Dịch: Dã Lam

Cuối năm Nguyên Đức, đông chí, lãnh cung.

Cung nhân mặc y phục sẫm màu, đẩy cánh cửa gỗ loang lổ vết sơn đỏ vang lên tiếng "kẽo kẹt", theo đó khí lạnh mãnh liệt phả vào, bụi bặm bay tung lên.

Nàng ta ném nửa cái màn thầu còn thừa xuống đất, không muốn ở đó thêm một giây nào, quay gót đi ra ngoài luôn.

Dịch Dao co rúc trong góc tường xám trắng, đợi cung nhân đi khỏi mới run rẩy quỳ bò ra ngoài như một con chuột dưới cống ngầm, vươn bàn tay nứt toác vì lạnh ra, run cầm cập nhặt bánh màn thầu lên rồi nhét vào trong miệng.

Màn thầu cứng như khối băng, ngậm trong miệng một lúc lâu mới miễn cưỡng nuốt trôi được với nước bọt âm ấm.

Khóe miệng nàng nứt nẻ, sau khi gắng sức mở rồi đóng thì vết nứt bắt đầu chảy máu.

Ngoài trời giá rét đông cứng, Dịch Dao vẫn mặc váy áo mùa xuân thu kiểu cũ, mắt cá chân bị trói chặt bời dây xích to bằng ngón tay cái, chiếc giày thêu bẩn thỉu đã rách miệng, lộ ra đầu ngón chân lở loét chảy mủ.

Nàng thẫn thờ ngồi im lặng một lúc, nghe thấy khúc nhạc mừng vui vẻ bằng sáo trúc ở bên ngoài.

Bên ngoài náo nhiệt như thế, có lẽ chuẩn bị đón năm mới rồi.

Bỗng nhiên cánh cửa gỗ mở ra lần nữa, một nữ tử mặc cung trang đỏ thẫm đi tới.

Lục Phi Tuyết vừa bước vào đã ngửi thấy mùi khai tạp nham của nước tiểu, nó bốc lên từ nữ nhân co rúm như rùa rụt cổ đằng kia.

Nàng ta không chịu được, dùng khăn trắng bịt mũi miệng lại, đáy mắt là vẻ hả hê không thể che giấu: "Tỷ tỷ, dạo này tỷ khỏe không?"

Dịch Dao nghe thấy giọng nói quen thuộc, rẽ mái tóc rối bù xù thắt nút lại với nhau ra, vẻ mặt bình thản nhìn về nữ nhân ở cửa.

Ánh mặt trời chiếu rọi cái trâm phượng cài trên đầu Lục Phi Tuyết, bên trên có điểm thúy tám con phượng hoàng, có thể thấy rõ đó là quy chế của hoàng hậu. Lúc nàng và Lục Phi Tuyết còn ở Đông Cung, nàng ta vẫn là trắc phi, vậy mà bây giờ đã trở thành hoàng hậu rồi.

*Điểm thúy: dùng vàng hoặc kim loại mạ vàng làm thành khung với hoa văn khác nhau, sau đó dùng lông màu xanh nhạt trên lưng chim bói cá khảm lên, chế tạo thành các loại đồ trang sức.

Chẳng trách nàng ta phải đến lãnh cung, đơn giản là muốn khoe mẽ trước mặt nàng đây mà.

Sau khi thái tử Cảnh Chiến đăng cơ, Dịch Dao bị giam ở lãnh cung nửa năm, ban đầu nàng còn kêu cứu gào khóc đau khổ tột cùng, bây giờ trong mắt nàng chẳng còn biểu cảm gì, chỉ nhìn Lục Phi Tuyết bằng đôi mắt khô cằn u tối lạnh lùng.

Nàng không làm ầm nữa, Lục Phi Tuyết thấy vô vị, gọi một tên thái giám vào, thái giám bưng một cái khay, trên khay là một cái chén bằng ngọc lưu ly.

Thái giám nói với gương mặt không có biểu cảm gì: "Hoàng thượng có chỉ, Dịch Trường Phong và Dịch Hàn Vũ chống lại hoàng thượng, tự ý điều động quân binh của Dịch gia, có ý đồ mưu phản nổi loạn ở biên cương, nay đã truy nã về quy án, hôm qua đã thắt cổ tự vẫn tạ tội trong đại lao, ban thưởng cho con gái hắn - Dịch Dao một chén rượu độc, những người còn lại ở Dịch gia chém đầu cả nhà, liên lụy cửu tộc, khâm thử."

Cơ thể cứng ngắc vì lạnh của Dịch Dao đột nhiên ngồi thẳng dậy, trừng mắt nhìn Lục Phi Tuyết, khàn giọng nói: "Dịch gia bọn ta cả đời trung liệt, phụ thân một đời giữ gìn biên cương, sao có thể... Sao có thể mưu phản?"

*Trung liệt: hết lòng với vua với nước và lập được công lao rực rỡ.

"Có người hãm hại... Nhất định có người hãm hại Dịch gia bọn ta, ta muốn gặp hoàng thượng, ta muốn gặp hoàng thượng..." Nàng kéo xích sắt, bò về phía Lục Phi Tuyết.

Lục Phi Tuyết nửa ngồi nửa quỳ, dùng âm lượng chỉ có một mình nàng nghe thấy, nhẹ nhàng cười nói: "Chính là Lục gia bọn ta và thái tử bắt tay với nhau lật đổ Dịch gia các ngươi, ngươi muốn tìm ai minh oan hả? Ha ha ha ha... Dịch Dao à, ngươi cùng có ngày hôm nay..."

Dịch Dao hệt như bị sét bổ xuống đầu, ngã ngồi tại chỗ.

Từ sau khi nàng vào Đông Cung, luôn kính trọng, hiếu thuận với thái hậu, tuân thủ nghiêm ngặt đức hạnh của một người phụ nữ, nỗ lực làm tốt vai trò của một thái tử phi. Ai ngờ vào ngày thái tử Cảnh Chiến đăng cơ lại đưa cho nàng một bức thư phế truất, ban đầu nàng tưởng rằng... Tưởng rằng chỉ vì thái tử không yêu nàng nữa, không ngờ tất cả mọi chuyện đã là một âm mưu lớn ngay từ đầu rồi.

Nàng còn ngây thơ nghĩ, đợi ca ca và phụ thân dẫn quân của Dịch gia trở về từ biên cương thì sẽ đưa nàng ra khỏi lãnh cung.

Kết quả nhẫn nhịn suốt nửa năm đạt được điều gì đây, chém đầu cả nhà Dịch gia, liên lụy cửu tộc.

Hai thị vệ đi đến, một trái một phải giữ chặt Dịch Dao, thái giám bóp miệng nàng, trực tiếp đổ rượu độc vào.

Lục Phi Tuyết cười hả hê phóng túng, đến lúc người nọ đổ rượu độc cho Dịch Dao uống xong, nàng ta tiến lên trước với một tâm trạng tốt, dùng móng tay nhọn ép Dịch Dao nâng cằm lên.

"Ngươi cũng sắp chết rồi, ta kể cho ngươi nghe một chuyện, cả trên dưới triều đình chỉ có một người xin minh oan cho Dịch gia, ngươi đoán xem đó là ai?"

Cổ họng Dịch Dao nóng bỏng, nội tạng trong cơ thể đau đớn kịch liệt quặn lại như bánh quai chèo, nàng chỉ nghe thấy Lục Phi Tuyết khẽ khàng nhả ra hai chữ.

"Dung Huân."

Thế mà lại là hắn... Dung đại nhân quyền lực khuynh đảo triều chính, từng đối đầu với phụ thân nàng mấy lần?

"Ta không thể chết thế này, trừ phi..." Dịch Dao không biết lấy sức lực từ đâu ra, kéo cây trâm bạc xuống từ mái tóc rối bù, dồn hết sức, liều lĩnh đâm về phía con mắt Lục Phi Tuyết: "Kéo một kẻ chôn cùng Dịch gia ta!"

"A...." Lục Phi Tuyết hoảng hốt lùi về sau, cây trâm thâm hiểm sượt qua khóe mắt, nàng ta bịt mắt, máu trào ra giữa các kẽ ngón tay.

Hai thị vệ phản ứng lại, kéo Dịch Dao lại.

Lúc thái tử Cảnh Chiến đi vào thì thấy khung cảnh máu me tanh hôi như thế.

Lục Phi Tuyết gào khóc rúc vào lòng Cảnh Chiến, ấm ức nói: "Dịch Dao... Nàng ta dùng trâm cứa vào mặt ta."

Cảnh Chiến cúi đầu nhìn kỹ, quả nhiên bên khóe mắt Lục Phi Tuyết có một vết thương rỉ máu nhỏ dài, hắn ta lạnh mặt nhìn sang Dịch Dao, lạnh lùng quát lớn.

"Mụ đàn bà độc ác này... Chết đến nơi rồi còn dám phản kháng, biết trước sẽ thể này thì trẫm không cần nể tình xưa mà ban cho ngươi rượu độc, chẳng bằng trực tiếp ngũ mã phanh thây nhà ngươi cho rồi!"

"Ha ha ha... Rượu độc còn là ban thưởng." Dịch Dao bật cười tự giễu, đôi môi nàng trắng bệch, hai mắt nàng nhìn chằm chằm Cảnh Chiến như ma quỷ, khàn nghẹn rống lên: "Cảnh Chiến... Lục Phi Tuyết... Đôi cẩm nam nữ các ngươi, ta phải làm ác quỷ, đời đời kiếp kiếp không buông tha cho các ngươi..."

Nếu như có kiếp sau, nàng nhất định phải báo mối thù sâu nặng này!

Cả người Dịch Dao mất hết sức lực ngã xuống, nước mắt trào dâng bên khóe mắt, dường như ở trước mắt nàng xuất hiện khuôn mặt tươi cười của phụ thân và ca ca, cưng chiều mua cái này cái kia cho nàng.

Phụ thân... Ca ca!

Dao Dao rất muốn... Gặp hai người.

Cơ thể Dịch Dao càng lúc càng nhẹ, tựa như cánh bướm bay lượn, vỗ cánh bay ra khỏi lãnh cung, bay lên khỏi bức tường cao nơi thâm cung, xoay vòng một lúc.

Nàng nhìn thấy một bóng người mặc y phục đen thẫm, giục ngựa xông vào lãnh cung, trong miệng gọi tên nàng.

Nàng càng bay càng cao, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, năm giác quan trên cơ thể mất hết toàn bộ cảm giác.

.......

Phủ tướng quân.

Dịch Dao mở mắt ra, vẻ mặt mông lung nhìn rèm giường đỏ trên đầu, hình như đây là phòng của nàng ở phủ tướng quân?

Nhẫn Đông đứng bên cạnh thấy nàng tỉnh lại thì bước lên trước hỏi nàng có muốn ăn gì không.

"Ta thế này là..." Cổ họng Dịch Dao khô đến mức muốn bốc khói: "Nước..."

Nhẫn Đông vội vã bưng ấm và chén nước đến, đỡ nàng dậy.

Dịch Dao uống ừng ực hết mấy chén liền, lúc này cổ họng mới thoải mái hơn một chút. Nàng ngẩng đầu mơ màng nhìn khắp xung quanh.

Nha đầu quen thuộc, đồ trang trí quen thuộc... Cái này rốt cuộc là?

Tiếng "lạch cạch" vang lên, Dịch Trường Phong đẩy cửa phòng ra, nôn nóng đi tới bên giường, giương mặt già nua đầy nếp nhăn của ông ngập tràn mừng rỡ: "Con gái ngoan, cuối cùng con cũng tỉnh rồi."

Dịch Dao ngạc nhiên nhìn phụ thân, tiếng nói của ông, gương mặt, giọng điệu, không sai chút nào...

Tất cả những thứ này đều là sự thật.

Vậy mà nàng sống lại rồi!

Nàng òa khóc, đánh bả vai Dịch Trường Phong: "Hu hu hu... Con gái cứ nghĩ không thể gặp lại cha nữa."

Dịch Trường Phong bỗng hoảng hốt, vỗ nhẹ sau lưng nàng an ủi: "Sao có thể chứ, cha vĩnh viễn ở bên cạnh con."

Ninh thị vội vàng đi vào, nhìn thấy khung cảnh phụ thân hiền lành, con gái hiếu thảo ôm nhau thì sầm mặt.

"Dịch Trường Phong! Ông coi con gái tốt của ông đi, vì muốn gả cho thái tử Đông Cung mà làm ầm đòi tuyệt thực, bây giờ toàn bộ kinh thành đều đang xem chuyện cười phủ tướng quân chúng ta, hai người còn không biết ngại mà ở đây ôm nhau khóc!"

Dịch Dao buông phụ thân ra, nghiêng đầu nhìn mẫu thân đang nổi giận đùng đùng, sửng sốc chốc lát.

Hình nha nàng... Nhớ ra rồi.

Năm ấy, Cảnh Chiến vẫn là thái tử, nàng vẫn là đích nữ của phủ tướng quân tiếng tăm lẫy lừng.

Khoảng thời gian đó, ngày nào Cảnh Chiến cũng đến phủ tướng quân, tỏ lòng thành muốn cưới nàng, khi ấy, nàng cảm mến hứa hẹn với Cảnh Chiến, không phải hắn ta thì không gả.

Phụ thân không muốn làm thông gia với hoàng gia, từ chối Cảnh Chiến nhiều lần nhưng lại không chống cự nổi trước cảnh con gái dùng tuyệt thực ép bức, cuối cùng vẫn đồng ý mối hôn sự này.

Dịch Dao nhớ lại quá khứ, trong lòng đau xót tự mắng mình "đồ ngu ngốc", sau đó dùng ánh mắt chân thành nhìn Dịch Trường Phong.

"Phụ thân, mẫu thân, con gái suy nghĩ rõ ràng rồi, gả vào hoàng gia không phải chuyện gì tốt, con không gả nữa."

Nàng vừa dứt lời, Dịch Trường Phong và Ninh thị nhìn nhau, Ninh thị tiến lên trước, nửa tin nửa ngờ sờ trán Dịch Dao, lẩm bẩm: "Không sốt mà."

Dịch Trường Phong không thể tin được hỏi lại: "Con gái ngoan, con nói thật chứ?"

Dịch Dao nghiêm túc gật đầu, vén chăn lên định xuống giường, chân vừa chạm đất thì cảm thấy run rẩy, Nhẫn Đông nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng: "Tiểu thư, người đã không ăn gì suốt ba ngày ba đêm rồi."

Dịch Dao lại ngồi xuống giường, đầu váng mắt hoa.

Dịch Trường Phong lo lắng: "Con gái ngoan, con muốn làm gì?'

Ninh thị cũng lo lắng, sợ là đứa con gái này đói quá sinh ra ảo giác, lúc thì muốn gả cho thái tử, lúc lại không muốn gả.

Dịch Dao xoa huyệt thái dương, cố gắng chống đỡ tinh thần nói: "Cơm... Mau... Mau lấy cơm cho con, con muốn ăn cơm!"

Ninh thị và Dịch Trường Phong: "....."

Hai phu thê lấy lại tinh thần thì vội vàng sai nhà bếp làm một bàn thức ăn toàn món Dịch Dao thích.

Hai mắt Dịch Dao phát sáng, không cả ngẩng đầu lên, bắt đầu ăn như hổ đói. Nửa năm trời nàng không được thấy thức ăn mặn, cả ngày ở lãnh cung đều nhặt bánh màn thầu và cơm thừa để ăn, cho dù lúc này có một con lợn, nàng cũng có thể ăn sạch sẽ.

Hai phu thê nào đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chạm mắt nhau.

Đây là con gái nhà chúng ta hả?

Sao trông cứ như phạm nhân mới từ trong nhà lao ra vậy.

Bên ngoài truyền đến tiếng của thị vệ: "Tướng quân, phu nhân, thái tử đến." Dịch Trường Phong và Ninh thị bỗng thay đổi sắc mặt, vội nhìn sang phía Dịch Dao.

Nàng vẫn đang nhai nhồm nhoàm, dường như hoàn toàn không quan tâm thái tử đến làm gì.

Dịch Trường Phong và Ninh thị đi ra sảnh trước, mặc dù không thích thái tử đến nhà mỗi ngày thế này nhưng bề ngoài vẫn phải tiếp đón đàng hoàng.

Cảnh Chiến ngồi ghế gỗ hoa lê, thấy hai người đi ra thì nở một nụ cười ôn hòa, vội vàng đứng dậy nghênh đón, tỏ vẻ vãn bối khiêm tốn.

"Dịch tướng quân, Dịch phu nhân, thật ngại khi lại tới quấy rầy hai vị, nghe nói Dao Dao vì ta mà tuyệt thực ngất xỉu, ta rất lo lắng, không nhịn được mới đến thăm nàng."

Dịch Trường Phong đang định nói không cần lo, con gái ngoan của ông rất khỏe mạnh. Đúng lúc ấy, Dịch Dao xoa bụng, đi ra với gương mặt dính đầy dầu mỡ.

"Dao Dao..." Cảnh Chiến bước nhanh tới trước mặt nàng.

Cảnh Chiến đang cảm thấy quái lạ không biết mùi thịt bay tới từ đâu, bỗng nhiên thấy hai bên má Dịch Dao phồng lên, đôi môi mím chặt, vẻ mặt sợ hãi lùi về sau.

Nàng nhịn đói mấy ngày, vừa nãy ăn quá no, dạ dày không chịu nổi, mới đứng dậy đi mấy bước đã muốn nôn ra...

Dịch Dao giơ tay lên phía trước, ra hiệu Cảnh Chiến giữ một khoảng cách với nàng. Cảnh Chiến nhíu mày, cho rằng nàng phận nữ nhi, ở trước mặt mọi người nên ngại, vì thế hắn ta không những không lùi về sau mà còn tiến thêm một bước.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ cách một cú đấm.

"Nàng làm sao vậy? Dao Dao, có phải thân thể không thoải mái không?" Cảnh Chiến lo lắng tới gần nàng.

Nàng lùi một bước, Cảnh Chiến tiến một bước.

"Nàng muốn nói gì?" Cảnh Chiến thấy mặt nàng kìm nén đỏ bừng lên, trông có vẻ rất khó chịu, hắn ta cúi đầu dán sát vào má nàng.

Dịch Dao nghĩ thầm, ta bảo ngươi tránh ra, ngươi mà không tránh thì đừng trách ta ói ra khắp người ngươi.

"Ô ọe..." Dịch Dao không nhịn được nữa, ói đầy lên y phục của Cảnh Chiến.

Cảnh Chiến ngây dại đứng đờ ra tại chỗ, dòng nước cuồn cuộn chạy xuống vạt áo, trông rất nhếch nhác.

Dịch Dao lấy khăn lau khóe miệng, vẻ mặt thoải mái nhìn Cảnh Chiến: "Ý ta là bảo ngươi cách xa ta một chút, ta muốn ói, sao ngươi cứ sấn tới chứ?"

Cảnh Chiến: "..."

Nội tâm Cảnh Chiến sụp đổ: Ngươi nói vậy à? Thật chứ?

Hắn đến xin cưới nên không tiện tỏ thái độ lên mặt, cố nhịn cảm giác buồn nôn, quay đầu nhìn Dịch Trường Phong và Ninh thị, chắp tay nói: "Xin lỗi hai vị, hôm khác lại bàn việc hôn sự sau, ta về phủ thay y phục trước đã."

"Thái tử đi thong thả."

Mặc dù ngoài miệng Dịch Trường Phong nói như vậy nhưng trong lòng lại là "Con gái ngoan của ta không vừa mắt ngươi, ngươi vẫn nên mau chóng cút đi".

Thái tử phất tay áo đi khỏi, Ninh thị đi tới trước mặt Dịch Dao, vẻ mặt nghi ngờ đánh giá nàng: "Con gái, con thật sự không muốn gả cho thái tử nữa sao?"

Dịch Dao nhận chén trà phổ nhĩ Nhẫn Đông đưa, từ từ thưởng thức một ngụm rồi nói: "Nam nhân tốt trên thiên hạ còn nhiều lắm, đâu chỉ có một mình hắn, hơn nữa, thái tử chỉ nhắm vào binh quyền của Dịch gia mà thôi, có lẽ chẳng thích con thật lòng, gả cho hắn cũng không phải một mối nhân duyên tốt."

Dịch Trường Phong ở bên cạnh nghe vậy thì nước mắt trào dâng, kích động đến mức suýt chút nữa vỗ tay cho con gái ngoan: "Con gái ngoan, con có thể nghĩ rõ ràng như vậy, vi phụ thật sự vui mừng."

Ninh thị gật đầu nhưng vẫn lo lắng: "Nếu thái tử vì quân binh Dịch gia mới kết thân với chúng ta, vậy thì hắn sẽ không buông tha dễ dàng, chỉ sợ hắn còn quay lại dây dưa nữa."

Dịch Dao vươn tay kéo cánh tay mẫu thân: "Mẫu thân yên tâm, con gái đảm bảo có thể khiến thái tử từ bỏ việc lấy con."

"Vì thế vừa nãy con cố ý hả?" Ninh thị hiểu ra, nhíu mày: "Ta đã bảo mà..."

Vừa nãy bà nhìn thấy rõ ràng, tuy lúc con gái muốn ói làm ra vẻ muốn tránh Cảnh Chiến nhưng giây phút há miệng ra, rõ ràng nhắm thẳng về phía Cảnh Chiến.

"Con ói thật mà." Dịch Dao sờ bụng: "Nhưng ói lên người hắn là cố ý đó."

Hết cách rồi, gương mặt đó của thái tử thật sự khiến nàng buồn nôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play