Chương 9:
Cô không có thói quen động chạm với người khác giới nói chi đến một người khác giới xa lạ.
Mộ Tấn Dương không những không buông tay mà còn ép Diệp Du Nhiên leo lên xe của cô.
“Anh lên đây làm gì?” Diệp Du Nhiên cau mày nhìn anh chàng đẹp trai đang dửng dưng ngồi trên xe của mình.
Mộ Tấn Dương giơ giơ tờ giấy kết hôn trong tay lên: “Đương nhiên là đến nhà cô rồi.”
Thấy Diệp Du Nhiên không nói lời nào, Mộ Tấn Dương liền nhướng người qua, áp sát vào mặt cô, ánh mắt nhìn cô như thể đã biết rõ hết thảy mọi chuyện rồi: “Chẳng lẽ cô cho rằng tôi đồng ý kết hôn với cô chỉ vì muốn cầm tờ giấy kết hôn này thôi sao?”
Diệp Du Nhiên hơi chột dạ nên lui về sau một chút, sống lưng tựa vào trên cửa sổ xe, quần áo hơi mỏng manh nên cô cảm thấy hơi lạnh.
Cô không biết tại sao Mộ Tấn Dương lại đồng ý kí giấy cùng cô, dù sao thứ mà cô cần chỉ là tờ giấy kết hôn này mà thôi, chứ không thật sự muốn làm vợ chồng với anh.
Nhưng nhìn ánh mắt sâu sắc của Mộ Tấn Dương cô chỉ có thể mặt không đỏ tim không run mà nói dối: “Không có.”
“Vậy thì tốt.”
Mộ Tấn Dương nói xong liền giơ tay lên như thể mốn chạm vào mặt cô, Diệp Du Nhiên nghiêng mặt sang một bên khiến bàn tay của anh rơi vào khoảng không.
Mộ Tấn Dương hơi trầm mặt rồi thu tay về.
Khóe môi của Diệp Du Nhiên hơi cong làm lộ ra vẻ mặt mưu mô.
Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Kết hôn rồi chẳng phải nên ở nhà của anh sao?”
“Tôi không có nhà ở thành phố Vân Châu.” Mộ Tấn Dương khép hờ mắt, rồi ngã người ra sau, giọng nói chẳng thể hiện rõ tâm trạng anh ta như thế nào nữa.
Không có nhà, xe đi mượn?
Diệp Du Nhiên lại quay sang cẩn thận quan sát Mộ Tấn Dương, không thể nhận ra quần áo được mặc trên người anh ấy là của nhãn hiệu nào nhưng chất liệu rất tốt, vừa nhìn đã biết không rẻ rồi, hơn nữa thần thái cũng hơn người…
Nhìn kiểu gì cũng không giống dáng vẻ của mấy kẻ nghèo khó!
Nhưng trông bộ dạng thì không giống như đang nói dối.
Vậy chẳng lẽ anh chồng nhặt được này của cô là một người đàn ông ‘ba không’, không tiền không xe không nhà sao?
Diệp Du Nhiên cắn răng, mặc kệ, cùng lắm thì cô cứ nuôi anh một thời gian, đợi lấy được cổ phần thì ly dị.
Diệp Du Nhiên đưa Mộ Tấn Dương về căn nhà trọ cô ở một mình.
Căn nhà một phòng ngủ, một phòng khách này cũng không rộng lắm, một người ở thì đủ chứ hai người ở lại hơi chật chội.
Diệp Du Nhiên mở cửa đi vào trước, lục lọi một hồi, rốt cuộc cũng tìm được một đôi dép đàn ông rồi xếp ngay ngắn trước mặt Mộ Tấn Dương: “Đi vào đi!”
Mộ Tấn Dương cúi đầu nhìn đôi dép dành cho đàn ông trước mặt, không nói tiếng nào mà chỉ hơi cúi mắt, cởi giày ra rồi đi loanh quanh.
Diệp Du Nhiên khó hiểu nhìn bóng lưng của Mộ Tấn Dương rồi cúi đầu nhìn đôi dép, mất cả nửa nhịp mới nhận ra, một cô gái độc thân như cô sao lại có dép nam!
Nhớ lại nguồn gốc của đôi dép dành cho đàn ông này, Diệp Du Nhiên ngẩn người trong chốc lát rồi nhặt lên ném vào trong thùng rác, sau đó đi rửa tay rồi rót cho Mộ Tấn Dương ly nước: “Cái đó…”
“Ra ngoài mua đồ thôi.” Mộ Tấn Dương ngắt lời cô, tỏ vẻ hoàn toàn không muốn nghe cô giải thích.
Diệp Du Nhiên dằn mạnh ly nước xuống phát ra tiếng động mạnh, không muốn nghe sao? Cô mới là người không muốn giải thích!
Tiếng động khiến cho Mộ Tấn Dương giương mắt nhìn cô, cả ánh mắt lẫn vẻ mặt của anh đều không có cảm xúc, ngay cả chớp mắt cũng không càng khiến cho Diệp Du Nhiên cảm thấy bị chèn ép bởi một sức mạnh vô hình.