Chu Châu Anh nằm trên giường nửa ngày, cảm giác đau bụng cũng dần dần biến mất, nàng xác định mình không có tới nguyệt sự, lại bắt đầu lo lắng: "Thân thể sẽ không có bệnh gì đi?"
Tuổi còn nhỏ đã tuyệt kinh, lợi hại nga?!
Tiêu Tâm Nguyệt trở về thì thấy nàng ngẩn người, trong lòng lo lắng, hỏi: "Thân mình muội không khỏe sao?"
Chu Châu Anh bắt lấy tay nàng, nói: "Thánh Nữ tỷ tỷ, người mắc bệnh gì mới tuyệt kinh a? Nguyệt sự của muội không tới."
"Lớn tuổi." Tiêu Tâm Nguyệt nói.
Chu Châu Anh xua xua tay: "Không đúng nga, muội mới 18 tuổi đâu, như thế nào lớn tuổi?"
Tiêu Tâm Nguyệt cười nói: "Đúng đúng đúng, muội chỉ mới 18 tuổi thôi."
"Tỷ qua loa với muội." Giáo chủ bĩu môi.
Tiêu Tâm Nguyệt lại nói: "Ta không thông y thuật, cũng không rõ trừ lớn tuổi thì còn chứng bệnh nào làm tuyệt kinh cả. Bất quá, người trong võ lâm tụ khí luyện võ, có đôi khi công pháp không giống, tu luyện phương pháp cũng bất đồng, có chút đối thân thể bị tổn thương, thậm chí, tẩu hỏa nhập ma, đan điền bị hủy, thế cho nên nội tức hỗn loạn, ảnh hưởng thân thể. Bởi vậy cũng không thể quơ đũa cả nắm."
Chu Châu Anh đột nhiên nhớ tới Ma Tôn "trong mộng" kia, ——– tuy nàng chưa thấy qua Ma Tôn, nhưng từ trong lời nói của nam tử kia có thể phỏng đoán hắn là Ma Tôn, Ma Tôn là tu sĩ, hắn cũng dùng qua Trú Nhan Đan, cho nên dung mạo hắn vẫn như 27-28 tuổi, dù trên thực tế hắn đã 160 tuổi. —–— có lẽ thân thể này bị như vậy là cùng Ma Tôn có quan hệ.
Bất quá vì để an toàn, nàng vẫn là nhờ Tiêu Tâm Nguyệt tìm giùm nàng một lang trung, nhìn xem nàng có phải là bệnh phụ khoa gì gì đó hay không.
Tiêu Tâm Nguyệt nói: "Mạch Sơn phái có lang trung, ta tìm nàng tới."
Nàng động tác thực mau, chỉ trong chốc lát, liền xuất hiện một vị nữ tử trẻ tuổi mang theo hòm thuốc đến.
Nữ lang trung xem mạch, hỏi tình trạng, cuối cùng, chuẩn bệnh nói: "Nóng trong người, khí huyết suy yếu, cho nên nguyệt sự mới hoãn lại hoặc trễ ngày. Chỉ cần uống trà hoa cúc, ăn nhiều đồ thanh đạm, vận động nhiều một chút.
Nàng ngừng một chút, ánh mắt ở giữa Chu Châu Anh cùng Tiêu Tâm Nguyệt chuyển qua lại, "Đương nhiên, không phải là nói vận động trên giường, mà là ra bên ngoài đi bộ, bằng không không chỉ khí huyết hư nhược, mà thận cũng sẽ hư."
Chu Châu Anh: "?"
Thật ra nàng đang nghĩ sẽ tiến hành vận động trên giường, nhưng là điều kiện không cho phép nga.
Nhưng vì cái gì cố ý dặn dò nàng như vậy?
Sắc mặt Tiêu Tâm Nguyệt tối sầm, nói: "Thư sư muội, ngươi có tâm, còn thỉnh muội kê đơn thuốc, ta hảo hảo đi hái dược."
Nữ lang trung cười một cái, thu thập tốt hòm thuốc, đứng dậy rời đi: "Không cần vất vả như vậy, ta sẽ cho người mang dược tới."
Nàng đi rồi, Chu Châu Anh mới hỏi: "Đây là sư muội của Thánh Nữ tỷ tỷ?"
"Nàng là đệ tử tam trưởng lão, gọi Thư Cơ, xuất thân thái y thế gia, bất quá nàng thân là nữ nhi, vô pháp thừa kế gia nghiệp, cho nên bái tam trưởng lão làm sư. Trong môn phái nếu có ngoại thương, ốm đau đều sẽ tìm nàng chẩn trị."
