Nước ấm nấu xong, Tiêu Tâm Nguyệt giải y phục Chu Châu Anh, thay nàng lau mồ hôi trên người, sau đó cũng lau luôn thân mình.

Trong quá trình này, Chu Châu Anh cũng không hề tỉnh lại. Tiêu Tâm Nguyệt nhìn nàng chăm chú, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt mấy sợi tóc mai bị mồ hôi làm cho dính trên trán xuống, hành động cẩn thận lại chở che này như bảo vệ đồ sứ trân quý.

Thay nàng đắp lại chăn, ánh mắt Tiêu Tâm Nguyệt từ đôi môi không còn huyết sắc nào đảo qua, nghĩ đến thân thể giáo chủ không hề lạc quan lên chút nào, ánh mắt nàng trầm xuống. Lát sau, nàng mới đứng dậy đi tắm thay y phục.

Chu Châu Anh ngủ thật trầm, nàng cũng không thể nói chính mình là hôn mê, hay là bị đau đớn làm cho mệt mỏi sau đó ngủ say.

Nàng cảm thấy chắc là vế trước, bởi vì khi nàng trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nàng cảm giác đầu mình đau như muốn nổ tung, rất nhiều hình ảnh xa lạ cùng với thanh âm dũng mãnh tràn vào đại não, không cho nàng cơ hội phản ứng lại.

Nàng giống như đi nhầm hiện trường cãi cọ ồn ào, vô số người ở bên tai màng mắng chửi, nàng muốn trốn cũng không được, ồn ào đến tinh thần nàng sắp hỏng mất.

Bỗng nhiên, những hình ảnh xa lạ đó biến mất, chỉ còn lại một gương mặt tái nhợt, ánh mắt nam tử hung ác nham hiểm giơ tay cho nàng một cái tát.

Chu Châu Anh ngốc tại chỗ, nàng ngơ ngác nhìn nam tử vừa đánh nàng, đối phương lại vì phản ứng của nàng mà giận tím người, lạnh lùng nói: "Những gì hôm nay ngươi có đều là ta cho, ngươi chân khí, công lực đều là ta truyền thụ, mệnh của ngươi là ta cứu, ngươi cũng là hài tử tự ta nuôi lớn...... Bao gồm những thứ bên trong ngươi, tất cả đều thuộc về ta! Không có sự cho phép của ta, ngươi làm sao dám, làm sao dám cho người khác?!"

Nam tử nổi trận lôi đình, một chưởng vỗ bên cạnh chỗ đứng, tức thì cái ghế liền chia năm sẻ bảy.

Chu Châu Anh theo bản năng lui về sau, nam tử nhìn nàng chằm chằm, một đôi con ngươi đỏ như độc xà, âm độc hệt như có một con rắn bò trên lưng nàng.

Lúc này, Chu Châu Anh nghe thấy chính mình cười khẽ nói: "Nói như vậy, ta còn phải cảm tạ ngươi giết cha mẹ ta, tàn sát cả thôn, sau đó lại giả tình giả ý cứu ta?"

Lời vừa mới dứt, nam tử đã xuất hiện trước mặt nàng, một phen bóp lấy cổ nàng, làm như khó có thể tin, lại như lời nói dối bị người ta đâm thủng thẹn quá thành giận: "Ngươi nói cái gì? Ngươi làm sao biết được? Ai nói cho ngươi biết?"

Hô hấp Chu Châu Anh sắp cạn, hơn nữa cả người giống như bị xe nghiền qua mà đau nhức, trong miệng nàng có chất lỏng không thể khống chế mà chảy ra. Máu đỏ tươi từ khóe miệng nàng chảy ra, nhỏ giọt trên tay nam tử.

Nam tử bỗng nhiên buông lỏng tay, Chu Châu Anh vô lực ngã trên đất, từng ngụm từng ngụm hít thở không khí. Nhưng động tác này giống như mở ra miếng cống, càng nhiều máu tươi phun ra.

Nàng cười gượng, nói: "Ngươi chính là nhìn trúng căn cốt của ta, thích hợp tu luyện < Bóng Tối Nuốt Nguyệt> công pháp, cho nên vì để ta tín nhiệm ngươi, lại muốn ta không có vướng bận gì, cho nên ngươi thừa dịp ta đi ra ngoài, giết cả nhà ta, tàn sát cả thôn, sau đó giả tạo như ngươi muốn cứu ta, để ta chỉ có thể ỷ lại người, dựa vào ngươi, tín nhiệm ngươi. Sao đó ngươi chỉ cần ta luyện thành < Bóng Tối Nuốt Nguyệt > công pháp, ngươi lại ---"

"Câm miệng!" Nam tử vỗ một chưởng đến đây.

"Cứu mạng!" Chu Châu Anh sợ tới mức cả người run run, thoát khỏi ác mộng.

Bên ngoài màn lụa đỏ, nến đỏ chỉ còn dư lại một ít, vẫn chưa đốt hết. Ánh nến lay động, tựa như đang hưởng ứng tiếng gió gào thét ngoài phòng.

Chu Châu Anh kinh hồn chưa kịp định thần, chỉ vì mộng kia quá mức chân thật, đau đớn trên người giống như tự mình trải qua, đau đớn này so với đau bụng kinh không thể thấp hơn.

Lúc này, bên cạnh người bỗng nhiên thò qua một cánh tay, nàng bị nhẹ nhàng ôm lấy, ssu đó rơi vào trong lòng ngực ấm áp.

"Giáo chủ, muội lại gặp ác mộng sao?" Tiêu Tâm Nguyệt bên tai nàng hỏi.

Chu Châu Anh sửng sốt, đầu óc thực mau phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, tâm vì gặp ác mộng mà bất an cũng dần yên ổn xuống.

Dựa lưng vào trong lòng Tiêu Tâm Nguyệt, nàng nói: "Ân, lần này mơ thấy một nam tử lớn lên thực đáng sợ."

Nói là mộng, kỳ thật nàng cũng rõ ràng, đây đại khái là ký ức của nguyên chủ.

Tiêu Tâm Nguyệt nhíu mày: "Nam tử? Trông hắn như thế nào?"

"Chạc 27-28 tuổi, sắc mặt tái nhợt, nhìn hắn giống như người bệnh lao. Đôi mắt hồng hồng, giống quỷ......... Hắn có phải là trong truyền thuyết quỷ bệnh lao không?" Nàng nói nói, vui vẻ cười ra tiếng.

Tiêu Tâm Nguyệt lại cười không nổi, cánh tay nàng càng thêm siết chặt, hỏi tiếp: "Hắn đối với muội làm gì?"

"Hắn đánh muội!" Chu giáo chủ nghĩ đến đây, trong lồng ngực một cổ lửa giận bốc lên, "Hắn dám đánh muội! Thánh Nữ tỷ tỷ, ngày nào đó tỷ vào mộng của muộu, nhất định phải giúp muội đánh tên quỷ bệnh lao này!"

Tiêu Tâm Nguyệt trầm mặc một lát, không tiếp tục vấn đề về "Quỷ bệnh lao" này nữa, mà là hỏi: "Như thế nào, nghe lời này của muội, ta là đã từng đi vào mộng của muội? Giáo chủ mơ thấy ta làm gì?"

Giáo chủ tức khắc chột dạ.

Cũng không thể nói là mình mơ cùng nàng ngủ với nhau.

Lại nói trong mộng nữ chủ vừa nhiệt tình lại quyến rũ, cùng hiện thực đoan trang thanh lãnh không hợp chút nào, nếu để nữ chủ biết mình ở trong mộng đối với nàng có ý không đứng đắn, chỉ sợ nàng sẽ thủ tiêu mình ngay.

"Muội, muội mơ thấy Thánh Nữ tỷ tỷ......... Cho muội thật nhiều tiền tiêu vặt, còn cho muội ăn ngon, muội bị hạnh phúc vây quanh, không biết làm sao hết." Chu Châu Anh thuận miệng bịa chuyện.

Tiêu Tâm Nguyệt nghe ra lời nói của nàng hư vô mờ mịt, biết nàng đang nói dối, cũng không miệt mài theo đuổi đề tài này nữa, mà là nói: "Mộng đều trái với hiện thực.

Chu Châu Anh: "........, cho nên Thánh Nữ tỷ tỷ không muốn cho muội tiền tiêu vặt?"

"Không có bánh ngọt nào từ trên trời rơi xuống, nếu giáo chủ muốn ta cho muội tiền tiêu vặt, vậy muội đến làm công cho ta đi."

Chu Châu Anh mấp máy môi xoay thân lại, vẫn cứ dán Tiêu Tâm Nguyệt, chớp đôi mắt: "Bán mình được không?"

Tiêu Tâm Nguyệt nằm nghiêng đưa lưng về phía ánh nến, ánh nến chỉ có thể chiếu đến lỗ tai nàng, gương mặt thì lại chìm vào bóng tối. Chu Châu Anh vừa hỏi, nàng cười, như hoa quỳnh nở trong đêm, mỹ đến trái tim Chu Châu Anh nhảy bang bang.

"Được." Tiêu Tâm Nguyệt nói, nhỏm lên nửa người trên, đem Chu Châu Anh đè dưới thân, sau đó ngậm lấy đôi môi đã có chút huyết sắc kia.

Chu Châu Anh mở to hai mắt, nỗi lòng bay xa.

Mà bụng nhỏ của nàng giống như không còn đau? Chính là nơi đó như thế nào lại sạch sẽ sảng khái như không giống như đã tới nguyệt sự?

Nếu không tới đại di mụ, như vậy vận động trên giường một chút chắc cũng không quan hệ gì đâu nhỉ?

Tiêu Tâm Nguyệt nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sâu kín: "Giáo chủ, muội không nghiêm túc."

"A?" Giáo chủ nghĩ nghĩ, nói: "Thánh Nữ tỷ tỷ, hôm nào được không, muội cảm thấy cả người đều là mồ hôi, bẩn hề hề. Vì có thể để cho lẫn nhau có được ký ức một đêm tốt đẹp lần đầu vận động, hẳn là chúng ta nên chọn một ngày lành thiên thời địa lợi nhân hòa để......"

"Ân, muội nói sao thì là vậy." Tiêu Tâm Nguyệt thấy khí sắc Chu Châu Anh đã khá hơn nhiều, vì thế thuận theo giáo chủ mà nằm trở về, "Bất quá trên người muội đổ nhiều mồ hôi, ta đã thay muội lau người, cũng giúp muội thay y phục."

Chu Châu Anh: "?!"

Nàng hất chăn lên thấy trung y chính mình đang mặc, quả nhiên là đổi rồi.

Ý thức được chính mình bị Tiêu Tâm Nguyệt thấy hết, thậm chí là sờ qua, một cổ nhiệt khí từ đâu bay ra, cả khuôn mặt nàng hồng như con tôm luộc.

Nữ chủ quả nhiên là người không thích nói nhiều, có thể động thủ liền tuyệt đối không động khẩu, không có cơ hội thương lượng đường sống, trực tiếp động thủ.

Chu Châu Anh bụm mặt, thập phần ảo não: Đáng giận, vì cái gì nữ chủ không ở thời điểm ta thanh tỉnh mà...... Như vậy ta cái gì cũng không cảm giác được, quá sầu rồi nga!"

Tiêu Tâm Nguyệt kinh ngạc: "Muội đây là thẹn thùng?"

"Mới không có!" Giáo chủ ngoài cứbg trong mềm nói.

Tiêu Tâm Nguyệt nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai hồng như nhỏ máu của nàng, ý vị thâm trường nói: "Vậy muội là cảm thấy mệt sao?"

Lỗ tai giáo chủ ngứa không thôi, nhịn không được híp híp mắt.

Tiêu Tâm Nguyệt cảm thấy giáo chủ lúc này như tiểu miêu, quá đáng yêu rồi, tay nàng lại tiếp tục dời xuống xoa xoa bụng của nàng, hỏi: "Bụng muội còn đau không?'

"Không còn đau." Nhưng là vẫn còn đau một chút, dù sao đau đớn đêm qua, cũng muốn lấy đi nửa cái mạng của nàng rồi.

Nghĩ vậy, nàng lại một tấc muốn tiến thêm một thước, ôm lấy eo Tiêu Tâm Nguyệt làm nũng, "Thánh Nữ tỷ tỷ, lần này ta bị đau bụng, đại thương nguyên khí, cần phải hảo hảo bồi bổ a."

"Muội nói có lý, bất quá ngân lượng để mua thuốc bổ, phải lấy từ tư khố của muội rồi."

"Muội không có ngân lượng a."

"Muội chẳng lẽ đã quên, máy may thu lợi sao?"

Chu giáo chủ: "............."

Nàng chỉ có chút tiền ấy cũng bị bằr đưa ra, nữ chủ đúng là keo kiệt mà.

Một phen làm ầm ĩ này, nàng đối với ác mộng đáng sợ kia cũng không còn sợ hãi nhiều, buồn ngủ đánh úp tới, nàng thực mau liền mơ hồ. Tiêu Tâm Nguyệt cũng không hề phá nàng, để cho nàng an ổn ngủ.

Nến đỏ cũng cháy hết, hết thảy cũng đều trở nên yên lặng.

Trời vừa sáng, Tiêu Tâm Nguyệt đã tỉnh dậy, thấy Chu Châu Anh vẫn còn ngủ, nàng giơ tay lên sờ sờ trán nàng ấy. Không có sốt, cũng không có bệnh gì, thậm chí nguyệt sự cũng không có đến.

"Quả nhiên vấn đề không xuất phát từ nguyệt sự. Vậy do đâu?" Tiêu Tâm Nguyệt thầm nghĩ cũng thầm hỏi.

Nàng than nhẹ, thôi không nghĩ nữa, đứng dậy rửa mặt chải đầu.

Một giấc ngủ này của Chu Châu Anh, thẳng đến trưa mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại cả người nàng đau nhức, cổ cũng bị trật, cho nên nàng dứt khoát nằm trên giường đắp chăn giả chết.

Tiêu Tâm Nguyệt từ ngoài phòng tiến vào, xốc lên màn lụa, thấy nàng đã tỉnh, khóe miệng hơi giơ lên: "Muội đây là bị đói làm cho tỉnh?"

Nàng còn chưa dứt lời, bụng Chu Châu Anh đã kêu lên.

"Đói bụng."

"Vậy rời giường thôi."

Chu Châu Anh mơ mơ màng màng hướng Tiêu Tâm Nguyệt vươn hai tay: "Thánh Nữ tỷ tỷ hôn hôn muội mới dậy."

Tiêu Tâm Nguyệt: "..........."

Nàng chỉ đình trệ một chút, sau đó cúi người hôn Chu Châu Anh một ngụm, người nào đó liền thanh tỉnh: "!!!"

"Thánh Nữ tỷ tỷ đợi chút, muội trước đi rửa mặt."

Nói rồi nàng lanh lẹ rời giường rửa mặt, xong hết thảy nàng lại thập phần chờ mong nhìn Tiêu Tâm Nguyệt. Còn người nào đó nhân lúc nàng đi rửa mặt đã bưng đồ ăn sáng đến, thấy bộ dáng nàng như vậy, nhịn không được vươn tay búng trán nàng một cái, nói: "Thức ăn nóng còn không mau ăn, sẽ bị lạnh, thân thể muội không thích hợp ăn đồ lạnh."

"Cả người muội đều mềm." Chu Châu Anh nói.

