Chương 461:

Mộ Tấn Dương nhìn theo bóng lưng cô một hồi mới quay đầu sang nhìn anh chàng họ Lâm kia.

Tửu lượng của anh chàng họ Lâm kia chắc không tệ, uống liền ba ly sắc mặt vẫn không thay đổi.

Mộ Tấn Dương kéo anh Lâm kia ngồi xuống, vừa nói chuyện về tập đoàn S vừa tiếp tục uống rượu với anh ta.

Mộ Tấn Dương vừa mở miệng thì anh Lâm kia đã nghe đến sững sờ, bất giác bị Mộ Tấn Dương chuốc hết ly này đến ly khác.

Mãi đến khi anh ta uống đến say bất tỉnh nhân sự mà trong miệng vẫn đang hỏi Mộ Tấn Dương là ở công ty nào, hoàn toàn quên mất mục đích muốn làm quen Diệp Du Nhiên của mình lúc ban đầu.

Mộ Tấn Dương cười hờ hững, đứng dậy vuốt nếp nhăn trên áo khoác, ánh mắt xem thường.

Dám có ý đồ xấu với vợ của anh, cũng không xem thử mình có bản lĩnh không?

Sau đó, Mộ Tấn Dương lại đi tìm bốn người đàn ông còn lại.

Đợi sau khi bốn người đàn ông kia cũng uống say bí tỉ, lúc này anh mới cảm thấy cả người khoan khoái.

***

Hôn lễ được tổ chức ở Ngọc Hoàng Cung.

Diệp Du Nhiên rất quen thuộc với chỗ này. Cô dễ dàng đi ra khỏi cửa, nhưng lúc quẹo cua bất ngờ gặp phải Diệp Yến Nhi.

“Diệp Du Nhiên!”

Diệp Yến Nhi đã thay bộ váy cưới trên người, mặc vào đồ thường. Cô ta nhìn Diệp Du Nhiên vẻ không thân thiện: “Là cô tìm người phụ nữ kia đến có phải không? Sao cô có thể độc ác như thế? Cô có biết tôi đã đợi ngày này cực khổ thế nào không?”

Diệp Yến Nhi nói xong một câu, ánh mắt lại trở nên ác độc thêm một phần.

Vết thương trên lưng Diệp Du Nhiên vẫn chưa khép lại, tuy bình thường không ngứa cũng không đau, nhưng lỡ như bị thương lần nữa, sẽ ảnh hưởng đến vết thương cũ vốn dĩ đã để lại sẹo rồi, sau lần bị thương thứ hai có thể vết sẹo sẽ càng sâu hơn.

Nghĩ tới đây, Diệp Du Nhiên lặng lẽ lùi về sau hai bước.

Sau khi xác định đã giữ được khoảng cách an toàn với Diệp Yến Nhi rồi, lúc này cô mới nói: “Thứ nhất, người phụ nữ kia không phải do tôi tìm. Thứ hai, bàn về độc ác tôi không so nổi với cô, thứ ba cô cực khổ bao nhiêu thì có liên quan gì tới tôi?”

Tất cả những thứ này đều là do Diệp Yến Nhi tự làm tự chịu.

“Cô!”

Diệp Yến Nhi vừa nghĩ tới cố gắng bao nhiêu năm qua của cô ta đều đổ sông đổ bể thì tức giận, cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo.

“Cô tốt nhất vẫn là đi về trước đi, tiệc cưới còn chưa xong, nếu không tìm được cô dâu, có lẽ bà Huỳnh sẽ không vui đâu. Dù sau, sau này cô cũng sống ở nhà họ Huỳnh mà.”

Diệp Du Nhiên không nhắc tới bà Huỳnh còn đỡ.

Trước đây bà Huỳnh đối xử với cô ta rất tốt, nhưng khoảng thời gian này cho tới nay ánh mắt bà Huỳnh nhìn cô cũng thay đổi rồi, luôn mang theo vẻ xem thường như có như không.

Diệp Yến Nhi đổ tất cả mọi lỗi lầm lên Diệp Du Nhiên: “Diệp Du Nhiên, tôi cho cô biết, tôi và cô vẫn chưa xong đâu!”

“Cô cho rằng cô còn cơ hội sao?” Diệp Du Nhiên cười hờ hững hỏi ngược lại.

Sắc mặt của Diệp Yến Nhi lập tức thay đổi.

Đúng lúc đầu bên kia hành lang có người đi về phía này, Diệp Du Nhiên xoay người rời đi, cô không muốn dây dưa quá nhiều với Diệp Yến Nhi.

Diệp Yến Nhi thấy được phản ứng của Diệp Du Nhiên, cô ta cảm thấy có lẽ Diệp Du Nhiên chuẩn bị làm sáng tỏ chuyện năm đó.

Khi Diệp Du Nhiên ra đến cửa của Ngọc Hoàng Cung thì Nam Sơn đã chờ sẵn ở đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play