Trước đó đã có tin tức muốn bán nhà, bây giờ gọi điện bàn bạc chuyện bán nhà với Nhạc Phương Chích.

Chủ nhà là một bà cụ hơn sáu mươi tuổi, lúc trước cũng kinh doanh nhỏ, cửa hàng màn thầu này ban đầu là cửa hàng bánh bao. Bà cụ góa chồng từ hồi trẻ, một mình nuôi con gái lớn. Con gái rất hăng hái, chăm chỉ học hành, cuối cùng định cư ở nước ngoài, hiện giờ cuộc sống ổn định nên muốn đón bà cụ qua hưởng phúc.

Đã đến tuổi này, đi rồi chắc chắn sẽ không về, nhà đất ở trong nước chỉ có thể bán đi. Lần này chủ nhà liên hệ với Nhạc Phương Chích để bàn bạc chuyện này với hắn.

Nhạc Phương Chích thuê chỗ này gần ba năm, nhà cửa được giữ gìn rất tốt, tầng trên tầng dưới đều sạch sẽ. Hắn không hề giống một vài người thuê phòng, vì không phải là nhà của mình nên làm lộn tùng phèo mọi thứ. Quan trọng nhất là chưa bao giờ khất lần tiền thuê nhà. Là chủ nhà, bà cụ rất hài lòng về hắn, cho nên khi muốn bán nhà, người đầu tiên bà nghĩ đến là hắn.

Vì vậy chỉ còn lại vấn đề duy nhất: Tiền.

Mặc dù hẻm Như Ý không đáng chú ý, nhưng cửa hàng xung quanh gần phố Cát Tường đều không rẻ. Cho dù tính toán các yếu tốt như tuổi căn nhà, trang trí sửa sang, giá thị trường của cửa hàng nhỏ hai tầng cũ này kiểu gì cũng không thể thấp hơn tám trăm nghìn.

Nhạc Phương Chích thực sự không thể bỏ ra một số tiền lớn như vậy ngay lập tức, con đường duy nhất đó là đi vay. Nhưng dù vay, cũng phải đặt cọc tiền.

Thế là Nhạc Phương Chích bắt đầu chạy vạy xung quanh để góp tiền.

May thay mọi người đều chịu giúp đỡ hắn. Cuối cùng vay ngân hàng năm trăm nghìn tệ, lại thêm chắp vá lung tung được khoản trả trước[1], cũng coi như đã giải quyết xong chuyện nhà cửa.

[1]


    Đến khi mọi việc ổn thỏa, cỏ xanh cũng đã mọc lên. Nhạc Phương Chích làm xong các thủ tục, về nhà tính toán sổ sách phát hiện nếu không tính căn nhà thì toàn bộ tài sản của hắn chỉ còn lại hơn ba trăm tệ.

    May mà việc buôn bán tự làm, ngày nào cũng có thể thấy tiền mặt trong cửa hàng.

    Hắn để một đống giấy tờ vào trong ngăn tủ và khóa lại, cảm thấy mối bận tâm lớn nhất trong lòng mình xem như đã giải quyết.

    Bây giờ làm ăn khấm khá, mỗi tháng trừ đi các loại chi phí, lợi nhuận ròng rơi vào túi ít thì hai nghìn tệ, lâu lâu có thể được ba, bốn nghìn tệ. Mặc dù kinh doanh vất vả, nhưng kiếm tiền cũng là thật. Trên phố Cát Tường cũng có cửa hàng thức ăn khô mới mở, có điều không náo nhiệt bằng chỗ hắn, thường làm mấy tháng đã đóng cửa.

    Thật ra trước kia không kiếm được nhiều thế này, việc kinh doanh trở nên tốt hơn từ khi họ nhận làm trái cây cúng. Trái cây cúng dẫn những khách hàng ở khu phố khác đến, bây giờ bếp lò trong cửa hàng của hắn không tắt lửa phút nào, cũng xem như đông khách. Trong lòng Nhạc Phương Chích biết rõ, công lao của Bạch Mặc lớn nhất.

    Những chuyện trước đó đang tính toán, lần này hắn tiện thể làm luôn. Sau khi có nhà, hắn xin tách hộ khẩu ra khỏi cha mẹ, ghi luôn tên Bạch Mặc vào hộ khẩu, một người tốt như thế không thể mãi không có hộ khẩu. Khi có hộ khẩu mới, Bạch Mặc đã có căn cước công dân. Đến lúc đó hắn mở tài khoản ngân hàng cho Bạch Mặc, chuyển tiền lương mỗi tháng vào thẻ của cậu.

    Chuyện tìm người nhà của Bạch Mặc vẫn không có manh mối. Nghe nói Lý Lượng đã kiểm tra một lượt thông tin của những người mất tích trạc tuổi Bạch Mặc trong hai năm gần đây, cũng không tìm được cái bóng của Bạch Mặc.

    Người này giống như tự dưng xuất hiện.

    Nhạc Phương Chích quay đầu nhìn Bạch Mặc một cái, Bạch Mặc đang lẳng lặng ngồi đó tô màu cho một con sư tử ngốc nghếch đơn giản. Lúc cậu chuyên tâm làm việc, trông yên tĩnh và dịu dàng, lại có sự u buồn không nói ra được.

    Tô màu cho sư tử xong, Bạch Mặc đặt bút xuống, quan sát kỹ càng một lúc, sau đó thổi thổi.

    Nhạc Phương Chích không biết bị làm sao, đột nhiên không dám nhìn cậu.

    Đồng hồ báo thức của điện thoại vang lên, Nhạc Phương Chích cởi tạp dề đi ra ngoài.

    Hắn đến chỗ cha mẹ một chuyến, đưa sổ hộ khẩu cũ qua đó. Nhạc Đại Dũng không ở nhà, Triệu Thục Anh – mẹ của Nhạc Phương Chích tủi thân nói dông dài với hắn, nói là nào có con cái như hắn, tết nhất không về, ngày lễ không về, đám cưới của họ hàng cũng không có mặt, hàng xóm ai cũng hỏi, nói bóng nói gió hỏi thăm có phải hắn lại ngồi tù không. Thấy vẻ mặt Nhạc Phương Chích khó chịu, bà mới nhớ ra hỏi hắn lấy hộ khẩu đi lâu như thế để làm gì, Nhạc Phương Chích bèn nói thẳng.

    Bà bô không biết tình hình thu nhập của hắn, che ngực ngã ngồi trên ghế sofa khi nghe hắn nợ năm trăm nghìn tệ. Nhạc Phương Chích rất bình tĩnh, nói rằng năm đó Nhạc Đại Dũng nợ nhiều hơn tôi, cũng không thấy mẹ sợ đến vậy.

    Triệu Thục Anh lúng túng nói ông ấy khác mày, ông ấy là người có bản lĩnh, chỉ là đụng vào tiểu nhân nên gặp xui xẻo.

    Nhạc Phương Chích cười khẩy một tiếng.

    Trong cái nhà này, Nhạc Đại Dũng là xui xẻo, anh trai của Nhạc Phương Chích là biết điều hiếu thảo, chỉ có Nhạc Phương Chích là chẳng nên thân nhất. Thế nhưng mấy năm nay mỗi lần trong nhà có việc, Triệu Thục Anh không tìm người khác, chỉ đẩy Nhạc Phương Chích ra mặt. Ngày lễ ngày tết Nhạc Phương Chích cho bà chút tiền chút đồ đạc, thoắt cái bà đã nhét những thứ kia vào trong tay anh cả.

    Anh mày vất vả, nuôi hai đứa trẻ mà. Mẹ hắn nói như vậy, đừng tăng thêm gánh nặng cho nó.

    Cho nên tăng thêm gánh nặng cho hắn là chuyện đương nhiên phải không. Mặc dù Nhạc Phương Chích đã nghĩ thoáng, nhưng thỉnh thoảng nhớ đến vẫn khó tránh khỏi không cam lòng.

    Làm cha mẹ vốn thiên vị, hắn có thể nói gì nữa đây. Ai bảo hắn từ nhỏ học hành không giỏi, lớn rồi lại không đi đúng đường chứ.

    Nhưng đoạn đường rẽ ấy hắn đi vì ai, người làm cha mẹ thật sự không biết ư?

    Triệu Thục Anh cầm sổ hộ khẩu về, muốn nói lại thôi.

    Nhạc Phương Chích nói không có việc gì nữa, tôi đi trước, tránh cho lát nữa Nhạc Đại Dũng về lại rầy rà.

    Triệu Thục Anh vội nói có một chuyện… mẹ đã xem mắt cho mày mấy cô gái, mày có thời gian thì đến gặp xem. Nói xong tìm dưới đáy bàn trà, lấy ra một cuốn vở nhỏ, bên trên là một tờ phương thức liên lạc.

    Căm hận của Nhạc Phương Chích lập tức mất hết. Nói thế nào đi nữa cũng là mẹ ruột.

    Hắn cất tờ giấy kia đi. Trên xe buýt đi về nhà, hắn kết bạn mấy người, tán gẫu một lúc lại cảm thấy vô vị.

    Xem mắt rất thực tế, thực tế đến mức gần như lạnh lùng. Nhạc Phương Chích mất tập trung trả lời câu hỏi, trong đầu lại là gương mặt của Bạch Mặc.

    Lần cuối cùng hắn thấy Bạch Mặc cười là khi nào nhỉ?

    À, hình như là mười lăm tháng Giêng, cửa hàng đóng cửa, Nhạc Phương Chích dẫn cậu đi dạo chợ đêm. Ngày hội có hoạt động, khắp nơi là những ngọn đèn đẹp đẽ, họ đi dạo đến bờ sông, mỗi người mua một cái kem ngồi ăn trong gió lạnh. Bên kia bờ sông bắn pháo hoa, xung quanh là những người ra ngoài ngắm đèn đang phấn khích.

    Nhạc Phương Chích liếc nhìn hộp kem của Bạch Mặc, nói là socola ăn ngon không? Bạch Mặc đưa hộp kem của mình qua, Nhạc Phương Chích xúc một miếng, Bạch Mặc cười với hắn.

    Kết quả miếng kem kia rơi xuống đất, Nhạc Phương Chích bóp mũi. Lúc ấy hắn muốn làm gì nhỉ? Hắn thế mà muốn hôn Bạch Mặc một cái.

    Đó cũng không là gì. Nhạc Phương Chích nghiêm túc nói với bản thân. Lúc ở trường thể thao thỉnh thoảng mọi người nổi hứng, đều nói đùa như thế còn gì.

    Cô gái kia gửi cho Nhạc Phương Chích một tấm ảnh mặt xinh đã “mài da[2]”, đẹp giống như ma-nơ-canh. Nhạc Phương Chích trợn mắt nhìn tấm ảnh kia một lát, sau đó gửi tin nhắn cho người ta: Tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau lắm.

    [2]


      Đối phương đáp ừ.

      Nhạc Phương Chích lại gõ chữ: Xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của cô.

      Ai dè phát hiện đối phương đã chặn hắn.

      Giao thông không tốt, xe buýt vừa đi vừa nghỉ mất thời gian gấp đôi ngày thường mới đến trạm. Lúc này trời đã sắp tối, Nhạc Phương Chích thất thần, mãi đến khi sắp đi đến cửa quán, chợt nghe thấy giọng của Tiểu Trịnh: “… Tại cậu hết! Đến lúc đó cậu tự nói với ông chủ đi!”

      “Anh được rồi đó! Lải nhải mãi, anh bảo cậu ấy phải làm thế nào?” Là giọng nói dàn xếp ổn thỏa của Tiểu Tuệ.

      Nhạc Phương Chích cau mày đi tới, phát hiện vỏ lồng hấp rỗng chất đống lung tung trên bàn, ba người làm thuê đều ở cửa quán. Bạch Mặc ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, Tiểu Tuệ đang vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu.

      Nhạc Phương Chích liếc một vòng, phát hiệp hộp tiền trên bàn không thấy đâu.

      Tiểu Trịnh nói sắp tới giờ đóng cửa thì có người gọi điện đặt màn thầu, đặt một lần năm trăm cái, cậu ta nhanh chóng đi giao hàng, bảo Bạch Mặc dọn dẹp trước cửa giúp cậu ta.

      Nhưng chỉ trong chốc lát Bạch Mặc thu dọn sạp hàng, hộp tiền trên bàn bên ngoài đã không cánh mà bay.

      Một cái hộp gỗ vuông hai mươi centimet, nắp trên có thể đẩy hai đầu, bên trong có cả tiền lẻ và tiền chẵn, đựng tiền mặt thu vào trong một ngày của cửa hàng và tiền trả lại chuẩn bị sẵn, phải đến hai nghìn.

      Mất cả tiền lẫn hộp, ngày hôm nay xem như làm công cốc.

      Tiểu Trịnh tức hổn hển, Tiểu Tuệ cũng lo lắng không yên. Nhạc Phương Chích đỡ Bạch Mặc đứng lên, không nổi giận: “Báo cảnh sát trước đã.”

      Ở đâu cũng có trộm, nơi buôn bán chắc chắn không tránh được. Cảnh sát nhân dân rất khó xử, nói là tình huống này không dễ xử lý, có lẽ phải đợi một thời gian xem có thể tìm ra manh mối từ những vụ án khác không.

      Trong lòng Nhạc Phương Chích đã hiểu. Ngày nào cũng có đồ đạc bị mất, vụ án tích lại nhiều quá, tình huống như hắn chưa chắc đã có kết quả.

      Nhưng dựa theo quá trình, cảnh sát nhân dân vẫn hỏi mỗi người vài câu đơn giản. Tiểu Trịnh rất kích động, nói rằng tại Bạch Mặc hết, cái hộp đặt ngay bên cạnh mà cậu cũng không trông được.

      Lại hỏi Bạch Mặc, Bạch Mặc cúi đầu không nói gì.

      Cảnh sát nhân dân trực ban là người mới tới, không nhận ra Bạch Mặc. Bởi vì cảm thấy kỳ lạ, cho nên giọng điệu hơi nóng. Nhạc Phương Chích nhanh chóng giải thích, cậu ấy không biết nói.

      Vậy là chuyện này coi như xong. Cảnh sát nhân dân hơi tiếc nuối, cảnh sát hỗ trợ bên cạnh anh ta nói đùa chắc không phải nội ứng ngoại hợp nhỉ? Giống như phim thám tử ấy…

      Không ngờ Bạch Mặc ngẩng phắt đầu lên, phát ra một tiếng “a” khàn khàn, khiến tất cả mọi người giật nảy mình.

      Có vẻ như cậu cố gắng nói chuyện, nhưng làm thế nào cũng không nói được, trong cổ chỉ phát ra tiếng “a a”. Cảnh sát hỗ trợ nói đùa kia vội vàng xin lỗi: “Tôi chỉ nói bừa thôi, cậu đừng kích động…”

      Bạch Mặc ôm lấy cổ mình, trông có vẻ sắp khóc. Trái tim Nhạc Phương Chích lập tức quặn đau. Lúc này không màng đến những suy nghĩ lung tung kia nữa, hắn gần như ôm lấy Bạch Mặc theo bản năng, xoa nhẹ vai cậu: “Không sao… không nghi ngờ cậu…”

      Bạch Mặc quay đầu, túm lấy áo của Nhạc Phương Chích, đôi mắt đỏ ngầu. Cậu hít thở sâu mấy lần, dốc hết toàn lực há miệng, cố hết sức nói gì đó với Nhạc Phương Chích.

      Nhạc Phương Chích lại gần, cuối cùng phân biệt được lời nói của cậu từ luồng hơi yếu ớt: Tôi không lấy.

      Bạch Mặc lặp đi lặp lại câu nói kia như loạn thần kinh, cho đến khi âm hơi dần dần có thực chất, giọng cậu vừa khàn vừa khẽ, nước mắt bắt đầu lăn ra từ trong hốc mắt.

      Nhạc Phương Chích nhanh chóng ôm lấy cậu: “Không sao, không sao đâu… Tôi biết không phải cậu. Một ngàn tám trăm tệ mất thì mất thôi.”

      Ra khỏi đồn cảnh sát, Nhạc Phương Chích làm yên lòng Tiểu Trịnh và Tiểu Tuệ vài câu, bảo họ về nhà trước.

      Hắn kéo lấy Bạch Mặc vẫn đang sững sờ, đột nhiên cảm thấy rất kích động: “Cậu nói chuyện được!”

      Bạch Mặc ngơ ngác nhìn hắn.

      Nhạc Phương Chích không biết mình bị chập mạch nào. Hắn ôm chầm lấy Bạch Mặc, xoay một vòng trên mặt đất.

      Đến khi thả người xuống, hai người mất tự nhiên một lúc lâu. Nhạc Phương Chích “e hèm” một tiếng, sờ vào túi, bên trong còn lại mấy chục tệ tiền lẻ. Hắn không hề do dự: “Mất thì mất thôi, đừng để trong lòng. Đi, dẫn cậu đi ăn hoành thánh hỏa chước[3].”

      [3]


        Mắt Bạch Mặc vẫn đỏ, cuối cùng khẽ gật đầu.

        Nhạc Phương Chích nhìn vào đôi mắt trong veo lại u buồn của Bạch Mặc, cố gắng không để cho mình nghĩ sâu vào. Kệ bố nó. Hắn không đầu không đuôi nghĩ.

        Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

        Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play