Lệ Du Huyên rụt rè ngoái đầu lại nhìn. Ánh mắt vừa liếc lại đã chạm ngay cái ánh nhìn sắc lạnh của anh. Cảm giác cứ như hàng trăm hàng vạn mũi tên đang ghim trên người, lạnh cả sống lưng.
Giang Niệm Dương liếc mắt một cái, ánh mắt lập tức dừng lại trên cái tay đang đặt trên vai cô của Vưu Tĩnh Khâm. Lục Thành đứng ở kế bên chứng kiến rõ ràng nhất từng sự thay đổi trên nét mặt anh, cậu ta liền biết Giang Niệm Dương sắp gây ra một trận náo loạn nữa rồi.
Anh sải bước đến, hất tay của Vưu Tĩnh Khâm ra khỏi người Lệ Du Huyên.
Vưu Tĩnh Khâm bị hành động này của anh làm cho bất ngờ đến tròn mắt. Khi không lại hất người ta ra? Hành động này là có ý gì?
Lệ Du Huyên ngẩng mắt lên thăm dò thái độ của Giang Niệm Dương. Cha mẹ ơi! Nhìn cái vẻ mặt này, đại sát thần lại nổi giận cái gì nữa rồi sao?
Lệ Du Huyên đang thầm khóc trong lòng. Hôm nay đúng là một ngày thê thảm mà! Đối phó với Chu San San còn chẳng mệt bằng đứng trước mặt Giang Niệm Dương đâu. Không biết vì sao lại cảm thấy rất chột dạ. Rõ ràng là rất trong sáng lại bị anh làm cô có cảm giác như bị bắt gian tại trận vậy. Giang Niệm Dương, cái ánh mắt chết chóc đó thật đáng sợ!
“Cái đó… Giang tiên sinh anh đi dạo à?”
Vừa mở lời liền nhận ngay về cái ánh nhìn lạnh lẽo đầy gắ gỏng của Giang Niệm Dương khiến Lệ Du Huyên co rúm cả người, chẳng dám nói tiếp lời nào.
“Vưu Tĩnh Khâm tiên sinh hình như đang rất rảnh rỗi nhỉ, còn có thời gian ở đây tán dóc với nhân viên?”
Giang Niệm Dương là vừa đến liền châm ngòi kích nổ, trực tiếp tuyên chiến với Vưu Tĩnh Khâm. Địch ý rõ ràng như thế là sợ người ta nhìn vào không biết đấy à?
Nhưng mà Vưu Tĩnh Khâm vẫn còn đang ngớ người. Anh ta không hiểu vì sao Giang Niệm Dương lại có cái thái độ kì quặc thế này? Mà lại, anh ta cũng không phải loại người sẽ nhân nhượng người khác.
“Giang tổng, hân hạnh được gặp. Lịch trình của tôi cũng không phải đến nổi rảnh rỗi, chỉ vừa hay năng lực của tôi cũng có chút tốt nên cỡ đó vẫn không thành vấn đề. Làm việc cả ngày mệt mỏi nên mới ở đây hàn huyên một lát với bạn cũ đó mà.”
Giang Niệm Dương nghe thấy hai tiếng “bạn cũ” thì liền nổi đoá lên. Lệ Du Huyên và Vưu Tĩnh Khâm là bạn? Bạn gì mà bá vai kè cổ như thế? Bạn gì mà ánh mắt trìu mến như kia? Lừa người, rõ ràng là lừa người!
Anh hừ lạnh một cái, bất ngờ nắm lấy tay cô kéo về phía sau mình. Lệ Du Huyên bất ngờ, muốn rút tay ra khỏi anh nhưng không cách nào rút được. Cô càng cựa quậy thì Giang Niệm Dương càng siết chặt hơn. Bàn tay to lớn bao trọn lấy tay cô, căn bản không thể rút ra được.
“Ồ, là vậy sao? Nhưng mà nhân viên Giang Thị chũng tôi rất bận. Nếu Vưu tiên sinh không có chuyện gì hy vọng anh đừng làm ảnh hưởng đến công việc của bọn họ.”
Cố tình nhấn mạnh, ngoài mặt thì tưởng là ý trên mặt chữ thật nhưng nếu nghĩ kĩ thì rõ là anh đang ám chỉ Vưu Tĩnh Khâm đừng có đến làm phiền Lệ Du Huyên.
Ngay từ đầu, khi Giang Niệm Dương hất tay Vưu Tĩnh Khâm ra lúc anh ta đang để trên vai cô, Vưu Tĩnh Khâm đã lờ mờ cảm nhận được địch ý của Giang Niệm Dương xuất phát có liên quan tới Lệ Du Huyên. Nhưng hai người này nhìn kiểu gì cũng không ra là có mối quan hệ gì đặc biệt, Giang Niệm Dương vì sao lại có địch ý lớn như thế.
Vưu Tĩnh Khâm lúc đó còn bán tín bán nghi, bây giờ liền hiểu rõ được luôn rồi. Giang Niệm Dương đang thể hiện rất rõ bản thân đối với Lệ Du Huyên để tâm vô cùng.
Mà Lệ Du Huyên hình như đối với loại hành động này của Giang Niệm Dươn có vẻ rất quen thuộc, ngược lại không hề bài xích hay bất ngờ. Cứ giống như, đã quen thuộc lắm vậy. Lẽ nào giữa hai người này còn có mối quan hệ nào khác mà Vưu Tĩnh Khâm không thể biết sao?
“Giang tổng, anh hình như can thiệp hơi quá thì phải. Cho dù Tiểu Huyên có là nhân viên Giang Thị, cô ấy cũng có quyền tự do riêng của bản thân mình. Huống hồ hiện tại đã là giờ nghỉ, cô ấy cũng sắp tan làm rồi nên không thể nói là tôi ảnh hưởng công việc của cô ấy được chứ.”
Lệ Du Huyên nhìn rõ rồi. Hai người này căn bản không có ý định nhườn nhịn nhau. Câu nào câu nấy nói ra đều có ý khích tướng châm chích, không ai nhườn ai. Nhìn cái khí thế này đi, nếu không phải là đang ở công ty thì có khi hai người này đã nhào vào đánh nhau rồi cũng nên.
Giang Niệm Dương nghe Vưu Tĩnh Khâm gọi Lệ Du Huyên là Tiểu Huyên thì sắc mặt vốn đã đen bây giờ chính thức chẳng còn chút sắc thái nào nữa. Mà Vưu Tĩnh Khâm lại chính là cố ý gọi như thế. Anh ta muốn xem xem rốt cuộc Giang Niệm Dương giới hạn được tới đâu, cũng là muốn thăm dò thử rốt cuộc mối quan hệ của hai người này là gì. Quả nhiên, chỉ với cách gọi đó liền khiến Giang Niệm Dương nổi sung thiên, đầu sắp bốc khói được luôn rồi.
Gọi thân thiết như vậy, còn bảo chỉ là bạn? Tin được mới lạ ấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT