Nhạc Phương Chích gọi điện thoại cho chị Điềm, chị Điềm rất hoài nghi, nói là cậu đã làm gì cậu ấy? Vốn đi rồi, kết quả lại chạy về giống như gặp ma; hỏi cũng không nói, chỉ co ro ngẩn người giống như tên ngốc. Cứ mãi như vậy sao được chứ, chị cũng phải làm ăn, rất sợ cậu ấy làm chậm trễ công việc.
Nhạc Phương Chích nhanh chóng nhận lỗi, nói là cậu ấy chỉ hơi chậm, không phải ngốc thật. Vừa đổi nơi làm, dù sao cũng phải để cậu ấy thích nghi một thời gian.
Đặt điện thoại xuống, Nhạc Phương Chích yên tâm hơn, ngay sau đó bắt đầu dùng tay xoa bóp mặt mình, vừa xoa vừa than thở.
Sao lại để Bạch Mặc gặp phải.
Đêm đó Bạch Mặc không trở về, ngày hôm sau cũng không về. Trong tiệm của chị Điềm bao cơm, cũng có chỗ ngủ, gần như không cần Nhạc Phương Chích lo lắng. Lùi một bước, cho dù hắn không yên tâm, tiệm kia cách cửa hàng thức ăn khô chưa đến hai trăm mét, lại là mặt tiền cửa kính, đứng ở đầu phố thò đầu nhìn cái là được.
Trong lòng Nhạc Phương Chích có bí mật, cảm thấy không nhìn sẽ tốt hơn. Nhưng có một số chuyện không theo hắn, cổ hắn như bị thứ gì đó lôi đi, khi đi qua đầu phố cứ phải xoay về phía kia. Tiếc là dù hắn duỗi cổ mình dài như sếu đỉnh đầu đỏ, cũng không nhìn thấy cái bóng của Bạch Mặc.
Cuối cùng thực sự không kìm nén được, khó khăn chịu đựng đến buổi tối đóng cửa quán, hắn đi đến tiệm cắt tóc như đi ăn trộm.
Nhạc Phương Chích không nói được mình ôm tâm trạng như thế nào. Chính hắn đưa người tới. Lúc trước nghĩ hay lắm, Bạch Mặc không ở bên cạnh, dần dần những suy nghĩ đen tối kia sẽ phai nhạt và biến mất, sau này mọi người có thể cư xử bình thường, xem như hai bên có thêm người anh em.
Trong tương lai, có lẽ Bạch Mặc có thể giống như một người bình thường, có tay nghề, có thể tay làm hàm nhai, có thể sống tự lập. Một ngày nào đó cậu rời khỏi Nhạc Phương Chích, vẫn có thể sống tiếp cuộc sống của riêng mình.
Không quan tâm cậu từ đâu tới, nếu Nhạc Phương Chích nhặt cậu về, chắc chắn hy vọng cậu có thể tốt lên.
Trước kia, khi vừa mới nhặt được Bạch Mặc, Nhạc Phương Chích đã hỏi bác sĩ về tình trạng tinh thần của cậu. Bác sĩ đoán có lẽ Bạch Mặc từng bị kích thích tinh thần, tính cách cậu lại quá nhạy cảm và yếu ớt, cũng rất dễ xảy ra tình huống này. Điều này gần giống như những gì Nhạc Phương Chích nghĩ.
Nhạc Phương Chích không quản được những cái khác, hắn chỉ có thể quản mình, để mình đừng biến thành “kích thích” kia.
Thật ra thỉnh thoảng suy nghĩ kỹ cũng hơi ấm ức.
Không phải Nhạc Phương Chích chưa từng nghĩ đến, lỡ như Bạch Mặc có thể chấp nhận thì sao. Dụ dỗ một hồi, cọ xát một lát, nói không chừng cậu cũng đồng ý, tám chín phần mười là không từ chối được. Nhạc Phương Chích sống chung với cậu lâu như thế, biết được sự tin tưởng và dựa dẫm của Bạch Mặc đối với mình, còn vô cùng cảm kích.
Nhưng sau này thì sao? Bạch Mặc còn trẻ, lại luôn ngơ ngơ ngác ngác. Rất nhiều chuyện có lẽ cậu không biết cũng không hiểu. Nhưng Nhạc Phương Chích hiểu.
Con người là loài động vật giỏi tìm phiền toái cho đồng loại. Bạn không khác gì những người xung quanh, theo số đông cuộc sống sẽ tốt hơn; nnếu bạn khác với người khác, vậy hỏng rồi. Cho dù không làm phiền người khác, người khác cũng sẽ bài xích bạn, nhẹ thì nói hai câu, nặng thì loại gì cũng có.
Bản thân Nhạc Phương Chích không quan tâm đến điều đó, hắn chịu đựng được. Còn Bạch Mặc, Bạch Mặc chưa chắc có thể chịu được.
Nếu có một ngày Bạch Mặc trải qua và hiểu ra, có lẽ cậu không còn cảm kích Nhạc Phương Chích nữa.
Không ai sẽ cảm kích một người dẫn mình lên đường rẽ. Nhạc Phương Chích quá hiểu điều này. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn rất khó chịu.
Bạch Mặc đang giặt khăn mặt ở trong góc tiệm cắt tóc, cả người ẩn trong bóng tối, thoạt nhìn có vẻ gầy yếu hơn bình thường. Thật ra cậu đã tốt hơn so với lúc mới tới đây rất nhiều, hai gò má cũng đầy đặn hơn. Nhưng Nhạc Phương Chích cảm thấy cậu vẫn gầy quá.
Truyện Mạt ThếChắc chắn trong tiệm bận rộn nên mệt mỏi. Dù sao trước đó bệnh nặng vừa khỏi, cũng chưa nghỉ ngơi nhiều.
Nhạc Phương Chích cảm thấy áy náy. Khi đó nên để Bạch Mặc tĩnh dưỡng nhiều hơn. Hắn nhìn vào trong tiệm qua tấm kính, hình như Bạch Mặc có cảm giác, ngẩng đầu lên khỏi chậu khăn lớn.
Nhạc Phương Chích nhanh chóng cúi đầu đi về.
Nhưng hắn không về cửa hàng, mà đến chỗ Lão Phú.
Trong quán lẩu tiếng người huyên náo, không có cái bàn nào trống. Lão Phú bước đi như bay, bưng đĩa thức ăn rất to ra cho khách, y hơi bất ngờ khi nhìn thấy Nhạc Phương Chích.
Nhạc Phương Chích gật đầu với y, quen đường đi lên tầng.
Cánh cửa căn phòng nhỏ vừa đóng lại, âm thanh bên ngoài đã bị chặn. Một lúc lâu sau Lão Phú mới xách theo hai chai Kvas đi lên, y biết Nhạc Phương Chích cai rượu rồi.
Kết quả Nhạc Phương Chích nhìn Kvas một lát, đột nhiên nói: “Có rượu không?”
Lão Phú tình nghĩa và hiểu đời, nhìn ra được Nhạc Phương Chích có tâm sự, nhưng không hỏi sâu, chỉ cân nhắc khuyên hắn mọi chuyện nên nghĩ thoáng, cũng suy nghĩ cho mình nhiều hơn. Nhạc Phương Chích cúi đầu uống hai chai bia, cảm thấy nhạt nhẽo,với hắn bia chả khác gì nước lọc.
Vào giờ cơm trưa, việc kinh doanh của tiệm lẩu bận rộn, hắn không tiện quấy rầy quá lâu, ngồi một lúc đã rời đi.
Về đến nhà cũng không muốn ăn gì nên đi nằm luôn. Chưa đến giờ đi ngủ, nằm đó chỉ mơ màng chưa vào giấc.
Không biết qua bao lâu, hắn cảm thấy có một bàn tay mềm mại lạnh lẽo áp trên trán mình. Một lúc sau, khăn nóng cẩn thận lau qua mặt.
