Quán mì hoành thánh là một thương hiệu lâu đời của nhà nước, vẫn giữ hình thức kinh doanh cũ, trước khi vào quán phải xếp hàng mua vé, sau đó cầm vé tự đi lấy đồ ăn.

Giống như hầu hết các cửa hàng còn sót lại từ thời đại đặc thù kia, nơi đây cũng cổ xưa mấy chục năm như một ngày: lọ gia vị sứ trắng thiếu quai thiếu cạnh, bàn ăn bằng gỗ đã nổi xơ. Trên mặt nhân viên phục vụ viết rõ “Trên tường có chữ, đừng hỏi tôi”, “Thích thì ăn, không ăn thì lượn”, tóm lại là không thèm ngước mí mắt lên nhìn khách. Nếu như bạn chỉ gọi một bát hoành thánh, người phụ nữ trung niên ghi hóa đơn có lẽ còn trợn trắng mắt một cái.

Nhận xét về quán này trên ứng dụng đánh giá là “hương vị rất tuyệt, phục vụ quá tệ, chắc sẽ không đến nữa!”

Nhưng khách quen thật sự của quán này không có mấy người dùng ứng dụng kia.

Nhạc Phương Chích gọi hai bát mì hoành thánh gà sợi nổi tiếng, còn có bốn cái hỏa chước. Một ít đồ này chắc chắn không đủ ăn, hắn còn gọi một đĩa rau thập cẩm, một phần đậu phụ kho nước gà, và một phần óc lợn. Thật ra vốn định gọi hai phần óc lợn, nhưng trong người không đủ tiền. Lúc hắn đổi sang một phần đã nhận được tiếng chậc lưỡi mất kiên nhẫn của nhân viên phục vụ. Truyện Hài Hước

Nhạc Phương Chích không để ý.

Tâm trạng của Bạch Mặc từ đầu đến cuối hơi sa sút, lúc phát hiện Nhạc Phương Chích đổi số khẩu phần ăn, đầu của cậu đã sắp cúi xuống ngực. Nhạc Phương Chích nhanh chóng giải thích, nói là gọi nhiều ăn không hết, cholesterol trong óc lợn rất cao.

Đồ ăn đã bưng lên, Nhạc Phương Chích đẩy hỏa chước và mì hoành thánh qua cho Bạch Mặc: “Ăn lúc đang nóng đi, cắn chậm thôi kẻo bỏng.”

Xung quanh ồn ào, đều là láng giềng ở gần đây tới ăn cơm.

Nhạc Phương Chích nhìn Bạch Mặc, lại cảm thấy khu vực nhỏ trước mắt mình yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Nhân bánh hỏa chước là thịt bò hành lá, bên dưới bằng, bên trên phồng lên. Vỏ ngoài được nướng rất giòn, khẽ cắn một cái bên trong còn có một ít nước thịt.

Bạch Mặc ăn hết một cái hỏa chước, mắt lại đỏ lên.

Trước kia Nhạc Phương Chích rất xem thường loại đàn ông chỉ biết khóc, cảm thấy đàn ông đàn ang hở ra là rơi nước mắt là một chuyện rất mất mặt. Trước kia hắn học võ, rất cực khổ, đứa lớn bắt nạt đứa nhỏ hơn; huấn luyện viên nóng tính, ra tay cũng không khoan nhượng, nếu ai khóc thì người đó là kẻ yếu, tiếp theo sẽ chỉ bị bắt nạt nặng hơn.

Nhạc Phương Chích chưa bao giờ khóc. Hắn từng bị oan ức, bị bắt nạt, chỉ có thể tức giận, sau đó sẽ tìm cách trút giận.

Nhưng bây giờ hắn nhìn Bạch Mặc khóc, lại cảm thấy khóc là một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn. Hắn chỉ muốn an ủi cậu.

Muốn ôm cậu, vỗ về cậu. Cũng muốn… hôn cậu.

Nhạc Phương Chích cúi đầu xuống. Trong lòng hắn bắt đầu khuấy đảo, gần như cảm thấy hơi hoảng sợ. Sao hắn suốt ngày muốn hôn Bạch Mặc vậy. Song có một vài suy nghĩ gộp lại sẽ không đè nén được nữa.

Đôi môi của Bạch Mặc có màu đỏ nhạt rất đẹp, thoạt nhìn mềm mại giống như con người cậu. Nhạc Phương Chích muốn sờ, muốn hôn, muốn…

Không thể nghĩ nữa.

Hắn nhanh chóng cúi đầu ăn hoàn thánh, kết quả lại bị bỏng.

Vốn dĩ là một bữa cơm rất ngon, cuối cùng lại ăn đến nỗi tâm thần mất tập trung. Trước khi hai người đi, nhân viên dọn bàn không cẩn thận làm đổ một cốc bia trên bàn bên cạnh lên quần áo của Bạch Mặc.

Vì thế đành phải nhanh chóng về nhà trong tình trạng ẩm ướt.

Về đến nhà, Bạch Mặc lại không vội vàng thay quần áo ra, trước tiên làm những công việc còn lại của ngày hôm nay giúp Nhạc Phương Chích. Cậu rất dốc sức, giống như muốn liều mạng đền bù sơ sẩy của mình. Nhạc Phương Chích lại liên tục thất thần.

Hai người bận mãi đến nửa đêm, Bạch Mặc mới bớt thời gian đi tắm rửa.

Cuối cùng cậu mang theo hơi nước leo lên và nằm bên cạnh Nhạc Phương Chích, Nhạc Phương Chích lại không ngủ được. Bóng tối phóng đại rất nhiều thứ, ví dụ như tiếng hít thở nhẹ nhàng sau lưng, hơi nước ấm áp sạch sẽ trên người.

Những thứ này dụ dỗ Nhạc Phương Chích không kìm lòng được suy nghĩ nhiều hơn. Hắn nhớ đến những gì mình thấy trước đó, thấy đôi chân vừa dài vừa thẳng, cái eo xinh của Bạch Mặc, còn có…

Nhạc Phương Chích nghe thấy tiếng nuốt trong vô thức của mình.

Cho dù mình làm gì cậu ấy, cũng sẽ không có ai biết.

Vừa nảy ra suy nghĩ này, Nhạc Phương Chích biết mình xong đời rồi.

Hắn ngồi bật dậy, đi ra ngoài.

Hẻm Như Ý lúc nửa đêm rất yên tĩnh, âm thanh đều ở trên phố Cát Tường, dường như cách một tầng với nơi này.

Nhạc Phương Chích dựa vào bàn ở cửa hút thuốc. Thật ra hắn đã bỏ thuốc từ lâu, trong cửa hàng dự trữ thuốc lá đều để đền đáp qua lại. Nhưng những lúc thế này, có điếu thuốc hút dù sao cũng tốt hơn là đứng không ở đây.

Hắn khó chịu, trong đũng quần khó chịu, trong lòng cũng khó chịu. Hắn không bịa ra lý do gì để lừa mình được. Hắn muốn ấy ấy với Bạch Mặc, muốn hôn cậu ôm cậu, cũng muốn thương cậu thích cậu.

Đây là chuyện gì chứ. Nhạc Phương Chích chán nản nghĩ. Vậy mình trở thành gì.

Thế nhưng, có vẻ những suy nghĩ kinh hãi cũng không kinh khủng hơn. Vì bây giờ trong đầu hắn đang nghĩ: hắn muốn làm với Bạch Mặc những chuyện mà bọn đàn ông làm với phụ nữ.

Nhạc Phương Chích rít mạnh một hơi thuốc. Không được, quá bỉ ổi. Hắn nghĩ. Con người không thể bỉ ổi như vậy.

Nhưng tiếp tục thế này sớm muộn gì cũng có chuyện. Nhạc Phương Chích chậm rãi bình tĩnh lại. Dù sao cả đời mình chỉ như thế, mà Bạch Mặc còn trẻ lắm.

Cuối cùng hắn giẫm tắt thuốc lá, nghĩ thầm, không thể để Bạch Mặc ở lại đây nữa.

Hắn biết có một nơi thích hợp, Bạch Mặc ở đó sẽ tốt hơn.

Bầu trời tối đen như mực, Nhạc Phương Chích ngẩng đầu, cảm thán đời người thật sự không dễ dàng. Đối với những người như họ, cuộc sống tưởng chừng như chưa bao giờ suôn sẻ. Bạn sẽ không biết, từ khi nào cuộc sống đã trở thành một vũng lầy, đến khi hiểu ra, con người thường bị chìm ngập không thoát ra được.

Lần này hắn đã có kinh nghiệm, hắn phải giải quyết gọn vũng bùn này trước khi mọi chuyện trở nên không thể vãn hồi được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play