Dù sao cũng mơ hồ làm một lần như thế, cuối cùng làm dính hết lên quần áo.

Có vẻ như Bạch Mặc đã hoàn toàn choáng váng. Còn Nhạc Phương Chích? Lẽ ra nhiệt tình kia đã qua, đầu óc nên tỉnh táo. Đâu ngờ hắn bị tiếng rên rỉ của Bạch Mặc dụ dỗ không biết phương hướng, lại cởi quần áo Bạch Mặc, đã làm thì làm cho trót.

Lúc này Bạch Mặc như tỉnh cơn mê, cậu đẩy tay Nhạc Phương Chích ra, lộn nhào một cái chạy xuống sàn nhà.

Hai người nhìn nhau trong khoảng cách không xa không gần. Màu đỏ trên mặt Bạch Mặc chậm rãi biến mất, không đợi Nhạc Phương Chích suy nghĩ rõ ràng biểu cảm của cậu, Bạch Mặc đã chạy mất.

Khóa cửa phòng bắc vang lên một tiếng nhỏ.

Nhạc Phương Chích nhìn ga giường bị lăn đến nỗi dúm dó, còn có thằng em của mình đã lên tinh thần từ lúc nào, ảo não vùi mặt vào lòng bàn tay.

Hắn hòa hoãn một lúc, cảm thấy đã bình tĩnh lại mới mặc quần đến gõ cửa phòng Bạch Mặc.

Trong phòng Bạch Mặc yên tĩnh, Nhạc Phương Chích gõ một lúc lâu, hơi lo lắng: “Cậu… cậu không sao chứ?” Miệng lưỡi hắn xoắn lại, cũng không biết có thể nói gì, đành phải ủ rũ nói: “Chuyện đó… anh uống chút rượu, cậu… cậu đừng để trong lòng…”

Bên kia cửa vang lên giọng nói rất khẽ: “Không… không sao…”

Trái tim Nhạc Phương Chích lại bắt đầu nhảy nhót… Bạch Mặc ở ngay sau cánh cửa!

Hắn liếm đôi môi khô khốc, bắt đầu tìm chuyện để nói: “Cậu… cậu đã ăn cơm chưa?”

Bạch Mặc ừ một tiếng, hình như hơi luống cuống: “Tôi… tôi ngủ rồi!”

Cuộc đối thoại câu trước không ăn khớp với câu sau vừa dứt, hai người không hẹn mà cùng ngậm miệng lại.

Sau một thời gian dài, Nhạc Phương Chích mới nặn ra một câu: “Vậy cậu… ngủ sớm đi.”

Bạch Mặc lại ừ một tiếng, trong phòng một lần nữa trở nên yên tĩnh.

Nhạc Phương Chích sờ đầu mình đứng ở cửa một lúc, cuối cùng thở dài một hơi và đi xuống tầng làm việc.

Sáng sớm ngày hôm sau hắn thức dậy, cửa phòng bắc mở ra nhưng không thấy Bạch Mặc đâu. Nhạc Phương Chích hơi hoảng, vội vàng chạy đến đầu phố, từ xa nhìn thấy Bạch Mặc đang lau sàn nhà trong tiệm cắt tóc.

Hắn yên tâm. Nhưng suy nghĩ lại rối bời xoắn thành một cục.

Lúc thì nghĩ, bốn giờ sáng lau sàn nhà, siêng năng gớm. Lúc lại ảo não, hôm qua mình bị gì vậy? Cuối cùng mọi suy nghĩ lại quay về chốc lát ngắn ngủi kia.

Chuyện đó bị Nhạc Phương Chích lật qua lật lại, bóp nát và suy ngẫm. Suy ngẫm đến mức toàn thân nóng lên, đầu cũng nóng. Cuối cùng thực sự không chịu được nữa, hắn đi dội nước lạnh một lúc.

Nước lạnh khiến người giật mình, Nhạc Phương Chích đột nhiên nhớ đến bàn tay của Bạch Mặc nắm lấy.

Đó có nghĩa là gì?

Sau đó lại đẩy tay mình ra. Vậy là sao?

Cuối cùng tâm trạng tiếp tục chán nản như mọi khi. Đã nói phải kiềm chế, nhưng kiềm chế nhiều lần vẫn không kiềm chế được, cuối cùng khiến người ta “bị gay” rồi.