Nhạc Phương Chích được lau rất thoải mái, hơi thở dài xúc động. Hình như đây là lần đầu tiên trong đời hắn được người khác chăm sóc như vậy.
Tiếp đó, hắn bỗng nhiên tỉnh táo lại, thoáng cái mở mắt ra.
Bạch Mặc cúi đầu, đang bận kéo quần ngoài nặng nề xuống giúp hắn, không hề nhận ra Nhạc Phương Chích đã tỉnh.
Nhạc Phương Chích không biết xuất phát từ tâm lý gì, cũng không lên tiếng.
Hắn chỉ nhìn Bạch Mặc buồn rầu lại cố sức bận rộn. Cuối cùng Bạch Mặc kéo được quần ngoài và quần len xuống, kết quả quần thu cũng trượt xuống theo.
Nhạc Phương Chích thấy dáng vẻ đầu đầy mồ hôi của cậu, chỗ đang căng phồng kia không biết liêm sỉ lại căng thêm.
Bạch Mặc muốn kéo quần thu lên cho Nhạc Phương Chích, đúng lúc đối mặt với “bọc đồ” kia.
Cậu ngẩn người, mặt đỏ ửng. Sau đó không biết xảy ra chuyện gì, Bạch Mặc mím môi, từ từ cúi người xuống.
Không nhìn lầm. Trái tim Nhạc Phương Chích đập thình thịch. Bạch Mặc thế mà…
Bạch Mặc dừng động tác trên tay một lúc, hơi luống cuống cúi thấp đầu. Mặt của cậu đỏ đến mức sắp rỉ máu, chân cũng lo lắng khép lại với nhau. Một lúc lâu sau, cậu mới vươn tay về phía Nhạc Phương Chích, lần này muốn cởi áo khoác giúp Nhạc Phương Chích.
Nhạc Phương Chích không kịp giả vờ ngủ, đúng lúc mắt to trừng mắt nhỏ với Bạch Mặc.
Bạch Mặc nhảy lên giống như bị giật mình, hình như muốn chạy ra ngoài nhưng chân lại không nghe sai khiến, cứ thế vấp ngã trên mặt đất bằng.
Trước khi cậu ngã xuống, Nhạc Phương Chích tay mắt lanh lẹ kéo được người.
Hai người cùng ngã lên giường, Nhạc Phương Chích ôm Bạch Mặc vào lòng.
Hắn biết mình nên buông tay, nhưng trên người Bạch Mặc Giống như bôi keo 502, tay Nhạc Phương Chích làm thế nào cũng không bỏ ra được. Hai người ép chặt vào nhau, nóng hầm hập khiến người ta choáng váng.
Đầu óc Nhạc Phương Chích như chết máy, hắn cọ cọ theo bản năng, sau đó cúi đầu xuống hôn lên trán Bạch Mặc.
Bạch Mặc được hắn ôm ngây ra như phỗng, ngay cả khi nụ hôn rơi xuống cũng không cử động.
Họ duy trì tư thế này một thời gian dài, cho đến khi máu của Nhạc Phương Chích cuối cùng từ từ nguội lại.
Toang rồi. Nhạc Phương Chích nghĩ, đù má vừa rồi mình làm gì vậy?
Hắn muốn ngồi dậy nhưng không biết trên người bị gì, có vẻ không nghe sai khiến. Trong một lát do dự này, hắn cảm thấy bàn tay mình được cầm lấy một cách dè dặt.
Đầu Bạch Mặc gần như vùi vào ngực, làn da lộ ra ngoài đỏ ửng. Cậu khẽ run rẩy trong lòng Nhạc Phương Chích như sợ lạnh.
Nhạc Phương Chích vô thức ôm lấy cậu một lần nữa.
Người trong lòng bị đè, phát ra tiếng rên rỉ nhỏ bé yếu ớt.
Nhạc Phương Chích không nhịn được nữa, cắn một cái lên bờ môi Bạch Mặc.
***
Lời tác giả: cua đồng bò qua lổm ngổm, tiếp theo chỉ có thể dựa vào tưởng tượng của mọi người.