sảng khoái.
“Đây là y phục được làm vào năm Kiến Sơ thứ mười sáu.” Hắn thong dong bước vào phòng, vừa đi đến chỗ nàng, vừa từ tốn giải thích: “Là y phục cưới may cho vương phi sau khi ta được phong vương.”
App TYT & Lam Gia team