Thấy thần sắc cô đã bình tĩnh lại, y hỏi: “Không sợ à?”
Tần Tranh xua tay.

“Chàng đến từ ba trăm năm trước, ta đến từ ngàn năm sau, kẻ tám lạng người nửa cân, sợ gì chứ?”
Mọi bí mật đã bại lộ, Tần Tranh cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có.

Cô hỏi: “Chàng đến đây từ khi nào thế?”
Sở Thừa Tắc cụp mắt nhìn dáng vẻ chống cằm của cô, như chìm vào trầm tư.

“Hôm quân phản loạn công phá thành Biện Kinh, lúc nàng đâm thống lĩnh cấm quân, ta vừa tỉnh lại.”
Y nhớ vì quanh năm chinh chiến, trên người có nhiều vết thương trí mạng, lại hay dùng phương thuốc cực mạnh nên cơ thể bị tổn thương nặng, chỉ mới hai tám tuổi đã thành ngọn đèn cạn dầu.
Trước nhắm mắt, y nghe thấy trong ngoài tẩm điện đều là tiếng khóc lóc bi thương.

Thời thế đã thái bình, đời y nhân duyên lạnh nhạt, cũng không có vướng bận.
Nhưng chỉ thoáng cái, tiếng khóc lóc kia đã biến thành tiếng kêu gào thê lương, những âm thanh ấy cứ níu lấy y, khiến y không thể đi về phía bóng tối vô tận nữa mà phải tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra là ba trăm năm sau.
Vương triều mà y lỡ tay sáng lập năm xưa, đứng sừng sững ba trăm năm, giờ là lúc nó chao đảo.
Y buộc phải tiếp nhận thân phận của thái tử Đại Sở, dẫn theo vị thái tử phi kia đào vong, dẫn đến những chuyện xảy ra sau này.
“Hoài Chu là tên chữ của chàng khi xưa à?” Tần Tranh cảm nhận được y thất thần nên đưa tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay y, phá vỡ cơn suy tư của y.
Sở Thừa Tắc gật đầu.

“Trước khi xuống núi, sư phụ đã đặt cho ta.”
Lão sư phụ nói: bình thường nam nhi đến tuổi nhược quán (20 tuổi) đều sẽ có trưởng bối đặt tên chữ cho.

Y xuống núi xong không quay lại chùa nữa, duyên phận sư đồ giữa họ đến đây coi như kết thúc, ông đặt tên cho y coi như tiễn biệt.
Sau này chinh chiến sa trường, bị gọi là đồ tể đất Lũng Tây, Vân Cương Tự cũng vạch rõ giới hạn với y, y cũng không muốn vì một cái tên mà mang lại phiền toái cho chùa nên không dùng nó nữa.
Tần Tranh nói: “Thừa Tắc, Hoài Chu.

Tên thật và tên chữ của chàng rất xứng với nhau, hẳn năm đó sư phụ của chàng cũng mong chàng đi theo con đường này.”
Tắc chính là giang sơn xã tắc, quân cũng chính là chu.

(Xuất phát từ ý: Vua là thuyền, dân là nước, nước có thể đẩy thuyền nhưng cũng có thể lật thuyền.)
Ở kiếp trước, thứ Sở Thừa Tắc đối diện nhiều nhất chính là ngờ vực và phản bội.

Sau khi Vân Cương Tự vạch rõ giới hạn với y, từ đó y không bao giờ lên núi nữa.

Lúc này nghe Tần Tranh nói thế, nhớ lại ánh mắt thương xót của sư phụ, có thứ gì đó vỡ òa trong ngực y sau ba trăm năm bị bụi trần thế che phủ.
Phật dạy: Ta không vào địa ngục thì ai vào.
Năm xưa y cầm đồ đao, cũng coi như là vào địa ngục.
Chữ thiền mà kiếp trước y chưa giác ngộ được kiếp này cuối cùng đã giác ngộ.
Sở Thừa Tắc nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình, bật cười thoải mái.

Giác ngộ được thì sao? Y đã lạc vào hồng trần rồi.
Sở Thừa Tắc thấy y nhìn mình cười thì cảm thấy ngạc nhiên, hỏi: “Chàng cười gì đó?”
Sở Thừa Tắc nắm bàn tay lại, bắt lấy bàn tay nõn nà của cô.

“Cười A Tranh thật là thông tuệ.”
Tần Tranh nghi hoặc nhìn y một cái,gh hb không hiểu sao tự nhiên y lại khen mình.

Tiếp nhận thân phận của y, cô bỗng nhớ ra một chuyện.

“Hoàng lăng là do Lý Tín phái người đào thật à?”
“Ta đào đấy.”
Dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng khi nghe người nào đó ngang nhiên nói ra ba từ này, Tần Tranh vẫn sững sờ.
Sau đó cô lại an ủi mình.

Không sao, dù gì cũng là hậu bối của y, đào thì đào thôi.
Cô nói: “Phía Lý Tín tự dưng bị đổ cho cái oan lớn như thế, chắc chắn là sẽ không bỏ qua.

Số vàng bạc châu báu đòa ra từ hoàng lăng tạm thời đừng vội tuồn sang Tây Vực, cứ bán những thứ không có dấu ấn trước đi đã, lỡ có rơi vào tay Lý Tín thì chúng cũng không tra được gì.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play