Chương 16. Nguy hiểm ập đến, nghi án tầng tầng

Gần cuối thu, trời ngày càng lạnh. Hôm nay Dịch Dao phải vào cung tham gia tiệc thưởng cúc do thái hậu tổ chức.

Nàng ngồi trên xe ngựa chậm rãi chạy trên đường lớn, thỉnh thoảng vén rèm lên nhìn bên ngoài một chút, gió thu cuốn tung lá rụng trên đường, không có mấy người đi lại.

"Hỗn xược! Đây là xe ngựa của Hoa Âm quận chúa, ngươi cũng dám cản?" Đột nhiên tên hầu đánh xe sừng sộ lên, Dịch Dao vén rèm đằng trước lên xem.

Hóa ra là một người đàn bà lọm khọm ôm một đứa trẻ trong ngực khóc xé lòng.

"Quận chúa cứu mạng... Hai mẹ con ta đã đói mấy ngày không có gì ăn, thực sự không còn cách nào khác mới chặn xe..."

Tên hầu đang định đuổi người đi thì nghe thấy tiếng nói dễ nghe của quận chúa vang lên từ phía sau: "Nhẫn Đông, cho nàng ta hai lượng bạc."


"Vâng."

Bà cụ nhận bạc, tạ ơn liến thoắng rồi đi, xe ngựa tiếp tục tiến lên.

Dịch Dao nghe Nhẫn Đông nói năm nay Dương Châu gặp nạn châu chấu, mùa màng thất thu, không ít nông dân còn dư lương thực trong nhà thì cũng phải nộp thuế hết cả, trưng thu cho quân đội.

Nông dân đói khát không còn cách nào khác, chỉ có thể chạy nạn, chạy đến kinh thành phồn hoa, muốn mưu cầu một con đường sống.

Đến cửa cung, xe ngựa được phép đi qua.

Sau khi vào cung thì khung cảnh đã khác với bên ngoài. Giờ đã là cuối thu mà mỗi cọng cỏ ngọn cây trong cung vẫn xanh mướt như mùa xuân.

Xe ngựa đi tới cánh cổng son nơi hậu cung thì dừng lại, Dịch Dao vịn tay Nhẫn Đông, xuống xe đi bộ.

Dưới chân là thềm bạch ngọc, lối đi dài đằng đẵng lát kim thạch.

Dịch Dao bỗng nhiên nghĩ tới người đàn bà sắp chết đói kia, bây giờ nạn châu chấu hoành hành khắp nơi, dân chúng lầm than mà trong cung vẫn phô trương rực rỡ thế này.


Nàng nhớ ở kiếp trước, chính vì nạn châu chấu kéo dài mấy năm mà nhân dân khốn khổ, thi thể chết vì đói ngổn ngang như ngả rạ.

Nếu đã sống lại, nàng nghĩ liệu có thể làm gì cho người dân được đây?

Dịch Dao đi đứng mất tập trung, bỗng nhiên có người đụng phải nàng.

Một thiếu nữ tám, chín tuổi, người nhỏ gầy mơ màng ngồi dưới đất, ôm mông sững sờ nhìn Dịch Dao.

Trên đời này lại có cô gái xinh đẹp nhường này ư? Vân Yên nghĩ.

"Vân Yên quận chúa?" Dịch Dao hơi sửng sốt, nhìn kỹ lại rồi hỏi dò.

Mắt Vân Yên quận chúa sáng bừng lên, khuôn mặt hồng hào, "Ừ" một tiếng thật vang. Trong thâm cung này vẫn có người nhớ được tên của cô bé.

Cha cô bé là đệ đệ của đương kim thánh thượng – Dục Vương, phụ thân mất sớm chỉ để lại một cô nhi là nàng, từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh thái hậu.


Dịch Dao hơi cong eo, vươn tay đỡ Vân Yên quận chúa dậy: "Sao quận chúa lại ở đây?"

Mấy cung nhân chạy tới, nhìn thấy Dịch Dao thì lảo đảo quỳ xuống: "Tham kiến Hoa Âm quận chúa."

Đôi mắt như nho đen của Vân Yên quận chúa bừng sáng nhìn Dịch Dao: "Hóa ra tỷ chính là đệ nhất mỹ nhân kinh thành trong lời đồn, tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp."

"Vân Yên muội muội cũng thật xinh." Dịch Dao được một cô nhóc khen ngợi trắng trợn như vậy thì trong lòng vui muốn chết, kéo tay cô bé hỏi: "Muội muốn đến tiệc thưởng cúc sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy." Vân Yên được Dịch Dao nắm tay thì chỉ cảm thấy tay nàng thật mềm mại, nghĩ thầm rằng nếu cô bé là nam thì nhất định phải cưới quận chúa về nhà, ngày nào cũng ôm ấp thưởng thức.

"Vậy thì chúng ta cùng đi, được không?"

"Được chứ, được chứ."
Dịch Dao dắt Vân Yên đi về khu tiệc thưởng cúc, dọc đường đi, Vân Yên ríu rít hỏi nàng rất nhiều, cái gì mà đại hiệp trên giang hồ có thật không, có phải bên ngoài kinh thành đâu đâu cũng có kẹo đường thổi không.

Dịch Dao vô cùng kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của cô bé, thấy vẻ mong chờ trong mắt đứa trẻ này thì thấy có chút thương cảm.

Ở kiếp trước, kết cục của Vân Yên quận chúa cũng không tốt. Mười ba tuổi cập kê bị hoàng đế đẩy sang hòa thân với Khoát Mông, trở thành thê tử thứ năm mươi ba của vương tử Khoát Mông Tộc, sau đó bị hành hạ đến chết.

Hai người vui vẻ đi đến tiệc thưởng cúc, bữa tiệc xa hoa không kể xiết ấy bày đầy các loại hoa cúc và cua đồng được hoàng thất chăm sóc tỉ mỉ.

Yến tiệc vẫn mang vẻ cuộc sống không có ý nghĩa như trước.
Vân Yên quận chúa tuổi còn quá nhỏ, không ngồi yên được, kéo ống tay áo Dịch Dao, lắp bắp nói: "Dao tỷ tỷ, ở đây chán quá đi, muội muốn ra ngoài chơi trốn tìm."

Dịch Dao cũng không thích nghe các phi tần, quý nữ nói chuyện lải nhải nên hỏi xin thái hậu, bảo hơi mệt muốn cùng Vân Yên quận chúa ra ngoài đi dạo nâng cao tinh thần.

Thái hậu cho phép, Vân Yên quận chúa kéo nàng tung tăng đi ra ngoài.

Trong bữa tiệc, Cảnh Niệm Nhi cầm búa bóc cua trong tay, đôi mắt màu hạnh cụp xuống.

Dịch Dao và Vân Yên đi tới Ngự Hoa Viên, hôm nay cung nữ phi tần đều ở bữa tiệc rồi nên ở đây chẳng có mấy người.

"Dao tỷ tỷ, tỷ đứng ở đây đếm đến một trăm, sau đó đi tìm muội, được không?" Vân Yên quận chúa chỉ vào góc tường.

Dịch Dao gật đầu, vô cùng phối hợp đi tới góc tường, còn giơ hai tay lên che mắt lại, tương đối nghiêm túc đếm: "Một, hai, ba..."
Nghe tiếng bước chân cô bé càng ngày càng xa, bên môi Dịch Dao nở nụ cười khẽ.

Dịch Dao đếm xong thì mở mắt ra, mặt trời sáng chói kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến nàng nheo mắt lại, làm bộ hắng giọng: "Vân Yên muội muội, trốn xong chưa? Ta đi tìm muội đây."

Không nghe thấy lời đáp lại, Dịch Dao bước lên dãy đá xanh, đi sâu vào trong Ngự Hoa Viên tìm kiếm.

Nàng nghe thấy tiếng động loáng thoáng ở phía tây bắc bèn chậm rãi đi về bên đó.

Chơi trốn tìm cùng trẻ con, không cần tìm quá nghiêm túc, như vậy sẽ khiến đứa trẻ thấy chán. Dịch Dao làm bộ không nghe thấy tiếng động ấy, lần sờ nửa ngày mới đi đến hành lang có cổng vòm tròn.

"Bụp..." Dịch Dao nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.

Sau hành lang là một con đường đá cuội loằng ngoằng yên tĩnh. Tiếng "bụp" ấy khiến Dịch Dao bỗng không yên tâm, nhanh chân bước về phía âm thanh phát ra.
Cuối con đường đá cuội là một cái giếng đá xanh cổ.

"Vân Yên?" Dịch Dao gọi một tiếng, không ai đáp lại.

Kỳ lạ... Vừa nãy tiếng động phát ra từ đây mà, sao lại không thấy ai?

Dịch Dao đi về phía trước một bước, bỗng nhiên trong lòng nảy lên suy nghĩ không tốt.

"Vân Yên?" Dịch Dao đi về phía trước một bước, hai tay chống lên tảng đá bên miệng giếng, cúi đầu nhìn xuống.

Trong giếng đen sì, ánh nước lau động, lờ mờ nhìn thấy một vật hình tròn.

Đó là đầu người!

Dịch Dao bỗng nhũn hết cả chân, ngã ngồi xuống, hét lên tiếng thét chói tai nhất từ khi sinh ra tới nay: "Người đâu, xảy ra án mạng!"

Tay nàng chống xuống nền đá xanh, bỗng mò thấy một vật cứng.

Nàng cúi đầu xuống nhìn thì thấy một cái ngọc bội màu trắng hình trăng lưỡi liềm, nhìn dây thắt và kiểu dáng thì là kiểu của nam.
Dịch Dao nhặt ngọc bội lên theo bản năng, trực tiếp giấu vào ống tay áo. Trực giác bảo với nàng rằng chắc chắn cái ngọc bội này liên quan đến hung thủ sát hại Vân Yên quận chúa.

Lúc Nhẫn Đông tìm thấy chủ tử nhà mình thì thấy nàng hồn bay phách lạc ngồi bên giếng cổ, hai mắt đăm đăm, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Thái giám và cung nữ nghe thấy tiếng kêu bèn chạy đến, nhìn thấy cảnh trong giếng thì cuống quýt đi báo cho thống lĩnh cấm vệ quân, dẫn thị vệ vớt cái kia lên trước.

Thi thể được vớt lên chính là Vân Yên quận chúa.

Dịch Dao không thể tin nổi, vừa nãy vẫn còn là một sinh mạng sống sờ sờ, giờ lại như tàn hoa bại liễu nằm trên đất, không hề có chút sức sống nào.

Nhẫn Đông lấy một cái khăn len phủ lên người Dịch Dao.

Lại Bộ thị lang – Dung Huân vốn đang ở yến hội, biết được việc này thì vội vã chạy tới.
"Dao Dao, nàng vẫn ổn chứ?" Hai tay Dung Huân đặt lên hai vai nàng, "Có nhớ chuyện trước khi phát hiện thi thể không?"

Trong đầu Dịch Dao rối tung rối mù.

Nghĩ thật kỹ một lúc, nàng quả thực nghe thấy một số âm thanh tạp nham, sau đó "Bụp" một tiếng.

"Bụp"... Chắc là tiếng ném thi thể xuống.

Âm thanh tạp nham ấy là hung thủ và Vân Yên quận chúa giằng co tạo nên sao?

Nàng vẫn sững sờ, trong đám người đột nhiên có một cung nữ chạy đến, quỳ xuống trước mặt Dung Huân: "Nô tỳ, nô tỳ từng nhìn thấy khu vực gần đây có một nam tử, không biết có phải là hung thủ sát hại Vân Yên quận chúa hay không."

Dung Huân nhíu mày lại, lạnh lùng nói: "Ngươi nhìn thấy ai?"

Cung nữ lắc đầu: "Nô tỳ nhớ gương mặt hắn nhưng không biết tên, nô tỳ chưa từng gặp người đó bao giờ, chắc là người bên ngoài cung hôm nay tới tham sự yến tiệc thưởng cúc."
"Vậy ta dẫn ngươi đến tiệc thưởng cúc bắt người, ngươi có dám chắc sẽ nhận ra hung thủ không?" Dung Huân hỏi.

Cung nữ trả lời rắn chắc: "Có thể."

Nhóm người lối đuôi nhau đi tới tiệc thưởng cúc, thái hậu và hoàng đế nghe về chuyện này thì hoảng hốt, sau đó tiếc thương Vân Yên quận chúa tuổi còn nhỏ mà đã gặp phải tai bay vạ gió.

Hoàng đế Nguyên Đức lạnh lùng dặn Dung Huân, lập tức dẫn cung nữ đi quanh toàn bộ yến tiệc, nhất định phải bắt được hung thủ.

Chẳng cần tốn xíu thời gian nào, cung nữ chỉ vào đại công tử Lục gia Lục Kiền, trợn trừng mắt: "Chính là hắn!"

Mấy thị vệ nối nhau đi vào, lập tức trở tay giữ Lục Kiền lại rồi dẫn về Đại Lý Tự.

Dịch Dao khoác khăn, tay cầm ấm nước nóng hoa văn hải đường.

Lục Kiền đi ngang qua mặt nàng, hắn ta mặc áo dài xanh sẫm, bên hông là ngọc bội hình tròn.
Dịch Dao nắm chặt ngọc bội hình trăng lưỡi liềm trong tay áo, bỗng phản ứng lại được, hung thủ không phải Lục Kiền!

Cung nữ này cố ý nhắm vào.

Dịch Dao nhìn hoàng đế Nguyên Đức ngồi trên cao, lại nhìn sang Lục Nham đang quỳ giữa cung điện, nhất thời không biết có nên đi ra ngoài nói ra chuyện ngọc bội hình trăng lười liềm hay không.

Nàng nhìn sắc mặt hoàng đế Nguyên Đức, đó rõ ràng là vẻ không muốn tha cho Lục gia.

Vì có người chết nên yến tiệc chỉ có thể kết thúc sớm.

Dịch Dao ngồi xe ngựa về phủ, đến khi ra khỏi cung tới chỗ không người, nàng mới lấy cái ngọc bội trăng lưỡi liềm trong tay áo ra.

Cả miếng ngọc đều mang màu trắng, không có chữ.

Nhẫn Đông thấy, cau mày nói: "Đây chẳng phải là quà Tặng Nguyệt trong dân gian sao?"

"Quà Tặng Nguyệt?"

"Dân gian có tập tục Tặng Nguyệt, nam nữ yêu mến nhau sẽ tặng đối phương đồ gì đó có hình trăng lưỡi liềm thể hiện ý hẹn ước, bình thường nam tử hay làm thành ngọc bội đeo, còn nữ tử thì thường là khuyên tai hoặc dây chuyền để trong túi thơm. Ôi, quận chúa người xem, miếng trăng lưỡi liềm này, nếu có hai miếng thì có thể ghép thành một trăng tròn hoàn chỉnh."
Dịch Dao thấy Nhẫn Đông chỉ vào phần khuyết trống trên ngọc bội trăng lưỡi liềm, nàng hiểu ra ngay, có một cô gái giữ phần trăng lưỡi liềm tương xứng.

Nhưng vì sao lại phải gϊếŧ Vân Yên quận chúa?

Cô bé không có quan hệ gì quá đặc biệt với những người khác trong cung, nhóc ấy chỉ là một bé gái tám tuổi mà thôi.

Chẳng lẽ Vân Yên quận chúa nhìn thấy gì đó không nên thấy nên bị diệt khẩu?

Sau đó hung thủ thực sự đẩy tội cho Lục Kiền đi ngang qua, đúng theo ý muốn hủy hoại Lục gia của hoàng đế Nguyên Đức.

Nghĩ tới đây, Dịch Dao bỗng đau đầu, kẻ thù của Lục gia rất nhiều, hơn nữa, hôm nay là tiệc thưởng cúc nên có rất nhiều ngoại thần tiến cung, phạm vi hung thủ quá rộng.

Nàng đi tìm Dung Huân bàn bạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play