"Mạch Sơn phái là nơi ngọa hổ tàng long nga!" Chu Châu Anh kinh ngạc cảm thán, trong nguyên tác Mạch Sơn phái là người thắng cuối cùng, có lẽ không chỉ là vì nam chủ gia nhập, còn có nguyên do là môn phái này có thực lực đi!
"Ngày mai cùng Thiên Cơ giáo nói, sẵn tiện muội giới thiệu một chút với đệ tử môn nội."
Vốn là hôm nay tiến hành, ai ngờ thân mình giáo chủ không khỏe, Tiêu Tâm Nguyệt phải hủy bỏ kế hoạch.
Chu Châu Anh biết thân thể mình không có bệnh nặng gì, tức khắc sung sướng ôm chằm lấy Tiêu Tâm Nguyệt. Dù sao nàng cũng là ngồi trên ghế, ôm như vậy, mặt nàng liền chôn ở bụng Tiêu Tâm Nguyệt.
"Thánh Nữ tỷ tỷ, ngày mai đến gặp đám người Thiên Cơ giáo, muội nên nói gì?"
Tiêu Tâm Nguyệt giơ tay đỡ cái ót của giáo chủ, nói. "Khuyên bọn hắn hướng thiện."
"Khuyên Ma giáo hướng thiện, thật khó a!"
"So với bọn hắn còn có người ác hơn, bọn hắn sẽ đáp ứng muội thôi."
Chu giáo chủ bĩu môi: "Muội là người so bọn hắn càng ác hơn!"
Tiêu Tâm Nguyệt hài hước nói: "Giáo chủ có giác ngộ nha."
Tuy Chu Châu Anh cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không phải không hiểu lý lẽ, nàng nói: "Muốn bọn hắn không cùng chính đạo đối nghịch, thì rất dễ dàng, nhưng muốn bọn hắn tiêu trừ thành kiến với nhau mới khó a. Muội chỉ có thể khuyên bọn hắn tìm nghề nghiệp đứng đắn gì đó mà làm, lại không cách nào yêu cầu bọn hắn khi đối diện chính đạo, tự hạ mình kém một bậc. Thánh Nữ tỷ tỷ có cảm nhận được vấn đề này không?"
Chu Châu Anh không có kinh nghiệm giải quyết vấn đề tranh cãi, ——— nàmg muốn nói, nên tìm một vị lao công nào đó đến quét bay hết đám người này, mặc kệ là chính đạo hay là tà đạo đều thủ tiêu hết đi!
Bất quá đây là thế giới tiểu thuyết võ hiệp, bối cảnh giả thiết này là được môn phái thiên nhiên bảo hộ, cho nên có thể thủ tiêu hay vô pháp thủ tiêu, cũng chỉ có thể kham khảo kinh nghiệm ở xã đoàn tẩy trắng chuyển hình mà thôi.
Tiêu Tâm Nguyệt nói: "Chỉ cần bọn họ từ nay về sau gác kiếm, không làm xằng làm bậy, như vậy là đủ rồi."
Chu Châu Anh tựa hồ nhớ tới cái gì, có chút uể oải không vui: "Nhưng chỉ cần muội nghĩ đến, có kẻ giết người phóng hỏa, cướp bóc, hiếp bức bá tánh được buông tha, muội liền hy vọng thiên hạ vẫn có công lý.
Thân thể này của Chu Châu Anh là của Ma giáo giáo chủ, linh hồn nàng như cũ tuân theo pháp luận, cho nên nàng vô pháp thông cảm những người trong Ma giáo.
Chẳng qua nàng đối với việc Ma giáo làm hoàn toàn không biết gì cả, cũng không hiểu biết gì về những người trong Ma giáo, cho nên cũng vô pháp vì bọn họ gia nhập Thiên Cơ giáo mà kết luận bọn họ có tội.
Tiêu Tâm Nguyệt vô ý thức vuốt ve tóc Chu Châu Anh, suy nghĩ một chút, nói: "Thiên Cơ giáo khai sơn được 14 năm, giáo chủ là Chu Châu Anh, tả hữu hộ pháp hai người, phân biệt tả hộ pháp là U Vanh Lân, chấp chưởng tiền tài mọi việc; hữu hộ pháp là Nguyệt Trường Câu, chưởng giáo kỷ cương. Còn một vị khác là Bặc Niệm Phương, quản công việc vặt.
"Đều sự đặc riêng sáu đường môn, chia ra là quản giáo nghề nghiệp, Kim Ấn đường; chủ quản hình phạt tư hình đường; phụ trách phía nam đường sự vụ Nam Trạch đường, phía tây Tây U đường, còn có phía bắc phân đường Bắc Hoang đường.
"Người các môn các phái bao vây Ma giáo bốn phía thảo phạt cùng tiêu trừ, đa số sẽ giấu kín hết, hơn nữa sẽ báo tin với tả hộ pháp U Vanh Lân để hắn lên kế hoạch cứu viện giáo chủ. Địa vị U Vanh Lân ở Ma giáo tương đối cao, chủ yếu phụ trách thuế ruộng, rất nhiều chuyện không cần hắn tự mình động thủ, trước mắt không tra ra trên tay hắn dính máu ai. Nhưng Nguyệt Trường Câu cùng Bặc Niệm Phương........"
Càng nghe Tiêu Tâm Nguyệt nói đôi mắt Chu Châu Anh càng mở lớn.
Wow, nữ chủ thật là lợi hại a!
Hẳn là vừa tra xong lý lịch Ma giáo đi?
Đem tin tức Ma giáo biết đến rõ ràng, khó trách có thể nắm rõ phần thắng khi công phá Đơn Cô sơn. Đúng là biết người biết ta trăm trận trăm thắng nga.
Chu Châu Anh chỉ thất thần trong giây lát, liền bị câu nói của Tiêu Tâm Nguyệt làm cho cả kinh "Những kẻ trên tay dính huyết của bá tánh vô tội, trên lưng mang nghiệt nợ, ta đều đã xử lý"
"Xử lý như thế này........." Chu Châu Anh khoa tay múa chân làm động tác cắt cổ.
Tiêu Tâm Nguyệt hỏi: "Muội đau lòng?"
"Không có."
Chu Châu Anh cũng không rõ lắm nguyên chủ đối với đám thuộc hạ kia có bao nhiêu cảm tình, với bản thân nàng mà nói, nàng sẽ không để ý đến những người mang nhiều tội nghiệt kia.
Cảm giác được không khí có chút nặng nề, Tiêu Tâm Nguyệt liền lôi kéo tay Chu Châu Anh vào thư phòng, nói. "Một đoạn thời gian kế tiếp, muội có lẽ sẽ gặp được chưởng môn các môn các phái, các đệ tử, chỉ sợ muội không thể hoàn toàn nhận thức hết, ta trước nói với muội một chút."
"Tốt a!" Chu Châu Anh chủ động mài mực giúp Tiêu Tâm Nguyệt.
Tiêu Tâm Nguyệt nhìn nàng mài mực, hơi hơi mỉm cười, một bên đề bút viết, một bên nói: "Đầu tiên là Mạch Sơn phái chúng ta, sư phụ ta muội đã nhận thức, nên ta không đề cập đến. Dưới sư phụ có năm vị trưởng lão........ Sau đó là Dao Sơn tông, bọn họ chưởng môn Trình Tây Dương trong chốn võ lâm là nhân tài kiệt xuất, tuy rằng võ công dưới sư phụ, nhưng cũng là tông sư đức cao vọng trọng........"
Hai người ở thư phòng cả một buổi trưa, thẳng đến cơm chiều, có đệ tử bên ngoài cầu kiến.
Tiêu Tâm Nguyệt nghe thấy là thanh âm nam đệ tử, như là nhớ tới chuyện ban sáng, vì thế đối Chu Châu Anh nói: "Phòng bếp trễ như vậy còn chưa mang cơm chiều đến, để ta đi xem là chuyện gì."
"Ân." Chu Châu Anh ghé vào trên bàn họa rùa đen, cũng không hứng thú đi ra ngoài.
Tiêu Tâm Nguyệt đi ra ngoài, bước đi có chút vội vã, đệ tử kia thấy nàng đi ra, biểu tình né tránh, lại tựa hồ có chút hưng phấn, nàng thanh thanh giọng nói: "Theo ta đi ra ngoài."
Đi đến nơi hẻo lánh, Tiêu Tâm Nguyệt mới lên tiếng: "Nói."
Đệ tử kia nhanh tay lấy ra mấy quyển sách nhỏ, lén lút nói: "Thánh Nữ, đây là đồ vật Ma giáo hộ pháp muốn mua."
Nói nói, lỗ tai hắn hồng đến có thể xuất huyết.
"Thánh Nữ, có muốn đưa đến cho Ma giáo hộ pháp hay không?" Đệ tử kia lại hỏi.
Tiêu Tâm Nguyệt trầm ngâm một chút, đường hoàng nói: "Ma giáo hộ pháp muốn mấy thứ này cũng là vì muốn đưa cho phu nhân nhà ta, trực tiếp đưa cho ta, ta sẽ đưa lại cho phu nhân!"
