Giang Niệm Dương liếc mắt xuống Lệ Du Huyên, “ồ” một cái với vẻ mặt đầy
“hứng thú”. Lệ Du Huyên đã sâu sắc cảm nhận được, lần này thì cô thật sự không còn hy vọng gì nữa cả. Thật sự dính chặt trong cái hồ bùn này luôn rồi! Ông trời ơi, tại sao lại khổ như thế cơ chứ? Hai người thích cãi nhau thì cứ cãi, có thể đừng lôi cô vào chung hay không?
Lệ Du Huyên bây giờ ước bản thân có thể bấm cái nút rồi lập tức dịch chuyển khỏi cái chỗ chiến tranh này. Cô thật sự mệt mỏi quá đi!
Giang Niệm Dương đột nhiên lại vòng tay ôm lấy Lệ Du Huyên kéo vào lòng, anh hừ một cái rồi nhếch mép mỉa mai: “Vưu tiên sinh đúng là quý nhân rảnh rỗi. Nhưng mà anh phải biết, tôi có quyền can thiệp vào đời sống của Lệ Du Huyên, danh chính ngôn thuận là đằng khác cơ.”
Xong rồi xong rồi! Lệ Du Huyên đã cảm nhận được câu chuyện này càng nói càng đi sai hướng rồi! Cứ có cảm giác sắp sửa càng là chuyện động trời hơn nữa. Giang Niệm Dương bây giờ trên trán hiện rõ mấy vệt đen, viết hẳn bốn chữ “cực kì khó chịu” luôn rồi!
Vưu Tĩnh Khâm cười khẩy, đáp với vẻ khiêu khích: “Là vậy sao? Không biết Giang tổng định dùng quyền gì để can thiệp đây? Giám đốc và nhân viên sao? Như vậy thì cũng quá độc tài rồi đấy!”
Khung cảnh này nhìn sao cũng thấy không đúng. Sự việc có nghiêm trọng tới mức phải cãi nhau thế này đâu. Nhìn cái khí thế này mà xem, không biết còn tưởng hai người họ sắp đập nát cái công ty này đến nơi chứ chẳng đùa.
Lệ Du Huyên vốn định mở lời can ngăn, chấm dứt chuyện này càng sớm càng tốt. Vưu Tĩnh Khâm và Giang Niệm Dương đều là người có bối phận, có sức ảnh hưởng lớn, nếu để người ta bắt gặp hai người đang cạnh khoé nhau thế này thì trang báo đầu ngày mai sẽ có tên của cả hai mất.
Cô giật giật lấy tay áo Giang Niệm Dương, khẽ giọng nói với anh: “Được rồi, anh đang làm cái gì thế? Muốn thu hút toàn bộ mọi người qua đây đấy à?”
Giang Niệm Dương nhìn cô rồi cười một nụ cười không rõ là đang nghĩ cái gì. Rồi đột nhiên anh cao giọng, hướng Vưu Tĩnh Khâm mà đáp: “Tôi chính là lấy quyền của chồng hợp pháp mà quản cô ấy đó! Lệ Du Huyên là vợ của tôi, Vưu tiên sinh anh nói xem tôi là có cái quyền này hay không?”
Lời nói ra liền khiến Vưu Tĩnh Khâm thất kinh. Lệ Du Huyên cũng ngỡ ngàng, vội đảo mắt nhìn xung quanh xem có ai nghe thấy hay không. Không phải chính anh đã nói chuyện giả vờ làm bạn gái đó tốt nhất không để người khác biết hay sao? Hôm nay sao tự nhiên lại nói trắng ra cả rồi? Còn chưa bàn qua với cô cơ mà!
Lại còn cái gì mà vợ chồng hợp pháp? Cho xin đi, cô còn chưa đi đăng ký kết hôn với anh mà!
Vưu Tĩnh Khâm lúc này thật ra mới là người sốc nhất. Anh ta có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ đến được mối quan hệ giữa Lệ Du Huyên và Giang Niệm Dương lại chính là vợ chồng? Cô gái mà anh ta thầm yêu, chỉ mới mấy năm, đã lấy chồng rồi sao? Hơn nữa còn là Giang Niệm Dương tiếng tăm lẫy lừng này?
