Chương 462:

“Cô Diệp.” Nam Sơn cười xán lạn, nhưng khi anh ta nhìn thấy chỉ có một mình cô đi ra thì nghi ngờ mở miệng hỏi: “Ông chủ không về cùng cô sao?”

“Anh ấy còn ở bên trong.”

Diệp Du Nhiên vừa nói vừa lên xe.

Nam Sơn gật đầu, lái xe đến khu biệt thự hào hoa nhất ở thành phố Vân Châu.

Nam Sơn lái xe đi ra ngoài không được bao lâu thì Diệp Du Nhiên đã bảo anh ta: “Chờ đã, anh chở tôi đi đón Thịt Bò đi.”

Trước đó sau khi Diệp Du Nhiên nằm viện, Mộ Tấn Dương đã bảo Nam Sơn đưa Thịt Bò đến bệnh viện thú y để nuôi dưỡng, mãi cũng chưa mang về.

Bây giờ cô gần như khỏi hẳn, có thể đón nó về rồi.

Nam Sơn cũng không nhiều lời, lái xe thẳng đến bệnh viện thú y.

Thịt Bò ở bệnh viện thú y gần nửa tháng, khi nhìn thấy Diệp Du Nhiên, nó lập tức mừng rỡ vẫy đuôi, nhào thẳng vào lòng cô liếm liếm, cọ cọ, giống như một đứa bé đang làm nũng.

Diệp Du Nhiên bật cười, không thể làm gì khác hơn là ôm nó về nhà.

***

Mộ Tấn Dương tối mới về nhà.

Diệp Du Nhiên nghe thấy tiếng xe thì xuống lầu.

Khi cô đi tới cửa thì thấy Nam Sơn đang dìu Mộ Tấn Dương đi vào.

Diệp Du Nhiên ngừng lại rồi bước lên đón anh: “Anh ấy sao vậy?”

Diệp Du Nhiên vừa tới gần thì đã ngửi được mùi rượu nồng nặc, cô hơi nhíu mày.

Nam Sơn một tay dìu Mộ Tấn Dương, ngẩng đầu nhìn Diệp Du Nhiên: “Buổi chiều bị anh Bùi kéo đi xã giao.”

Nói xong lại giơ cánh tay còn lại lên, đưa món đồ trong tay cho Diệp Du Nhiên nói: “Đây là bữa tối ông chủ mang về cho cô.”

Diệp Du Nhiên nhận lấy, liếc mắt nhìn, là hộp đựng cơm giữ nhiệt.

Tải app truyệnhola nhé cả nhà! “Diệp Du Nhiên.”

Chính vào lúc này, Mộ Tấn Dương quay đầu nhìn Diệp Du Nhiên, chẳng qua là trong ánh mắt của anh như có một tầng sương, rõ ràng là đã uống rất say.

Diệp Du Nhiên chỉ liếc mắt nhìn anh, sau đó nói với Nam Sơn: “Anh dìu anh ấy vào trong đi, sau đó thì giúp anh ấy tắm rửa.”

Nam Sơn cũng biết vết thương của Diệp Du Nhiên còn chưa lành nên gật đầu với cô, sau đó đỡ Mộ Tấn Dương đi vào trong.

Nam Sơn đỡ Mộ Tấn Dương lên lầu, Diệp Du Nhiên cầm hộp giữ nhiệt đi đến phòng ăn.

Cô mở thì thấy bên trong toàn là những món ăn thanh đạm.

Diệp Du Nhiên ăn hai miếng, cảm thấy khẩu vị hơi quen quen.

Đúng lúc này, trên lầu vang lên “ầm” một tiếng, tiếp theo đó là tiếng kêu giận dữ của Mộ Tấn Dương: “Tôi muốn bà xã!”

Diệp Du Nhiên vừa vặn đang gắp thức ăn sắp cho vào miệng, nghe được tiếng rống giận của Mộ Tấn Dương, cô liền dừng động tác lại.

Lời này nghe rất quen thuộc.

Lần trước anh uống say cũng đã nói câu nói này.

Diệp Du Nhiên đột nhiên không còn tâm trạng ăn cơm.

Lại một tiếng “Ầm” nữa truyền tới, cửa phòng ngủ bị người người ta đẩy mạnh ra, sau đó đóng lại đột ngột.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play