Đệ tử da đầu tê dại, cọ tới cọ lui mới đưa ra một quyển hắn tư tàng.
Mấy quyển sách nhỏ tất cả đều là vẽ, chỉ có quyển này là viết đến hương diễm, còn có hoạt sắc sinh hương tranh minh họa!
Tiêu Tâm Nguyệt vẫn một biểu tình: "Không có lần sau. Chúng ta là đệ tử chính phái tác phong không thể bị Ma giáo ảnh hưởng, biết chưa?"
Đệ tử đứng thẳng lên, vội nói: "Vâng, ta tiếp thu Thánh Nữ giáo huấn.
Tiêu Tâm Nguyệt cầm theo sách rời đi, nam đệ tử đứng phía sau lau lau mồ hôi: "Vẫn là Thánh Nữ nói đúng, đám người Ma giáo mang tà khí trong người thì cũng thôi đi, bọn họ là danh môn chính phái sao có thể như vậy?!"
Chu Châu Anh thấy Tiêu Tâm Nguyệt đem theo mấy quyển sách đi vào cũng không để ý, dù sao thư phòng này có rất nhiều sách, nàng vừa rồi nhàm chán có xem một chút, tất cả đều là một ít văn kiện Mạch Sơn phái, sổ sách. Nàng xem không hiểu, cũng không có hứng thú, liền không xem nữa.
"Nga." Tiêu Tâm Nguyệt nói, "Vậy muội đừng có hối hận nha."
Chu Châu Anh nói thầm: "Muội thì có gì mà hối hận?"
Nàng không tính toán nhúng tay vào sự vụ Mạch Sơn phái, cũng không tính toán quản trướng.
Tiêu Tâm Nguyệt cười cười, ngồi đối diện nàng ấy, quang minh chính đại xem xuân cung đồ.
Chu Châu Anh ngẩng đầu liền thấy Tiêu Tâm Nguyệt đọc đến hăng say, không biết thấy cái gì, mày nhướng một chút, tựa hồ là kinh ngạc, còn nỉ non: "Nguyên lai còn có thể như thế."
Chu Châu Anh tò mò: "Cái gì còn có thể như thế, Thánh Nữ tỷ tỷ không phải đem xem sổ sách sao?"
Tiêu Tâm Nguyệt lắc đầu: "Sổ sách không mỏng như vậy, đây là một ít 'chiêu thức võ công'."
Chu Châu Anh nghe xong, trước mắt sáng ngời: "Muội có thể học không?"
"Đương nhiên được, bất quá muội nhìn qua một lần liền hiểu sao?"
Chu Châu Anh héo úa: "Phỏng chừng đôi mắt biết, còn đầu óc cùng tứ chi thì không."
Tiêu Tâm Nguyệt cười nói: "Chờ ta học xong, sẽ chỉ cho Châu nhi."
Chu giáo chủ không nghĩ tới nữ chủ tri kỷ như vậy, đầy cõi lòng chờ mong nói: "Hảo hảo, tỷ hảo hảo học đi!"
Nụ cười Tiêu Tâm Nguyệt càng thêm thâm thúy: "Hảo."
- -----------
Ăn xong cơn chiều, Tiêu Tâm Nguyệt lôi kéo Chu Châu Anh ra ngoài tản bộ, Chu Châu Anh nói: "Thư sư muội nói muội phải vận động nhiều, muội nghĩ nghĩ, muội phải xem kế hoạch vận động viết ra giấy. Buổi sáng Thánh Nữ tỷ tỷ rời giường luyện công, thuận tiện đánh thức luôn muội, muội muốn chạy bộ."
Tiêu Tâm Nguyệt cự tuyệt: "Muội lúc rời giường rất khí, ta không nhận chuyện này nha."
Chu giáo chủ dậm dậm chân, phủ nhận: "Muội rời giường không có khí!"
Tiêu Tâm Nguyệt hừ hừ, nói: "Bà mối nói hôm qua muội rời giường phát tính khí rất lớn đâu!"
Hồi tưởng lại ngày hôm qua chính mình vì ngủ không đủ giấc còn bị hối thúc thành thân nên mới tức giận nói không muốn thành thân nữa, Chu giáo chủ cực kỳ chột dạ, nhưng da mặt nàng dày, nói: "Đó là vì, là vì Thánh Nữ tỷ tỷ không có hôn hôn muội nha, Thánh Nữ tỷ tỷ hôn muội, muội rời giường sẽ không phát tính khí, tựa như hôm nay vậy."
