Chương 27:
“…”
Lời của anh thành công làm Diệp Du Nhiên mắc nghẹn, tất cả khí thế bỗng chốc bay biến hết, sắc mặt hồng rồi lại đỏ, cuối cùng chỉ rặn ra được một câu: “Anh biết tôi mất bao nhiêu phút để bôi son không?”
Mộ Tấn Dương như chưa nghe gì, cong môi nói: “Mai vẫn dùng loại này đi, vị rất được.”
Nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “Rất ngọt.”
Gương mặt Diệp Du Nhiên đỏ bừng, đẩy mạnh anh ra, đeo giày cao gót bước nhanh đi, giống như một con hồng hạc có thể chuẩn bị bay bất cứ lúc nào.
Mộ Tấn Dương sờ sờ môi mình, trong mắt hiện lên vẻ thích thú, đúng là càng lúc càng thú vị.
8 giờ 45 phút, trước cửa lớn Diệp thị.
Diệp Du Nhiên vừa xuất hiện, đã thu hút được ánh mắt của rất nhiều người.
Chuyện bốn năm trước náo loạn lớn, người biết chuyện rất nhiều, huống hồ là nhân viên của Diệp thị.
“Cô gái ấy đẹp quá? Là ai vậy?”
“Cô không biết à, đây là cô hai, em họ của cô Yến Nhi, vừa mới từ nước ngoài về.
“Chẳng trách xinh đẹp như vậy, đến công ty thực tập sao? Chắc rất giỏi nhỉ?”
“Xí! Cô ta chẳng giỏi giang gì, đừng nhìn cái vẻ ngoài xinh đẹp của cô ta, năm đó là vì…mới phải ra nước ngoài đó…cô tưởng cô ta ra nước ngoài đào tạo à, là vì nhà họ Diệp sợ cô ta ở thành phố Vân Châu làm mất mặt nhà họ Tô…”
“Nhìn không ra, cô ta lại là loại phụ nữ này…”
“…”
Với những lời kiểu này, Diệp Du Nhiên đã miễn dịch rồi, cô quay đầu lạnh lùng mà lườm một cái về phía đó.
Hai nhân viên vệ sinh đang nói to nói nhỏ giống như không có việc gì vậy, ai làm việc nấy.
“Du Nhiên.”
Giọng Diệp Yến Nhi từ phía sau truyền tới, Diệp Du Nhiên mím môi, rồi mới quay đầu lại.
Nhận ra người đến không chỉ có một mình Diệp Yến Nhi, còn có ông nội.
Diệp Du Nhiên đi tới, bình tĩnh nói: “Chào ông nội.”
Diệp Thành đánh giá cô một chút, dường như có chút không hài lòng, cũng không biết là đang không hài lòng cái gì, chỉ không lạnh không nhạt mà nói một câu: “Hai đứa đi theo ông.”
Diệp Du Nhiên và Diệp Yến Nhi ở đằng sau sánh vai bước đi, Diệp Yến Nhi quay đầu nhìn cô, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói: “Du Nhiên đi làm cũng phải mặc thế này, thật là thích chưng diện.”
Diệp Du Nhiên cười lạnh: “Chị họ chị nói gì vậy, đồ tôi đang mặc trên người rẻ hơn chị nhiều, phụ nữ ai cũng yêu thích cái đẹp, tôi xem như chị đang khen tôi vậy.”
Diệp Yến Nhi nghiêm mặt, quay đầu không nói nữa.
Cho đến khi vào văn phòng của Diệp Thành, hai người cũng không nói chuyện thêm một câu nào.
“Yến Nhi, Du Nhiên không biết gì, phải để cháu phải lo lắng rồi, công việc của nó, cứ để cho cháu sắp xếp là được.”
Diệp Thành nói xong, lại quay đầu nhìn Diệp Du Nhiên, sắc mặt đang dịu dàng trở nên lạnh lẽo hơn: “Học hỏi chị họ cháu cho tốt, cháu nên có quy tắc một chút, nếu không thì sau này đừng mong vào được Diệp thị!”
“Biết rồi ạ, ông nội.”
Diệp Du Nhiên cụp mắt, đáy mắt không che lấp được sự trào phúng.
Diệp Thành nếu đã tin tưởng Diệp Yến Nhi như vậy, vậy thì đến lúc đó đừng quá mà thất vọng.
Diệp Yến Nhi có thể nghĩ đủ mọi cách để bôi nhọ cô, vậy thì, cô hoàn toàn có thể đối chọi lại.
Ra khỏi phòng làm việc.
Diệp Yến Nhi nở nụ cười dịu dàng, chỉ là nụ cười này là để cho người khác nhìn: “Du Nhiên muốn đến bộ phận nào? Hay là đến bộ phận đối ngoại đi, gần đây công ty có hợp tác với nhà họ Hoắc, cậu Phan lại vẫn luôn yêu thích em.”