Nhạc Phương Chích rất phiền lòng. Hắn vốn là người rộng rãi, bây giờ đột nhiên trở thành lòng dạ hẹp hòi, suốt ngày để tâm vào chuyện vụn vặt không ngừng được, tự giày vò bản thân phiền muộn.

Nếu tiếp tục thế này, mình thấy mình cũng sắp thành tên điên mất thôi, Nhạc Phương Chích nghĩ thầm. Hắn lau sạch nước trên mặt, sau đó hạ quyết tâm phải nghĩ cách nhảy ra cái vòng này.

Bạn bè gần hắn nhất là lão Phú. Hắn xây dựng tâm lý một hồi, quyết định nói thẳng chuyện này với ông anh, giấu ở trong lòng rất khó chịu.

Lão Phú đã nhìn ra hắn có gì đó không đúng, Nhạc Phương Chích chủ động tìm đến, y mang cho hắn một bình trà, ý là đã chuẩn bị nghiêng tai lắng nghe, nói chuyện thân mật.

Kết quả đợi hoài đợi mãi vẫn không thấy Nhạc Phương Chích mở miệng, y cảm khái nói: “Hầy, các cụ bảo gần son thì đỏ, chú nhặt thằng nhóc kia không thích mở miệng, bây giờ cũng lây sang chú không thích mở miệng… chú nói gì đi, chú không nói lời nào ông anh già tôi đây giúp chú kiểu gì?”

Thấy dáng vẻ không dám nhìn thẳng của Nhạc Phương Chích, y bỗng nhiên cười một tiếng dung tục: “Sao nào, có gì đó với con gái người ta rồi?”

Nhạc Phương Chích thở dài yếu ớt.

Lão Phú cực kỳ sợ hãi: “Đừng nói chú làm người ta to bụng nhé?”

Nhạc Phương Chích tức giận đến độ ngã ngửa: “Em là loại người đó chắc!” Hắn liếm môi một cái, giọng nhỏ lại: “Có lẽ phiền phức hơn chuyện đó…”

Lão Phú bối rối lo lắng vì cách nói chuyện ấp a ấp úng của hắn: “Chú có thể nói thẳng hơn không, có gì thì nói đi!”

Nhạc Phương Chích hít sâu một hơi: “Em ngủ với Bạch Mặc rồi.” Nói xong cảm thấy miêu tả này chưa được chính xác lắm, bởi vì mặc dù đã hôn đã sờ, hình như vẫn chưa đến mức “ngủ”…

Nhưng không để cho hắn suy nghĩ xem phải sửa lại cách nói của mình như thế nào, đã nghe Lão Phú hít vào một hơi, tiếng như tiếng sấm: “Cái quái gì vậy?! Với ai?!”

Nhạc Phương Chích nhíu mày: “Anh nhỏ giọng hộ cái!”

Biểu cảm của Lão Phú giống như có người vừa nhét quả trứng gà vào họng y.

Nhìn thấy y như vậy, Nhạc Phương Chích không biết làm sao, trong lồng ngực lại dâng lên dũng khí lợn chết không sợ bỏng nước sôi: “Tóm lại chuyện là vậy đó.”

Lão Phú nghẹn họng nhìn trân trối, mới miễn cưỡng tìm lại năng lực nói chuyện: “Vậy… chú kể với tôi làm gì? Chú làm cũng làm rồi…. ờ thì, tôi nói trước, chúng ta làm anh em nhiều năm như vậy, tôi không có ý nói xấu sau lưng… chú muốn tôi đưa ra hướng giải quyết cho chú hả?”

Nhạc Phương Chích suy nghĩ chốc lát, rồi lắc đầu: “Em chỉ phiền muộn.”

Lão Phú bình tĩnh lại, hiểu rất rõ: “Phải rồi, nếu là tôi tôi cũng phiền. Nhưng mà… tôi hơi khó hiểu, cậu ta… cậu ta là con trai đấy?”

Nhạc Phương Chích cạn lời: “Nói thừa.”

Lão Phú sờ cằm suy nghĩ một lát: “Chú đừng nói nữa, suy nghĩ kỹ càng thì chuyện này cũng không có gì khó chấp nhận. Chú xem, cậu ta thanh tú như con gái ấy. Còn chú? Chú độc thân từ trong bụng mẹ. Hai con chó đực ở gần nhau còn cưỡi nhau nữa là… chú đừng trợn mắt, tôi chỉ muốn nói lý lẽ này với chú… Tôi nghĩ, mặc kệ tròn hay méo, chú phải nhanh chóng kiếm một cô vợ… dựa vào cái này để xuất hỏa chỉ là tạm thời, không giải quyết được vấn đề tận gốc.”

Trong lòng Nhạc Phương Chích không thoải mái, hắn tự nhủ Bạch Mặc cũng không phải dụng cụ, gì mà xuất hỏa với không xuất hỏa, vớ vẩn. Nhưng có một việc bị Lão Phú nói đúng, chuyện này không giải quyết được vấn đề tận gốc. Kể từ đêm qua, người anh em của hắn lên xuống thất thường, chưa từng dừng lại.

“Em cứ nghĩ đến chuyện đó.” Nhạc Phương Chích không bận tâm đến thể diện, nói thật: “Ngày nào cũng nghĩ, sắp thành bệnh tâm thần luôn. Trong lòng cũng biết làm vậy có lỗi với cậu ấy… Nhưng mà không nhịn được.”

“Nhịn được là hỏng rồi.” Lão Phú nói lời thấm thía: “Nói thật, trước kia tôi cứ nghi ngờ chú bị liệt dương… Này này, chú đừng trợn mắt nữa! Tôi đang phân tích vấn đề với chú mà… như bây giờ, chứng minh chú là đàn ông bình thường, đã đến tuổi rồi.”

“Vậy anh nói em phải sửa thế nào?”

Lão Phú cau mày: “Con gái trẻ tuổi thì cậu phải chịu trách nhiệm với người ta… chung quy phải tiếp xúc một thời gian, cũng không giải quyết được chuyện cấp bách…” Y nói một cách khó nhọc: “Thực sự không được, hoặc là… chú đến trung tâm tắm rửa ở phố bắc chăm sóc sức khỏe[1]? Nhưng nhớ phải đeo bao…”

[1]


    Nhạc Phương Chích hơi giận: “Vãi đái rốt cuộc anh có phải anh em không? Có thể cho em lời khuyên tốt không?”

    Lão Phú không để ý đến sự khó chịu của Nhạc Phương Chích, ngược lại nhíu mày suy tư: “Vậy… cậu nói cậu làm cậu ta, thế cậu ta bằng lòng cho cậu làm?”

    Nhạc Phương Chích nản lòng hẳn: “Em cũng không biết. Cậu ấy chưa nói.”

    Lão Phú nói trúng tim đen: “Tôi thấy không muốn đâu.”

    Nhạc Phương Chích nhớ đến bàn tay của Bạch Mặc đẩy mình ra, không nói gì.

    Lần này Lão Phú thật sự bắt đầu lo lắng: “Tôi nói với chú mấy lời thành thật, chú đừng không nghe. Chú đừng khiến cậu ta thù hằn chú. Suy bụng ta ra bụng người, nếu tôi bị đàn ông làm vậy…” Y run một cái dữ dội: “Quả thực có suy nghĩ làm thịt đối phương.”

    Lời này đã đụng chạm đến tâm sự của Nhạc Phương Chích, hắn cúi đầu.

    Lão Phú quan sát vẻ mặt hắn, nói lời sâu xa: “Không phải tôi nghĩ nhiều. Cậu ta không rõ lai lịch, người cũng có nền tảng bệnh điên. Người không thích nói chuyện tuy có vẻ trung thực, nhưng thường có tâm sự nặng nề. Hôm nay cậu ta nhịn chú, ngày mai cũng nhịn chú, nói không chừng ngày nào đó “choang” một tiếng không muốn nhịn nữa, lại làm ra vài chuyện gì đó. Chú lại ngủ cùng cậu ta mỗi ngày dưới một mái nhà. Ban đầu tôi còn nghĩ đang yên đang lành sao chú đưa cậu ta đến chỗ Điềm, bây giờ nhìn xem, một bước này xem như chú sáng suốt. Ngày nào đó bảo cậu ta dọn ra khỏi chỗ chú càng sớm càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng. Ngộ nhỡ ngày nào cậu ta bỏ thuốc chuột vào trong cơm cho chú, chú khóc cũng chẳng còn chỗ mà khóc.”

    Sau một hồi phân tích của lã Phú, tâm trạng Nhạc Phương Chích trở nên nặng nề. Một lúc sau, hắn thấp giọng nói: “Nếu thật sự như thế… cũng là em có lỗi với cậu ấy trước.”

    “Đừng nóng vội!” Lão Phú sốt ruột nói: “Chẳng phải vẫn chưa đến tình trạng đó à, vẫn kịp. Nếu chú không tiện mở miệng thì để tôi làm kẻ xấu…”

    Nhạc Phương Chích lắc đầu, vẫn chưa kịp nói gì, dưới tầng đã vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập. Chị Điềm lo lắng vội vã chạy lên: “Lão Phú ơi! Lão Phú!”

    Lão Phú nhanh chóng đứng lên: “Sao thế Điềm? Đừng vội, có chuyện gì từ từ nói… tôi rót cho cô cốc nước…”

    Chị Điềm vội la lên: “Làm gì có tâm trạng uống nước! Nhanh lên, nhanh lái xe của anh ra đi, cụ Điền tái phát bệnh ở cửa tiệm nhà tôi rồi!”

    Cụ Điền là ông chủ của cửa hàng bán bánh nướng và tào phớ trên phố. Nhạc Phương Chích cũng nhanh chóng đứng lên: “Gọi 120 chưa?”

    Chị Điềm giậm chân nói: “Gọi rồi! Họ nói không có xe! Không biết hôm nay làm sao, đâu đâu cũng vướng cấp cứu… taxi cũng không gọi được…”

    Mọi người vội vàng chạy xuống. Trên vỉa hè chỗ tiệm cắt tóc, Bạch Mặc quỳ gối bên cạnh cụ Điền, đang đắp một chiếc áo khoác dày lên người ông. Bà nhà ông cũng chạy tới, hoang mang lo sợ cầm tay bạn già khóc.

    Lão Phú nhanh chóng lái xe ra, mọi người không dám tùy tiện di chuyển người, bèn lấy một cái giường gấp trong tiệm cắt tóc ra, cẩn thận chuyển ông cụ lên giường. Sau đó xem giường như cáng cứu thương và đặt lên xe van của Lão Phú.

    Xe van lái đi rất nhanh.

    Gió se lạnh trong đêm xuân gào thét thổi qua con phố, như thể đè xuống phần nào những náo nhiệt ồn ào kia.

    Nhạc Phương Chích quay đầu, phát hiện Bạch Mặc đứng đó như mất hồn, ánh mắt vẫn dừng lại ở nơi ông cụ vừa mới nằm. Nhạc Phương Chích chưa từng thấy biểu cảm đó trên mặt cậu, Bạch Mặc không khóc, nhưng sắc mặt trắng bệch của cậu đã nói rõ hết thảy.

    Trong lòng Nhạc Phương Chích thầm nói hỏng rồi, chắc là hoảng sợ. Hắn đi tới, vô thức kéo người lại: “Không sao đâu, sẽ ổn thôi, đã đưa tới bệnh viện rồi… có bác sĩ ở đó.”

    “Sẽ không.” Bạch Mặc nói bằng giọng khẽ mà chắc chắn: “Bà nội đã đi như vậy.”

    Nhạc Phương Chích ngây người. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: “Con người là vậy, sinh lão bệnh tử… một đời. Mọi người đều có ngày đó.”

    Nghĩ tới đây, trong đầu dường như có suy nghĩ nào đó đột nhiên rõ ràng. Hắn cúi đầu nhìn Bạch Mặc, lại phát hiện Bạch Mặc cũng đang nhìn mình.

    Vành mắt cậu đỏ hoe, nhưng ánh mắt nhìn Nhạc Phương Chích rất sáng, dường như cậu đã hạ quyết tâm.

    Nhạc Phương Chích cảm thấy mình chưa bao giờ nhận ra Bạch Mặc đang nghĩ gì một cách rõ ràng như vậy.

    Thế nào cũng là một đời. Hắn nghĩ. Biến mẹ mày đi.

    Hắn nhìn chăm chú vào mắt Bạch Mặc: “Theo tôi đi, sau này tôi thương em.”

    Một giọt nước mắt chảy xuống theo khóe mắt Bạch Mặc. Nhạc Phương Chích nghe thấy giọng nói khe khẽ và run rẩy của cậu: “Được.”

    Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

    Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play