Editor: Stop
***
Phó Kiêu đứng bên đường một lúc lâu.
Hắn không biết chuyện gần đây Độ Niệm dạy thêm một tiết, thời gian tan làm muộn hơn trước, nên dựa theo thời gian tan làm của Độ Niệm trước đây mà đến trước một tiếng, đã ở đây bị gió lạnh thổi hai giờ.
Nhưng Phó Kiêu lại không hề cảm thấy lạnh, nghĩ đến lát nữa có thể gặp Độ Niệm, trong lòng lại nóng lên, vừa lo lắng lại vừa vui mừng.
Nhưng khi nhìn thấy Độ Niệm xuất hiện, máu trong cơ thể lại như lạnh đi từng chút một.
Độ Niệm đi cùng với người khác, trên mặt là nụ cười hắn đã lâu không thấy, đôi mắt dịu dàng dường như ẩn chứa những vì sao.
Đó là Độ Niệm mà hắn chỉ có thể gặp trong giấc mơ.
Bây giờ rốt cuộc đã tận mắt nhìn thấy vẻ mặt sống động của Độ Niệm, nhưng đó lại là đối với người khác.
Trái tim của Phó Kiêu như bị đập thật mạnh, gió lạnh thấm vào tận xương tủy, khiến toàn thân hắn lạnh buốt.
Độ Niệm không nhìn thấy hắn, chỉ nhìn chằm chằm người bên cạnh, tựa hồ trong mắt chỉ có người đó.
Độ Niệm lúc trước cũng nhìn hắn như vậy.
Trong vô số khoảnh khắc trước kia hắn không để ý tới, trong mắt Độ Niệm cũng đã từng chỉ có một mình hắn.
Đôi môi mỏng của Phó Kiêu mấp máy, tiếng gọi Độ Niệm nghẹn lại trong cổ họng.
Hắn sợ Độ Niệm vừa nhìn thấy hắn thì nụ cười trên mặt sẽ lập tức biến mất, sẽ lại trở nên lãnh đạm như trước.
Lúc Độ Niệm sắp đi ngang qua hắn, người bên cạnh y đột nhiên đi vào tiệm bánh ngọt bên cạnh, Phó Kiêu nhìn thấy Độ Niệm quay người lại, vừa lúc chạm phải tầm mắt hắn.
Sau đó, nụ cười trên mặt Độ Niệm dần dần nhạt đi, lộ ra vẻ mặt lạnh lùng vốn có.
Cổ họng Phó Kiểu nghẹn ngào, khàn khàn gọi y: "Độ Niệm."
Độ Niệm không trả lời hắn.
Y nhìn về hướng tiệm bánh, tự hỏi không biết Thịnh Văn Nhiên phải mất bao lâu mới ra, để y có thể nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhưng Phó Kiêu đã đi tới bên người y.
Sau khi biết y có ký ức, Phó Kiêu không còn bộ dáng nho nhã lễ độ như trước, mà dường như càng cẩn thận hơn, không dám làm hành động thiếu suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, Độ Niệm mới nghe thấy Phó Kiêu thấp giọng nói: "Tôi nhớ trước đây em rất thích bánh ngọt việt quất, thử cái này xem có hợp khẩu vị của em không."
Nói xong liền đưa hộp bánh ngọt tinh xảo trên tay cho y.
Độ Niệm liếc nhìn chiếc hộp, cứng đờ nói: "Anh nhớ lầm rồi."
Y biết Phó Kiêu đã xác nhận chuyện y có ký ức, y cũng không thèm diễn nữa, dù sao kiếp trước y chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Phó Kiêu.
Ngược lại là Phó Kiêu, bọn họ đời trước xảy ra chuyện khó coi như vậy, sau khi biết y có ký ức, vậy mà vẫn đến tìm y.
Phó Kiêu nghe được lời nói của Độ Niệm, trong mắt hiện lên vẻ vội vàng: "Tôi nhớ không lầm, lúc đó..."
"Vậy thì sao?" Độ Niệm nghiêng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt không có chút gợn sóng, "Vì sao anh lại tặng đồ cho kẻ địch của anh?"
Phó Kiêu như bị tạt gáo nước lạnh vào mặt, hắn sửng sốt một lát, sau đó trong mắt hiện lên vẻ thống khổ: "Không phải như vậy, Độ Niệm..."
"Độ Niệm!"
Thịnh Văn Nhiên từ trong tiệm bánh đi ra, trên tay cầm một hộp bánh nhỏ, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: "Đây là loại bánh kem mới ra mắt hôm nay, em nghĩ anh sẽ thích đấy."
Độ Niệm và Phó Kiêu đồng thời nhìn sang.
Lúc này Thịnh Văn Nhiên mới nhận ra bên cạnh Độ Niệm còn có người khác.
Cậu nhìn Phó Kiêu, nụ cười trên mặt nhạt đi một chút.
Cậu không nhớ đã bao nhiêu lần nhìn thấy Phó Kiêu xuất hiện ở nơi có Độ Niệm, những lần trước có thể nói là trùng hợp, nhưng lần này Phó Kiêu đứng ở bên cạnh Độ Niệm, nhìn thế nào cũng không thấy trùng hợp.
Độ Niệm chỉ là một người bình thường, sao lại quen biết người có thân phận như Phó Kiêu?
Trong lòng Thịnh Văn Nhiên dấy lên chút cảnh giác, tăng nhanh bước chân, nhanh chóng đi tới trước mặt Độ Niệm.
Vẻ mặt của Phó Kiêu cũng tối sầm lại, hắn lạnh lùng nhìn Thịnh Văn Nhiên, không che giấu sự thù địch trong mắt mình.
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Độ Niệm bước chân, muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
"Độ Niệm," Phó Kiêu không dám dùng nhiều sức, bắt lấy cánh tay y, "Em cầm cái này đi."
Độ Niệm còn chưa kịp phản ứng, Thịnh Văn Nhiên đã kéo cánh tay Độ Niệm ra, sau đó chen vào giữa y và Phó Kiêu.
Thịnh Văn Nhiên cau mày, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: "Ngài Phó, xin hãy chú ý cử chỉ của mình."
Phó Kiêu nhìn thấy Thịnh Văn Nhiên che chắn Độ Niệm ở phía sau, trong mắt lập tức nổi lên lửa giận, trên mu bàn tay nổi gân xanh.
Chuyện của hắn và Độ Niệm không đến lượt người ngoài xen vào.
Nhưng bây giờ Độ Niệm vẫn còn ở đây, Phó Kiêu không muốn cùng người trước mặt tranh chấp, điều này chỉ khiến Độ Niệm càng thêm chán ghét hắn.
Phó Kiêu hít một hơi thật sâu, đè xuống cơn giận, tầm mắt lướt qua Thịnh Văn Nhiên rồi nhìn Độ Niệm.
"Độ Niệm, em còn nhớ chiếc bánh kem chúng ta từng ăn ở nhà hàng Ferris Wheel ở nước R không? Lúc đó em nói rất thích. Tôi đã mời đầu bếp ở đó về, nếu em không thích bánh việt quất, tôi sẽ bảo bọn họ làm thứ khác. "
Hắn một hơi nói hết, sau đó nhìn chằm chằm Độ Niệm, hồi hộp chờ đợi phản ứng của y.
Phó Kiêu không cam lòng Độ Niệm nhận bánh kem mà Thịnh Văn Nhiên tuỳ tiện mua, lại không thèm liếc nhìn chiếc bánh trên tay hắn một cái.
Thịnh Văn Nhiên chỉ mới quen biết Độ Niệm trong thời gian ngắn, cũng chưa từng sớm tối ở chung với Độ Niệm, làm sao có thể biết được sở thích của y.
Có lẽ cậu ta thậm chí còn không biết Độ Niệm thích loại bơ nào, loại bánh ngọt giá rẻ mà cậu ta tuỳ tiện mua, nghĩ thế nào cũng sẽ không bao giờ là thứ mà Độ Niệm muốn .
Nhưng Độ Niệm không để ý tới hắn, ngược lại Thịnh Văn Nhiên lại nghi hoặc hỏi: "Việt quất?"
Cậu sờ sờ cổ, quay đầu lại nhìn Độ Niệm: "Không phải anh dị ứng với việt quất sao?"
Cơ thể Phó Kiêu cứng đờ.
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Độ Niệm đã có chút không kiên nhẫn, kéo cánh tay Thịnh Văn Nhiên đi về phía trước, rất nhanh đã đi ra khỏi tầm mắt của Phó Kiêu.
Đi qua một chỗ rẽ, Độ Niệm mới buông tay Thịnh Văn Nhiên ra, chậm lại bước chân.
Gió lạnh thổi qua, y đút đôi tay lạnh ngắt vào túi quần, trên mặt không có biểu cảm gì.
Lời nói vừa rồi của Phó Kiêu không thể gợi sóng trong lòng y, y chỉ cảm thấy thật buồn cười.
Sống lại một đời, Phó Kiêu vẫn tự cho mình là đúng, trước sau như một làm người khác phiền chán.
Đi được một lúc, Độ Niệm mới nhớ tới lời nói vừa rồi của Thịnh Văn Nhiên từ tiệm bánh ra, cúi đầu nhìn hộp bánh: "Bên trong là bánh kem sao?"
"Ừm," Thịnh Văn Nhiên gật đầu, khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc xuất hiện vẻ tươi cười: "Là loại bánh kem đặc biệt mới ra trong mùa đông."
Độ Niệm nghe được cậu nói như vậy, trong lòng cũng sinh ra chút tò mò.
Thời buổi này các cửa hàng bánh ngọt đều sẽ ra những chiếc bánh đặc biệt cho mùa đông, cũng không biết có gì khác với những chiếc bánh bình thường.
Thịnh Văn Nhiên lặng lẽ quan sát biểu tình của Độ Niệm, thấy tâm tình y dường như không tệ thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu còn lo lắng Độ Niệm sẽ vì chuyện vừa rồi mà không vui, tuy vừa rồi cậu chỉ muốn giúp y, nhưng dù sao đây cũng là chuyện giữa Độ Niệm và người khác, cậu tuỳ tiện nhúng tay như vậy nói như thế nào cũng không thích hợp.
Nhưng Độ Niệm thoạt nhìn cũng không để ý, điều này làm Thịnh Văn Nhiên yên tâm, cậu đi bên cạnh Độ Niệm, khuôn mặt thả lỏng, đôi mắt cong cong.
Độ Niệm nhìn thấy nụ cười trên mặt Thịnh Văn Nhiên, nhớ tới vẻ mặt nghiêm túc khi đứng trước mặt y, ánh mắt có chút phức tạp.
Y không nghĩ tới Thịnh Văn Nhiên lại trực tiếp đối nghịch với Phó Kiêu.
Với địa vị hiện tại của Phó Kiêu, Thịnh Văn Nhiên là người của Thịnh gia, dù ra sao cũng không nên cùng Phó Kiêu đối nghịch, nếu không con đường sau này chắc chắn sẽ gặp khó khăn.
Nhưng Thịnh Văn Nhiên không hề do dự chút nào, đứng ra ngăn cản Phó Kiêu.
Độ Niệm tuy cảm động nhưng cũng có chút lo lắng, sau đó nghĩ tới những tin tức mình đã xem hôm nay.