Trong lòng thoáng một chút chua xót, Vưu Tĩnh Khâm lập tức cảm thấy được nơi cổ họng nghẹn đắng. Anh ta không biết, bản thân hiện tại đang đứng ở đây để làm gì. Anh ta, dựa trên lập trường gì mà hỏi đây? Có tư cách gì để mà nói đây?
Giây phút đó Vưu Tĩnh Khâm sâu sắc hiểu được cảm giác mọi nỗ lực bản thân bỏ ra căn bản đều không hề có ý nghĩa, sụp đổ trong phút chốc là loại đau đớn thể nào.
Thật sự, rất đau đớn!
Nhìn người con gái mà bản thân đã cố gắng rất nhiều, mỗi ngày đều âm thầm nhớ về hôm nay lại tay trong tay cùng người khác. Vưu Tĩnh Khám không trách bất cứ điều gì. Thời gian dài như vậy, anh ta cũng chưa một lần tỏ tình với Lệ Du Huyên. Tình cảm này từ lúc bắt đầu đã là anh ta tự mình đơn phương, vốn cũng chẳng hy vọng được đáp lại. Cận kề sát bên còn chưa chắc đã ở bên nhau, huống hồ anh ta và cô còn có một khoảng thời gian lâu như thế không gặp mặt nhau.
Vưu Tĩnh Khâm biết rồi ngày này cũng sẽ đến. Anh ta từng nghĩ qua, nếu không thể ở bên cô thì chi ít vẫn mong cô được hạnh phúc. Nếu một ngày cô nắm tay một người khác đến nói với anh ta đây là người cô yêu, Vưu Tĩnh Khâm chắc chắn bản thân sẽ không do dự mà nói lời chúc mừng cô.
Nhưng cho dù đã chuẩn bị tâm lý trước thì đã sao? Hiện thực vẫn là thứ tàn khốc nhất. Vốn nghĩ bản thân sẽ đủ mạnh mẽ để trải qua được những chuyện này, nhưng đến lúc đối mặt mới càng hiểu được bản thân trong tình yêu có thể yếu đuối đến mức nào.
Giang Niệm Dương quan sát biểu cảm trên gương mặt của Vưu Tĩnh Khâm, anh không ngốc đến mức không hiểu nó có ý nghĩa gì. Cùng là đàn ông, trực giác của anh đủ để nhìn ra được tình cảm mà Vưu Tĩnh Khâm dành cho Lệ Du Huyên qua ánh mắt đó.
Thật ra Giang Niệm Dương cũng không nghĩ bản thân lại bốc đồng đến mức nói toạc ra những chuyện này. Nhưng không biết vì sao, cứ nghe Vưu Tĩnh Khâm khiêu khích thì anh lại càng mất bình tình. Mà hình ảnh Vưu Tĩnh Khâm thân thiết với Lệ Du Huyên mới càng là thứ khiến Giang Niệm Dương không khống chế được mình.
Lúc này đây, Giang Niệm Dương cũng mới nhận ra được, nhất cử nhất động của cô với bất kì một người nào khác giới đều có thể tuỳ ý thao túng suy nghĩ, hành động của anh.
Giang Niệm Dương nhìn xuống Lệ Du Huyên. Vẻ mặt cô hình như tái hơn cả lúc nãy. Anh thở dài, cúi người bế bổng Lệ Du Huyên.
Lệ Du Huyên bị bất ngờ, quay ra trợn mắt hỏi anh: “Làm gì thế?”
“Có bệnh thì phải nghỉ ngơi cho tốt, tôi đưa em về.”
Nói xong liền quay ra nhìn Vưu Tĩnh Khâm.
“Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép đi trước. Vợ ốm rồi, tôi phải đưa cô ấy về nhà chăm sóc.”
Vưu Tĩnh Khâm còn chưa kịp phản ứng lại sau cú sốc vừa rồi, đến khi nhận ra thì Giang Niệm Dương đã bế cô đi khuất xa rồi. Vưu Tĩnh Khâm đứng thẫn thờ nhìn theo mãi, chỉ thấy cánh tay anh ta khẽ vươn lên như muốn nắm lấy thứ gì đó rồi lại rơi xuống một cách vô vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT