Chương 26:

Mộ Tấn Dương không những không buông tay, mà ngược lại nắm tay cô động hai cái, hơi thở loạn cả lên.

Nhưng lại ra vẻ đạo mạo mà nói: “Tôi là một người tuyệt đối trung thành với hôn nhân, nhưng nhu cầu sinh lý, bức lâu quá sẽ hại thân, tôi nghĩ, em cũng không nhẫn tâm, tôi có thể không động vào em, chỉ cần em dùng tay giúp tôi…”

Thực ra, đối với anh mà nói, không có chuyện gì anh không khống chế được.

Chỉ là, có thể xé đi bộ mặt lạnh nhạt thường ngày của cô, để cô lộ ra một mặt sợ hãi yếu ớt khác, cũng là một chuyện khiến anh thích thú.

Huống hồ, thân thể của anh cũng không hề ghét sự đụng chạm của cô.

Trung thành với hôn nhân, hại thân, dùng tay,…

Mấy từ không hề liên quan gì đến nhau, bị anh ghép lại, biến thành một lí do để cô không thể không giúp anh.

Diệp Du Nhiên tim đập vô cùng nhanh, hận không thể trốn đi.

Ngày hôm sau.

Lúc Diệp Du Nhiên tỉnh dậy, bên cạnh đã không thấy người nằm đó nữa.

Cô có thể nghe được âm thanh nhỏ vọng ra từ bếp.

Cô rời giường, hai chân vừa chạm xuống đất, đã đối mặt với người đàn ông đang làm ấm sữa ở bên kia.

Diệp Du Nhiên nghĩ đến chuyện hôm qua, trừng anh một cái, ôm quần áo vào phòng tắm, đập cửa cái mạnh.

Khóe miệng của Mộ Tấn Dương vẽ lên nét cười, vui vẻ bật bếp, chuẩn bị chiên thịt muối.

Trong phòng tắm, Diệp Du Nhiên nóng nảy mà nắm tóc, miệng lẩm bẩm: “Đồ đàn ông chết tiệt, đồ háo sắc không biết xấu hổ!”

Chỉ cần nghĩ đến chuyện tối hôm qua, anh kéo tay cô vào phòng tắm giúp cô rửa đi thứ màu trắng đục, cô liền nhịn không được mà mở vòi nước rửa lại mấy lần.

Rất lâu sau, Diệp Du Nhiên vẫn chưa ra.

Mộ Tấn Dương đến gõ cửa: “Bữa sáng đã xong rồi, em mau ra ngoài ăn, hôm nay là thứ hai, tôi phải đến công ty sớm, lát nữa phải đi rồi.”

Nói xong, bên trong lại không thấy có âm thanh nào, một tia nặng nề lướt qua đôi mắt của Mộ Tấn Dương, chẳng lẽ vẫn giận chuyện hôm qua?

Kết quả, giây sau, cửa phòng tắm bỗng bật mở, Diệp Du Nhiên đầu bù tóc rối hỏi anh: “Hôm nay thứ hai?”

Mắt Mộ Tấn Dương lướt qua tóc cô một giây, sau đó trả lời: “Đúng.”

“Rầm!”

Cửa phòng tắm bị đóng lại, nghe thấy âm thanh phát ra trong phòng tắm, không đến mười phút sau, cửa lại được mở ra một lần nữa, lần này Diệp Du Nhiên dung mạo đàng hoàng, nghiêm túc giống như đi tham gia tiệc vậy.

Mộ Tấn Dương nhấc mày: “Sắp đi dự tiệc à?”

“Không, hôm nay tôi bắt đầu đến công ty thực tập.” Diệp Du Nhiên không biểu cảm mà ngồi vào bàn ăn.

Mộ Tấn Dương dừng động tác: “Đến Diệp thị?”

Diệp Du Nhiên ngẩng đầu nhìn anh một cái, dùng ánh mắt nói với anh, anh đang phí lời à.

Mộ Tấn Dương cũng không ngại, tự nói: “Xe của bạn tôi sửa xong rồi, tôi đưa em đến công ty.”

“Không cần.” Diệp Du Nhiên từ chối luôn.

Sau đó mau chóng ăn xong bữa sáng, nhấc túi lên chuẩn bị ra ngoài, nhưng lại bị Mộ Tấn Dương chặn ở cửa: “Ăn xong đi luôn thế à?”

“Chẳng lẽ còn phải trả tiền bữa sáng sao?” Trong lòng Diệp Du Nhiên đang tức sẵn, ngữ khí hơi nặng.

Mộ Tấn Dương bỗng nắm lấy gương mặt cô, cho cô một nụ hôn sâu kiểu Pháp.

Nụ hôn kết thúc, anh ý vị ngẩng đầu: “Nụ hôn chào buổi sáng và hôn tạm biệt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play