Tiêu Tâm Nguyệt buồn cười nhìn nàng: "Nghe giống như ta chiếm tiện nghi của muội, nhưng ta như thế nào cảm thấy muội đang xúi giục ta làm chuyện không đứng đắn nga?"
Chúng ta là thê thê chi gian, nào có cái gì đứng đắn hay không đứng đắn? Đều là hợp tình hợp lý."
"Hợp tình hợp lý?" Tiêu Tâm Nguyệt xác nhận.
Chu giáo chủ hơi suy tư, cảm thấy không có gì không thích hợp, vì thế gật đầu.
"Ta đã hiểu." Tiêu Tâm Nguyệt nắm tay nàng, "Vậy tối nay phải làm phiền phòng bếp nấu một nồi nước, chờ nước nấu chính, chúng ta cùng nhau tắm gội đi!"
Giáo chủ tâm nai con chạy loạn lên, tuy rằng có chút thẹn thùng, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy qua một cái thôn này không nhà trọ khác*, mới ngày nào đó các nàng hợp tác kết hôn, mà giờ đã thế này rồi, nàng mới phát hiện chính mình chưa cùng nữ chủ ngủ qua, thật đáng tiếc nga.
(*): ý nói trong hoàn cảnh hiện tại thì điều kiện trước mắt là tốt lắm rồi.
Huống hồ, là nữ chủ nhân lúc nàng hôn mê, nhìn hết người nàng nàng không những vậy còn sờ qua, nàng hôn nay sẽ nhìn sẽ sờ lại nữ chủ, cái này a, kêu là lễ thượng vãng lai.
Hoài như vậy tâm tư không cho ai biếr, nàng cùng Tiêu Tâm Nguyệt đi đến Noãn các. Mộc dũng to như vậy đã đổ vào nửa thùng nước ấm, người đưa nước đến đang thử nhiệt độ nước xem đã được chưa.
Tiêu Tâm Nguyệt nói: "Còn lại để chúng ta đến đi!"
Tiêu Tâm Nguyệt nhận việc điều ôn thủy, người đưa nước đến thấy cũng không còn việc gì, liền đi ra ngoài. Chu Châu Anh đi đóng cửa trở về, tim đập càng lúc càng nhanh, lần thứ hai miệng khô lưỡi khô, không biết làm gì tiếp theo.
Tiêu Tâm Nguyệt vén tay áo lên xem xét ôn thủy, quay đầu lại nói: "Ôn thủy đã được, muội sao còn không qua đây?"
Chu Châu Anh: "..........."
"Chẳng lẽ muốn ta giống tối hôm qua hầu hạ muội?"
Chu Châu Anh đỏ mặt: "Muội, muội tự mình đến."
Nàng căn bản không dám đối diện ánh mắt Tiêu Tâm Nguyệt, cúi đầu cởi áo, ngẫu nhiên trộm liếc nhìn Tiêu Tâm Nguyệt một cái. Bất quá nàng vừa giương mắt, liền thấy trung y Tiêu Tâm Nguyệt trượt từ đầu vai xuống, nàng nhất thời không rời mắt được.
Nữ chủ động tác thật nhanh!
Trong lòng Chu Châu Anh mời vừa thoáng qua lời này, trong đầu lại hiện ra giấc mộng kiều diễm kia, trong mộng dáng người Tiêu Tâm Nguyệt cùng hiện tại giống nhau như đúc!
Chuyện gì xảy ra...... Muốn mộng tưởng trở thành hiện thực?
Chu Châu Anh bỗng nhiên không xác định được nữ chủ có phải vẫn là sắt thép thẳng nữ trong nguyên tác hay không.
Bất quá, nàng quản chuyện đó làm gì!
Chu Châu Anh không biết lấy dũng khí từ đâu, thành thạo giải la sam, tiến vào mộc dũng.
Bên ngoài gió lạnh, Noãn các tuy ấm hơn một chút, nhưng vẫn sẽ cảm thấy lạnh. Cả người Chu Châu Anh được nước ấm vây lấy, gân cốt phảng phất như được an ủi, nàng thoải mái đến nheo lại đôi mắt.
Bỗng nhiên nước gợn sóng, Chu Châu Anh trợn mắt, thấy Tiêu Tâm Nguyệt cũng đi vào mộc dũng, cái mũi nàng không biết cố gắng mà chảy ra máu.
- ----------
Tác giả có lời muốn nói:
Ban đêm, Thánh Nữ nói hôm nay sẽ dạy Giáo chủ võ công.
Giáo chủ: Hảo!
Xong việc ---------
Giáo chủ: Võ công này đúng là hảo võ công, chiêu thức rất tốt, nhưng không phải võ công đứng đắn nga!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT