Editor: Stop
***
Thịnh Văn Nhiên bị Phó Kiêu không mấy thân thiện trừng một cái, nhưng cũng không khó chịu, chỉ tiếp tục giúp Độ Niệm bày thức ăn ra.
Tấm thảm dã ngoại tuy khá lớn, nhưng sau khi bày đồ ăn do học sinh mang đến lên, chỗ trống còn lại có vẻ không đủ dùng.
Độ Niệm lấy trong túi ra hai hộp cơm cuối cùng, liếc nhìn người đàn ông không hề có chút tự giác nào bên cạnh, "Phiền ngài nhường chỗ một chút."
Phó Kiêu nhanh chóng nhường chỗ cho y, nhưng sau khi để hai hộp cơm xuống, bên cạnh Độ Niệm đã không còn chỗ cho hắn ngồi.
Hắn đứng một bên, trơ mắt nhìn Thịnh Văn Nhiên giúp Độ Niệm mở hộp cơm, lại lấy ra bộ đồ ăn đặt bên cạnh, rất nhanh đã sắp xếp xong.
Phó Kiêu không thể ngồi bên cạnh Độ Niệm, muốn giúp cũng không giúp được, chỉ có thể ở một bên bồn chồn.
Cũng may có mấy đứa trẻ đã sớm chờ không kịp, chưa bao lâu đã ăn hết một nửa số thức ăn mang theo, để lại một khoảng trống.
Phó Kiểu đẩy đẩy đồ vật bên cạnh Độ Niệm ra chỗ khác, chừa một khoảng trống vừa đủ cho hắn ngồi xuống.
Độ Niệm chú ý tới động tác của Phó Kiêu, cạn lời nhìn hắn một cái, không để ý tới hắn nữa.
Đồ ăn trên thảm dã ngoại phần lớn đều do Độ Niệm mang tới, Phó Kiêu nhìn thoáng qua liền biết đều là do chính tay y làm ra.
Trước khi Độ Niệm thỉnh thoảng sẽ ở nhà nấu ăn, hắn cũng nếm thử qua mấy lần, mùi vị cũng không kém gì đầu bếp.
Hơn nữa, thức ăn trong những chiếc hộp dã ngoại này được sắp xếp ngay ngắn, bọc trong một lớp giấy gói không thấm dầu, được cắt thành nhiều kích cỡ khác nhau, vừa nhìn chính là thói quen của Độ Niệm.
Phó Kiêu ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn của đồ ăn, liếc nhìn Độ Niệm đang phát bộ đồ ăn cho mọi người, cụp mắt xuống.
Đã lâu rồi hắn không ăn đồ do Độ Niệm làm, mặc dù rất muốn thử, nhưng hắn cũng biết rõ Độ Niệm không thể cho hắn ăn đồ ăn do y làm.
Quả nhiên, sau khi mọi người lấy xong bộ đồ ăn, Độ Niệm cũng không có ý định đưa bộ đồ ăn còn lại cho hắn, mà chỉ đặt nó lên thảm dã ngoại.
Đồ ăn Độ Niệm mang tới rất được hoan nghênh, mới chỉ chốc lát, các bạn nhỏ đã giải quyết một nửa. Bọn trẻ đã ăn no lửng dạ, quơ tay múa chân mà nhảy nhót trên cỏ.
Thịnh Văn Nhiên cũng ăn ngon lành, cắn một miếng bánh trứng xốp giòn trơn mềm, hai mắt sáng lên, quay đầu hỏi Độ Niệm làm như thế nào.
Độ Niệm cũng tự mình nếm thử một cái, sau đó kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của Thịnh Văn Nhiên, giải thích cặn kẽ từ nguyên liệu đến cách chế biến cho cậu.
Phó Kiêu nhìn thấy Thịnh Văn Nhiên không chỉ có thể ăn đồ ăn của Độ Niệm, mà còn có thể nói chuyện thật lâu với y, trái tim hắn lại bắt đầu cảm thấy chua chát, lần đầu tiên cảm nhận được ghen tị.
Hắn trước kia chưa từng ghen ghét ai, cho dù muốn thứ gì hắn cũng có thể trực tiếp đoạt lấy, chỉ có chuyện người khác ghen tị với hắn.
Nhưng lúc này, hắn lại cực kỳ ghen tị với Thịnh Văn Nhiên có thể cười nói với Độ Niệm.
Nhưng hắn lại không có cách nào cướp Độ Niệm về bên người, không phải hắn không làm được, mà là hắn không dám.
Phó Kiêu nhìn chằm chằm từng động tác của Độ Niệm, không lên tiếng quấy rầy, yên tĩnh như thể hắn không tồn tại.
Không phải Độ Niệm không cảm nhận được ánh mắt của Phó Kiêu, ánh mắt đó mãnh liệt đến mức dù muốn cũng không thể phớt lờ.
Trước kia Phó Kiêu cũng sẽ nhìn chằm chằm y, nhưng phần lớn là ánh mắt xâm lược chiếm hữu, không bao lâu sau y sẽ lại bị hắn đè xuống giường.
Mặc dù tầm mắt hiện tại của Phó Kiêu không còn mạnh mẽ như trước, nhưng vẫn tràn đầy sự tồn tại, khiến y cảm thấy có chút khó chịu.
Độ Niệm nghiêng người, quay lưng với Phó Kiêu, tiếp tục nói chuyện với Thịnh Văn Nhiên.
Nắng chiều bị tầng mây che khuất, gió thổi qua mang theo chút lạnh lẽo.
Phó Kiêu thấy hôm nay Độ Niệm mặc quần áo không dày lắm, muốn cởi áo khoác đưa cho y, nhưng hắn cũng rõ ràng Độ Niệm sẽ không mặc áo của hắn, chỉ có thể nhìn bóng lưng Độ Niệm muốn nói lại thôi.
Các bạn nhỏ ở bên cạnh chơi mệt rồi chạy trở về, vây quanh Độ Niệm và Thịnh Văn Nhiên, có đứa nhanh nhẹn chui vào lòng Độ Niệm, ngồi lên đùi y.
Phó Kiêu trơ mắt nhìn đứa nhỏ dùng khuôn mặt mềm mại cọ cọ mặt Độ Niệm, lại ôm cổ Độ Niệm, cười tươi đến mức lộ ra mấy chiếc răng nanh nhỏ.
Trong lòng hắn ấm ức không thể giải thích được, nhưng lại bị nụ cười nhàn nhạt trên mặt Độ Niệm hấp dẫn, không thể rời mắt.
Còn có vài đứa trẻ thích cây đàn guitar mà Thịnh Văn Nhiên đặt ở một bên, tò mò sờ soạng vài cái, Thịnh Văn Nhiên dứt khoát lấy cây đàn ra khỏi hộp, gảy dây vài lần.
Tất cả trẻ em ngay lập tức bị thu hút bởi tiếng đàn, tập trung xung quanh Thịnh Văn Nhiên.
Những nốt nhạc mượt mà chảy ra từ ngón tay của Thịnh Văn Nhiên, Phó Kiêu thấy Độ Niệm chăm chú nghe, ánh mắt dịu dàng nhìn Thịnh Văn Nhiên, cảnh tượng này khiến Phó Kiêu chua xót, nhưng cũng cảm thấy có chút quen mắt.
Hắn nhíu mày, còn tưởng rằng là ký ức của đời này, nhưng cẩn thận suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ đến một cảnh tượng ở đời trước gần như giống hệt với bây giờ.
Lúc đó Độ Niệm đang ngồi trên giường, cũng chăm chú nhìn người thanh niên chơi guitar trên TV, mà bộ dáng người thanh niên trên TV đột nhiên hợp lại với Thịnh Văn Nhiên.
Phó Kiêu sửng sốt, còn có chút khó tin.
Hắn biết Độ Niệm rất ưu tú, người thích y rất nhiều. Trước đây khi Độ Niệm còn ở bên cạnh hắn, cũng đã có người to gan lớn mật thèm muốn y, cho nên khi nhìn thấy Thịnh Văn Nhiên thường đi bên cạnh Độ Niệm, hắn cũng chỉ coi cậu ta như một người theo đuổi bình thường.
Nhưng nếu Độ Niệm cũng có hảo cảm với Thịnh Văn Nhiên thì sao?
Phó Kiêu đột nhiên không dám nghĩ tiếp nữa.
Tiếng nhạc vui vẻ vẫn tiếp tục, Thịnh Văn Nhiên ngẩng đầu lên, cùng Độ Niệm nhìn nhau một cái rồi chớp chớp mắt với y. Độ Niệm cười nhẹ, cũng chậm rãi chớp chớp mi.
Khung cảnh hài hòa này làm Phó Kiêu vô cùng chói mắt, trái tim hắn như thể bị ném vào chảo dầu nóng, chiên đi chiên lại nhiều lần.
Hắn rốt cuộc cũng không nhịn được, thấp giọng gọi Độ Niệm, muốn đoạt lại một chút chú ý của y. Nhưng Độ Niệm căn bản không nghe thấy thanh âm của hắn, thậm chí cũng không quay đầu lại.
Khi khúc nhạc kết thúc, bọn trẻ đều vỗ tay vui vẻ nhảy nhót, la hét kêu Thịnh Văn Nhiên chơi tiếp, Độ Niệm cũng vỗ tay vài tiếng.
Thịnh Văn Nhiên lại chơi một khúc nhạc nhẹ nhàng khác, bọn trẻ ngồi xếp bằng trên cỏ, lắc đầu ngân nga theo nhịp.
Độ Niệm nhân lúc này đứng dậy, nhặt đồ chơi và máy bay giấy mà bọn trẻ chơi trên bãi cỏ lên.
Phó Kiêu vội vàng chạy tới giúp đỡ, nhặt tờ giấy gói bị gió thổi bay lên cỏ, bỏ vào túi rác. Độ Niệm liếc hắn một cái, không nói gì.
Khi họ nhặt xong đồ đạc trên cỏ trở về, Thịnh Văn Nhiên đang biểu diễn ảo thuật cho bọn trẻ.
Đầu tiên cậu giơ lên bàn tay trống rỗng, sau đó lấy một mảnh giấy vo thành một quả bóng, khép lòng bàn tay lại, khi mở ra lần nữa, giấy trong tay cậu biến thành một chiếc máy bay giấy.
Bọn trẻ kinh ngạc reo lên, cười khanh khách.
Độ Niệm sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn chiếc máy bay giấy mình vừa nhặt được, phát hiện không biết từ lúc nào đã bị Thịnh Văn Nhiên lấy đi.
Thịnh Văn Nhiên bị bọn trẻ cuốn lấy không thoát thân nổi, vẫn muốn bớt chút thời gian chớp mắt đắc thắng với y, giống như một đứa nhóc. Độ Niệm bất đắc dĩ nhận lấy chiếc máy bay giấy trong tay cậu, đặt nó về vị trí ban đầu.
Một đứa trẻ chú ý đến động tĩnh nhỏ giữa Thịnh Văn Nhiên và Độ Niệm, tò mò nhìn qua nhìn lại rồi kêu lên: "Anh ơi."
"Hả?" Thịnh Văn Nhiên quay người đáp lại đứa trẻ.
Trước đây cậu đã gặp đứa trẻ này vài lần, đều là khi đi đón Độ Niệm tan làm, lần nào đứa bé cũng chào hỏi, thậm chí còn đưa kẹo mút cho cậu.
Nhưng lần này, lời của đứa bé lại làm cậu giật mình.
"Anh là bạn trai của thầy Độ phải không?"
Lời nói vô tâm của trẻ con khiến ba người lớn có mặt ở đây choáng váng.
Sau khi Thịnh Văn Nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng xua tay: "Không phải."
Đứa trẻ chớp chớp mắt, "Ồ" một tiếng, cũng không để ý, tiếp tục quấn lấy Thịnh Văn Nhiên đòi làm ảo thuật.
Chuyện nhỏ này rất nhanh qua đi, Độ Niệm cũng không để ý nhiều, y cùng những đứa trẻ này ở chung một thời gian, đã sớm quen với những ý tưởng bay cao bay xa của chúng.
Chỉ là đột nhiên, mấy đứa đứa trẻ lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Độ Niệm nhìn theo ánh mắt của chúng quay đầu lại, liền nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Phó Kiêu.
Khuôn mặt không biểu cảm của Phó Kiêu đã rất có tính uy hiếp, huống chi là vẻ mặt âm trầm bây giờ, nếu không phải Độ Niệm đang ngồi ở chỗ này, không chừng bọn bọn trẻ đã bị doạ đến khóc.
Nhưng một lát sau, vẫn còn đứa trẻ nhát gan trốn sau lưng Độ Niệm khóc oà lên.
Độ Niệm quay người an ủi đứa nhỏ một hồi, sau đó cau mày liếc nhìn Phó Kiêu: "Chú ý biểu cảm của anh."
Phó Kiêu hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, nhưng sắc mặt vẫn không quá tốt.
"Nếu không thì anh đi khỏi đây đi, bình tĩnh một chút." Độ Niệm nhàn nhạt bổ sung.
Phó Kiêu nghe xong, rốt cuộc cũng điều chỉnh lại biểu tình trên mặt.
Có đứa trẻ bạo dạn hơn một chút, tò mò nhìn Phó Kiêu, từ trong túi móc ra một cái kẹo, vươn tay đưa cho hắn.
Phó Kiêu nhìn chằm chằm vào viên kẹo một lúc rồi đưa tay nhận lấy.
Không ngờ, đứa nhỏ vẫn có chút bất mãn, nhỏ giọng cáo trạng với Độ Niệm: "Thầy Độ, chú ấy nhận đồ của con mà không nói cảm ơn."
Độ Niệm liếc mắt nhìn Phó Kiêu, "Hắn không lễ phép, chúng ta không học hắn."
Phó Kiêu: "..."
Sau khi Phó Kiêu nhận kẹo, lại có thêm mấy đứa trẻ khác đến gần, bọn chúng vốn rất tò mò về Phó Kiêu vẫn luôn im lặng, bây giờ mạnh dạn quan sát hắn.
Phó Kiêu không biết giao tiếp với trẻ con như Thịnh Văn Nhiên, hắn ngồi cứng ngắc tại chỗ, bị bọn trẻ kéo kéo tay áo, sờ sờ đồng hồ.
Hắn không có kinh nghiệm ở chung với trẻ con, cũng không thích chơi cùng trẻ con, nhưng nhìn thoáng qua Độ Niệm bên cạnh, không ngăn cản hành động của bọn trẻ, tuỳ ý để bọn trẻ tháo chiếc đồng hồ bảy chữ số khỏi tay đem đi chơi.
Còn có đứa trẻ đan cỏ thành nhẫn, kéo tay Phó Kiêu, đeo vào ngón tay khớp xương rõ ràng của hắn.
Đứa trẻ thưởng thức tác phẩm của mình một lát, lại đan thêm một chiếc nhẫn cỏ khác, nắm lấy tay Độ Niệm, muốn đeo vào ngón tay y.
Phó Kiêu nhìn thấy ngón tay trắng nõn của Độ Niệm, lập tức nhớ tới cặp nhẫn kiếp trước Độ Niệm giấu trong tủ, tim đập chậm một nhịp.
Đời trước hắn luôn đeo chiếc nhẫn có khắc tên Độ Niệm trên tay, tuy đời này đã đặt làm một đôi nhẫn giống hệt nhưng hắn chưa từng đeo qua. Hắn càng muốn cùng Độ Niệm cùng nhau đeo nhẫn, chứ không phải tự đeo nhẫn rồi lừa mình dối người.
Mặc dù bây giờ xem ra, đó là chuyện gần như không thể.
Đứa trẻ còn chưa kịp đeo chiếc nhẫn cỏ vào tay Độ Niệm, giáo viên của nhóm khác đã chạy tới, gấp gáp nói: "Thầy Độ, thầy có nhìn thấy Tiểu Diệp nhóm chúng tôi không?"
"Không thấy." Độ Niệm nhíu mày đứng lên, "Xảy ra chuyện gì?"
"Vừa rồi mấy đứa trẻ cùng nhau chơi ở bên kia, lúc trở về thì thiếu mất một đứa, không biết là chạy đi đâu rồi." Giáo viên kia gấp gáp đến mức chảy mồ hôi đầm đìa.
"Đừng nóng vội, trước để người đi liên lạc với trạm phát thanh trong công viên, tôi đi bên kia tìm xem." Độ Niệm nói với giáo viên, quay người lại giao bọn trẻ trong nhóm của mình cho Thịnh Văn Nhiên, "Văn Nhiên, em giúp anh trông bọn trẻ một chút."
Thịnh Văn Nhiên lập tức gật đầu: "Được, anh yên tâm."
Độ Niệm đi về hướng giáo viên vừa chỉ, dọc theo bãi cỏ tìm kiếm.
Y hỏi mấy người đi đường, một người trong đó nói từng nhìn thấy một đứa trẻ như vậy, chỉ cho y phương hướng, Độ Niệm cảm ơn rồi tiếp tục đi về phía trước.
Loa phát thanh trong công viên rất nhanh bắt đầu phát thông báo người mất tích, nhưng sau khi phát mấy lần vẫn không có tin tức gì.
Ngay lúc mọi người đang sứt đầu mẻ trán, Độ Niệm cuối cùng cũng tìm thấy Tiểu Diệp ở bên hồ.