Chương 8:

Anh vô thức xoa xoa những ngón tay của mình, tựa như cái cảm xúc mềm mịn, thơm hương và trắng nõn nà đêm hôm ấy vẫn còn đọng lại trên những đầu ngón tay, một nơi sâu thẳm nào đó trong tim anh đang bị giam cầm đã bắt đầu rục rịch.

Cảm nhận được ánh mắt của Mộ Tấn Dương, Diệp Du Nhiên liền quay người để che đi một bên mặt.

Nhưng Mộ Tấn Dương cũng chẳng đả động đến chuyện đó mà chỉ nói: “Đây là xe của bạn tôi.”

“A?” Diệp Du Nhiên sửng sốt, xe của bạn anh ấy?

“Vậy chiếc xe này…”

Mộ Tấn Dương cau mày nhìn cô rồi ngắt lời: “Tôi có thể nói với bạn tôi là tôi vô tình quẹt phải, vậy cô làm sao để cảm ơn tôi đây?”

Diệp Du Nhiên choáng váng vì ánh mắt sáng rỡ của anh, trong đầu thoáng qua lời nói của Diệp Thành nên chẳng hiểu quỷ thần xui khiến thế nào liền nói: “Vậy tôi gả cho anh là được.”

“A… ”

Tiếng còi cảnh báo vang lên liên tục, Diệp Du Nhiên bất thình lình tỉnh hồn, khẳng định là Mộ Tấn Dương sẽ nghĩ cô bị điên.

“Chuyện đó…”

“Đi thôi.” Trong lúc nói chuyện, Mộ Tấn Dương đã đi tới chỗ chiếc xe của cô, mở cửa xe ngồi vào sau đó nhoài đầu ra khỏi cửa kính xe ra lệnh: “Lên xe.”

Diệp Du Nhiên nghe lời theo phản xạ tự nhiên, ngoan ngoãn ngồi vào xe thắt chặt dây an toàn: “Đi đâu?”

“Chẳng phải cô muốn gả cho tôi sao?”

“A?” Vậy thì sẽ đi đâu?

Mộ Tấn Dương cau mày, chớp chớp mắt: “Ủy ban nhân dân.”

Vừa dứt lời, bàn tay rắn rỏi liền xoay bánh lái, chiếc xe lao nhanh về phía trước, Diệp Du Nhiên nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh một hồi lâu rồi mới hoàn hồn lại: “Xe…”

“Sẽ có người đến giải quyết.”

Ủy ban nhân dân.

“Điền vào đơn trước rồi sang bên kia chụp hình…”

“Cười lên nào, ngồi sát vào một chút…”

“…”

Đến khi Diệp Du Nhiên cầm cuốn sổ màu đỏ đi ra khỏi Ủy ban nhân dân thì mới xem xét kĩ càng rồi quay đầu lại nhìn anh chàng Mộ Tấn Dương toàn thân mặc đồ đen rất chi là thần bí nhưng quyến rũ.

“Anh tình nguyện kết hôn với tôi?”

Ánh mắt của Mộ Tấn Dương sâu sắc, trông rất hứng thú hỏi: “Chẳng lẽ cô có thể ép buộc tôi?”

Trên mặt của Diệp Du Nhiên thoáng qua sự nghi ngờ, giọng nói hơi lạnh lùng: “Anh biết tôi là người như thế nào sao? Ngày hôm qua tại Ngọc Hoàng Cung, những gì bọn họ nói đều là thật, mẹ tôi chết khi sinh tôi, ba tôi đang ngồi tù, khi tôi học trung học còn từng phá thai nữa!”

Cô cố tình nói ra những lời ác ý này vì muốn xem xem gương mặt dù có nhìn thấy núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không động đậy của Mộ Tấn Dương sẽ biến sắc như thế nào.

Nhưng anh chỉ cười ẩn ý, đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm: “Chuyện khác thì tôi không biết nhưng cô có từng phá thai hay không thì tôi hiểu rõ hơn bọn họ nhiều.”

Nói xong liền cong miệng cười.

“Anh…” Diệp Du Nhiên chợt hiểu ẩn ý của anh, gương mặt chợt đỏ bừng.

Mộ Tấn Dương hài lòng khi thấy cô bị cứng họng rồi dang rộng cánh tay choàng qua vai cô: “Đi thôi, bà Mộ, chúng ta phải về nhà rồi.”

Diệp Du Nhiên nhìn cánh tay tự tiện đặt trên vai cô, gương mặt tái đi vì giận vẫn chưa tiêu tan: “Bỏ tay ra!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play