Nàng cũng không nói dối, Tiêu Tâm Nguyệt thấy dáng nàng đi xiêu vẹo, cũng biết lời nàng là thật, vì thế đi đến bế nàng, để nàng lên giường đắp chăn đàng hoàng, lại đem cơm sáng bưng tới đầu giường, bưng lên tô cháo nóng uy nàng ăn.

Chu Châu Anh cảm thấy mình có tay có chân được đối đãi như vậy, nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng, cùng lúc đó, nàng không tự chủ được nhớ đến lần đầu gặp nữ chủ.

Nàng phát hiện chính mình thế nhưng không nhớ không rõ bộ dáng lãnh khốc của nữ chủ ngày đó, nàng sau khi bị mang về Mạch Sơn phái, tuy rằng ngồi tù, cũng bị nữ chủ mắt lạnh đối đãi, nhưng lại là một ngày so với một ngày càng tốt hơn. Nữ chủ cũng đối nàng càng thêm quan tâm săn sóc, --- tuy rằng đa số thời điểm là do nàng mặt dày mày dạn, lại không biết liêm sỉ mà làm nũng.

Nếu nàng không hồi tưởng lại ký ức nguyên chủ, vậy nàng có thể tiếp tục lừa chính mình, nàng không phải giáo chủ, cũng không phải không chuyện ác nào không làm Ma giáo giáo chủ, càng không phải kẻ đầu sỏ đã diệt toàn gia nữ chủ.

Chính là sau khi biết mình thật sự là Ma giáo giáo chủ, nàng cảm thấy mình là đang lừa gạt nữ chủ, --- nữ chủ nhất định là cho rằng nàng không phải giáo chủ thật, cho nên mới đối với nàng mọi cách chịu đựng, mới đối với nàng quan tâm săn sóc như vậy, --- nàng không có tư cách hưởng thụ sự tốt đẹp nữ chủ mang đến nàng.

"Thánh Nữ tỷ tỷ, tỷ không cần đối tốt với muội như vậy." Chu Châu Anh nhìn Tiêu Tâm Nguyệt, cái mũi không hiểu sao lại chua chua.

Tiêu Tâm Nguyệt hơi ngừng lại, hỏi: "Ta đối với muội tốt sao?"

"Thánh Nữ tỷ tỷ đối muội thế nào, lòng muội rõ như gương đâu! Sau khi đi vào nơi này, người đối với ta có thiện ý, cũng chỉ có Thánh Nữ tỷ tỷ."

Tiêu Tâm Nguyệt nhướng này, cố ý trêu chọc nàng, nói: "Trên người của muội có thứ ta muốn, ta tự nhiên đối đãi muội tốt."

Nhưng trên mặt giáo chủ không có sự tức giận nào, nàng hỏi: "A? Trừ bỏ con người của muội, muội còn có cái gì đáng giá để Thánh Nữ tỷ tỷ nhắc mãi? Chẳng lẽ, Thánh Nữ tỷ tỷ là muốn con người của muội? Muội biết rồi nha, Thánh Nữ tỷ tỷ là thèm thân thể của muội!"

Tiêu Tâm Nguyệt: "........."

Nàng mặt vô biểu tình đem cái muỗng nhét vào miệng nàng ấy, "Muội uống cháo đi, uống xong thì uống thuốc."

"Uống thuốc gì nha?"

"Cây ích mẫu ngao thành dược."

Chu Châu Anh không muốn lần thứ hai trải qua đau bụng kinh, cho nên nàng thông minh câm miệng lại, không hề ghét bỏ chén thuốc kia.

Ăn xong bữa sáng uống xong dược, nàng mới nhớ tới một chuyện. "Muội có phải nên đi kính trà sư phụ?"

Nàng là con dâu Mạch Sơn phái, là Thánh Nữ phu nhân, tên gọi tắt là "Thánh phu nhân" có thân phận đặc thù, cũng có giác ngộ ra, gọi Lăng Cô Tình hai tiếng "Sư phụ" cũng gọi đến thập phần trôi chảy.

Tiêu Tâm Nguyệt hồi tưởng lại sáng nay nàng đi vấn an sư phụ, sư phụ cũng dặn dò nàng, nên nói: "Không cần. Sư phụ nàng không thích người đến quấy rầy khi nàng đang luyện công, còn nói Mạch Sơn phái không nhiều lễ nghi phiền phức, càng sẽ không kêu muội đi học những quy củ gì gì đó đâu, cho nên quy củ của những gia đình giàu kia liền miễn."

Chu Châu Anh nhẹ nhàng thở ra. Nàng đối với chuyện Lăng Cô Tình một lần kia ra tay hù dọa trong lòng nàng vẫn còn sợ, nàng cũng không muốn nghĩ đến nan đề mẹ chồng nàng dâu gặp nhau sẽ ra sao, nếu có thể không giao tiếp thì tốt quá còn gì.

Bỗng, bên ngoài có tiếng nữ đệ tử bẩm báo: "Thánh Nữ, Ma, à không, Thiên Cơ giáo tả hộ pháp ở bên ngoài muốn gặp Thánh phu nhân."

Chu Châu Anh không chút suy nghĩ liền cự tuyệt: "Không muốn gặp."

Tiêu Tâm Nguyệt bưng khai đồ ăn đưa cho nữ đệ tử, phân phó nói: "Nói với hắn phu nhân mệt mỏi, bảo hắn ngày mai lại đến."

Nữ đệ tử không biết nghĩ tới cái gì, mặt đỏ tai hồng lui xuống, nàng đem những lời Tiêu Tâm Nguyệt nói thuật lại với U Vanh Lân, hắn liền sinh khí: "Thánh Nữ các ngươi đối với Giáo chủ của chúng ta làm gì rồi?!"

Nữ đệ tử trừng hắn một cái: "Đêm qua là đêm động phòng hoa chúc, ngươi nói xem, Thánh Nữ cùng Thánh phu nhân làm gì?"

U Vanh Lân bị nghẹn, đầu óc hắn chậm một chút, nghĩ nghĩ tới cái gì, mặt hắn cũng ửng đỏ, lúng túng nói: "Vậy ta đây ngày mai lại đến, ngươi nếu có gặp Thánh Nữ nhà các ngươi, nói nàng...... Đêm nay tiết chế chút, ta không hy vọng ngày mai cũng không thấy được giáo chủ của chúng ta."

Nữ đệ tử: "........."

Tổn thọ a, nàng là đại khuê nữ chưa thành thân a, cùng Ma giáo nam nhân thúi thảo luận những lời này, thật thẹn thùng a!

"Đã biết, ngươi đi nhanh đi!"

Khi U Vanh Lân trở lại viện tử an bài đệ tử Thiên Cơ giáo ở, một đám người liền xông tới: "Thế nào, giáo chủ nói bước tiếp chúng ta nên đi như thế nào?"

"Ta rất muốn biết đệ tử chúng ta bị giam giữ nơi nào, nhưng đám người Mạch Sơn phái rất cảnh giác, không chịu hé miệng gì cả, ta tìm không ra cơ hội!"

"Cơ mà Tả hộ pháp, ngài như thế nào trở về nhanh như vậy?"

Nghe bọn hắn mồm năm miệng mười hỏi xong, U Vanh Lân mới từ từ nói: "Ta chưa gặp giáo chủ."

"Cái gì cơ? Có phải bọn hắn đem giáo chủ đi cầm tù rồi không? Các ngươi tránh ra, ta muốn đi cứu giáo chủ!"

U Vanh Lân ngăn lại bọn hắn: "Không có, giáo chủ nàng......... Khụ Khụ, túng dục quá độ, trước mắt là không xuống giường được."

Mọi người: "........."

Không biết là ai, nói thầm một câu: "Giáo chủ không hổ là giáo chủ, hành sự phóng đãng không thể kiềm chế được, làm theo bản tính, ở trên giường không có chút tiết chế nào."

Cũng có người oán giận nói: "Bất quá, vì cái gì Giáo Chủ của chúng ta bị lăn lộn như vậy? Để Thánh Nữ kia chiếm tiện nghi, mệt quá độ a!"

"Hở, ai biểu giáo chủ chúng ta trình độ chưa đủ thâm chứ!"

"Sao ngươi có thể nói giáo chủ như vậy, giáo chủ tám tuổi bắt đầu lang bạt giang hồ, sáng lập Thiên Cơ giáo, đây còn gọi là trình độ chưa đủ thâm sao?"

"Ta nói trình độ chưa đủ thâm là ở phương diện kia a! Các ngươi ngẫm lại thử xem, lúc đó giáo chủ tuổi còn nhỏ không biết tư vị tình yêu, sau lại một lòng tu hành, xử lý sự vụ trong giáo, gần bốn năm qua đi càng là bế quan không gặp ai. Nàng chưa từng tiếp xúc việc giường chiếu, nàng giống như một trang giấy trắng đơn thuần, lúc lên giường rồi, chỉ có thể tùy ý Thánh Nữ xảo trá kia khi dễ!"

Mọi người ở đây thầm chấp nhận lời hắn, U Vanh Lân cũng nói: "Vậy thì không được! Giáo chủ Thiên Cơ giáo của chúng ta, sao có thể bị người áp? Các ngươi mau đem đồ, thư, sách ngày thường xem cấp cho giáo chủ, để giáo chủ có thể xoay người áp lại Mạch Sơn phái Thánh Nữ!"

"Thứ chúng ta xem đều là một nam một nữ, không thích hợp cho giáo chủ cùng Mạch Sơn phái Thánh Nữ."

"Vậy thì để giáo chủ chúng ta bị khi dể tiếp?"

Mọi người trừng mắt, U Vanh Lân nói: "Đi, chúng ta đi dạo tất cả tiệm sách bên ngoài, khẳng định có thể tìm được sách thích hợp với giáo chủ."

Bọn hắn một đám người hấp ta hấp tấp lao ra bên ngoài, Mạch Sơn phái đệ tử hoảng sợ, cho rằng bọn hắn muốn gây sự, vì thế chạy nhanh đi thông tri Tiêu Tâm Nguyệt.

Tiêu Tâm Nguyệt vội vàng đuổi tới, vừa lúc đuổi kịp đám người U Vanh Lân đang bị ngăn không được ra ngoài, sắp cùng Mạch Sơn phái đệ tử động thủ.

"Tất cả dừng tay!"

"Thánh Nữ, ngài tới rồi!" Mạch Sơn phái đệ tử như tìm được chỗ dựa, vui mừng hô.

"Các người đây là có ý gì? Cầm tù giáo chủ chúng ta chưa đủ, giờ còn muốn cầm tù luôn chúng ta sao?" U Vanh Lân chất vấn.

Tiêu Tâm Nguyệt nói: "Ta cùng phu nhân đã thành thân, vậy nàng cũng được coi là một nửa thiếu chủ Mạch Sơn phái, Mạch Sơn phái lại như thế nào cầm tù nàng? Ngay cả chư vị, chúng ta cũng tuyệt không có ý muốn cầm tù, chỉ là chư vị vội vàng muốn ly khai, ta muốn hỏi, có phải Mạch Sơn phái chúng ta tiếp đón không chu toàn?"

U Vanh Lân nói: "Không phải, chúng ta chỉ muốn ra ngoài mua chút đồ thôi."

"Chư vị tới nơi này thì chính là khách nhân Mạch Sơn phái, chư vị có yêu cầu gì, cứ việc phân phó là được, cần gì các ngươi tự mình đi mua?"

U Vanh Lân liếc xéo nàng, hành sự không cần bám mãi một khuôn, tam quan cũng cùng người Ma giáo bất đồng, cũng không có gì ngượng ngùng, trực tiếp yêu cầu: "Hoá ra là như vậy, được thôi, các ngươi là chủ nhà, đối địa bàn của mình cũng quen thuộc, tin tưởng các ngươi biết được đồ vật chúng ta muốn mua ở chỗ nào. Vậy phiền toái các ngươi, đi tìm mua sách hai nữ tử chi gian giúp chúng ta."

Tiêu Tâm Nguyệt: "........."

Mạch Sơn phái đệ tử. "???"

Gì? Bọn họ nghe thấy cái gì vậy?

Một đám đại nam nhân lại muốn xem xuân cung đồ hai nữ nhân chi gian?

Biến thái a!

Thực mau bọn họ liền phản ứng lại: Ma giáo Thiên Cơ giáo, không phải là không có lễ nghi liêm sỉ, không nói đạo nghĩa sao! Sao có thể dùng tư duy người bình thường đi lý giải cử chỉ người Ma giáo đây?!

Có để tử da mặt dày hỏi: "Các ngươi..... Muốn xem thì cũng nên xem hai nam tử hoặc nam nữ chi gian sách đi? Vì sao lại là hai nữ tử?"

"Đây còn không phải là vì giáo chủ của chúng ta sao? Ai, các ngươi một đám nam nhân không hiểu gì hết! Các ngươi bây giờ có mua hay không? Mua hay không mua không mua liền để chúng ta đi mua!"

Chúng đệ tử: "............."

Nói giống như các ngươi không phải một đám nam nhân vậy!

Cuối cùng Tiêu Tâm Nguyệt cũng hiểu được nhóm người Ma giáo này đang nghĩ gì.

Nàng đỡ trán, nói: "Đây là việc của ta cùng phu nhân, cho dù các ngươi là người dưới trướng nàng, cũng không được xen vào việc này của chúng ta!"

"Hừ, ngươi ỷ vào việc giáo chủ chúng ta không am hiểu về phương diện này, mà khi dễ nàng đến nỗi nàng không rời giường được, chúng ta nhìn không được việc như này!"

Mạch Sơn phái đệ tử mở to hai mắt: Thật bạo nga!

Tiêu Tâm Nguyệt: "..........."

Vì đề phòng nhóm người này nói không lựa lời, nói ra nhiều nội dung dơ bẩn bất kham, nàng vội quay người phân phó một tên đệ tử đứng gần đó: "Ngươi đi mua."

Đệ tử kia sửng sốt, nội tâm mừng thầm, bực này quang minh chính đại mua sách cấm, thật kích thích a, hắn có phải cũng được xem trộm một chút hay không?

"Vâng!"

"Thế nào, chư vị vừa lòng không?" Tiêu Tâm Nguyệt hỏi U Vanh Lân.

Đám người Ma giáo vừa lòng, lập tức rời đi, để lại đằng sau đệ tử Mạch Sơn phái đang tiêu hóa sự kiện mình vừa nghe.

Đám người U Vanh Lân đi rồi, Tiêu Tâm Nguyệt một mình đối mặt những ánh mắt bát quái từ các đệ tử, nàng lạnh mặt: "Các ngươi còn có việc?"

"Không có!" Chúng đệ tử bị ánh mắt lạnh như băng của nàng trừng, lập tức như đà điểu lủi đi chỗ khác.

Tiêu Tâm Nguyệt đau đầu. Không cần nghĩ, qua hôm nay, lời đồn truyền ra sẽ càng thêm khoa trương.

Như vậy, dư nghiệt Ma giáo đối việc nghị hòa sẽ thêm tin tưởng không nghi ngờ gì, đến lúc đó thu phục bọn họ càng thêm thuận lợi.

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Giáo chủ thở dài: Ta vì hoà bình chính tà lưỡng đạo, làm ra cực đại hy sinh!

Thật là, vẫn có chuyện luôn quên nói. Văn này có nhiều tên, đầu tiên có là tên 《 Mạch Sơn khê》, sau đó là tên《 Thượng Dương Xuân》《 Lộng Chu Anh》《 Tâm Nguyệt chiếu Vân Khê》.

Cơ hữu hỏi ta vì sao lại đặt tên giáo chủ như vậy, ta nói, bởi vì "Lộng Chu Amh " a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play