Vì Tống Phong Thời quyết định đi công tác, cho nên cậu liền về nhà thu dọn hành lý.

Khi đang chuẩn bị hành lý thì bị Trịnh Thu Thục nhìn thấy.

Vốn dĩ Trịnh Thu Thục cũng không có ý kiến gì khi thấy cậu và Kim Lan Thù giận dỗi nhau, nhưng giờ thấy cậu thu dọn quần áo thì liền kinh sợ đến biến sắc, kéo cậu lại và hỏi: “Cháu còn bỏ nhà ra đi à?”

Tống Phong Thời nhanh chóng lắc đầu, cười nói: “Không có, cháu đi công tác.”

“Đi công tác?” Trịnh Thu Thục nghi ngờ nói: “Cháu đi công tác ở đâu?”

“Đi Pháp ạ.” Tống Phong Thời nói: “Cháu phụ trách mở rộng nên đi công tác cũng rất bình thường.”

“Nhưng mà… Sao lại đi công tác ở thời điểm mấu chốt này chứ?” Trịnh Thu Thục nói: “Không phải là vì hai đứa đã thực sự gây gổ lớn đó chứ?”

“Không ạ,” Tống Phong Thời nói: “Thật sự là vì công tác.”

Trịnh Thu Thục suy đi nghĩ lại, lại nói: “Cũng không thể cứ thế này, tình nhân cãi nhau thì nên sớm hòa giải, không nên cứ kéo dài mãi. Càng không thể bỗng nhiên chuyển sang nơi ‘đất khách’, rất dễ chia tay.”

Tống Phong Thời bị bà nói liền có chút bất đắc dĩ: “Biết làm sao được ạ? Bảo cháu nổi nóng chính là dì, mà giờ người không vui cũng vẫn là dì?”

Cho nên nói, phụ nữ thực sự dễ thay đổi.

Trịnh Thu Thục chỉ nói: “Dì cũng không nói hai đứa lạnh nhạt với nhau lâu như vậy, còn chạy ra nước ngoài.”

Tống Phong Thời mỉm cười: “Tụi cháu có lạnh nhạt với nhau đâu.”

Lạnh nhạt là không muốn nhìn thấy đối phương, coi đối phương như không khí.

Nhưng, Kim Lan Thù hoàn toàn không coi Tống Phong Thời là không khí.

Nếu anh hoàn toàn không quan tâm, tất nhiên Tống Phong Thời sẽ hoảng sợ.

Thế nhưng bây giờ anh lại đang ‘Bới lông tìm vết’ với cậu, ngày nào cũng kiếm chuyện làm hai bên không thoải mái. Đại loại là tình cảnh ‘tôi không dễ chịu thì cậu cũng đừng mong thoải mái’.

Trái lại, Tống Phong Thời lại tìm được sự ‘dễ chịu’ trong cái ‘khó chịu’ đó.

Cậu cho là, Kim Lan Thù đang dùng một cách thức trẻ con để diễn tả việc anh quan tâm tới mình.

“Biểu hiện như vậy,” Tống Phong Thời thở dài: “Tôi rất cảm kích.”

Đang dọn đồ được nửa chừng thì Kim Lan Thù đi ra từ phòng ngủ, nhàn nhạt nhìn cậu: “Cậu vui chứ? Có thể đi Paris du lịch?”

“Không phải tôi đi du lịch, là đi làm việc.” Tống Phong Thời bất đắc dĩ thở dài: “Chủ tịch Kim, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

Kim Lan Thù quay đầu qua: “Cậu đừng gọi tôi là Chủ tịch Kim!”

“Tại sao?” Tống Phong Thời hỏi.

Kim Lan Thù nói: “Tôi luôn cảm thấy, cậu gọi tôi là Chủ tịch Kim, chính là đang chế nhạo tôi.”

“Tôi chế nhạo cậu?” Tống Phong Thời thấy buồn cười: “Tôi chế nhạo cậu cái gì chứ? Cậu đúng là Chủ tịch Kim còn gì.”

Kim Lan Thù hừ lạnh một tiếng: “Xem ra, căn bản cậu cũng không định nói chuyện cẩn thận với tôi.”

Tống Phong Thời càng không tìm được manh mối: “Tôi thế này còn không tính là nói chuyện cẩn thận?”

Kim Lan Thù xoay người trở về phòng ngủ.

Anh cho rằng việc mình vừa đi tìm cậu, đã coi như ‘cúi đầu chịu thua’, không ngờ đã cho thể diện mà Tống Phong Thời còn không cần, hoàn toàn không chịu thuận theo bậc thang mà xuống, làm gì có cái lý này chứ!

Chỉ là, Kim Lan Thù cũng không biết ‘bậc thang’ mà anh đưa ra có lẽ được làm bằng thủy tinh, vô hình đến mức Tống Phong Thời căn bản không hề nhìn ra.

Nhưng mà, thu dọn hành lý xong cậu vẫn dần dần tỉnh táo lại: Vừa rồi cậu ấy tới tìm mình giảng hòa sao?

Rồi lại nhớ đến câu nói đi kèm với biểu cảm thiếu đòn của anh: “Là cái gì cho cậu ảo giác này vậy.”

Giảng hòa cái gì chứ, quả nhiên là ảo giác…

Nghĩ đến dáng vẻ khí thế hùng hổ của anh, giống như đến tra hỏi hơn là làm hòa.

Trên thực tế, mỗi một lần Kim Lan Thù ‘tìm cớ’ đều mang theo ý ‘cầu hoà’.

“Tống Phong Thời là người mù sao? Vậy mà còn không nhìn ra mình tới tìm cậu ấy để hòa giải?” Kim Lan Thù tức muốn chết.

Thực tế thì, khi nghĩ đến việc Tống Phong Thời sẽ lập tức bay qua Pháp công tác, cũng không biết đến lúc nào mới về, anh liền muốn cứu chữa mối quan hệ này.

Không ngờ mối quan hệ này còn khó tu sửa hơn cả di vật văn hóa trong Cố cung.

Chủ yếu là vì khả năng chữa trị của Kim Lan Thù tương đối nằm trong mức trung bình.

Kim Lan Thù giận hờn nằm nghiêng trên giường, tức giận, giống như một con cá nóc đang nằm trên đệm giường mềm mại.

Thấy anh cuộn chăn nhưng lại để lộ hai chân, Tống Phong Thời bất giác thở dài: “Coi chừng bị lạnh.” Nói xong cậu còn giúp anh kéo chăn đắp lên chân.

Kim Lan Thù lại lạnh nhạt nói: “Tôi cũng không lạnh.”

Tống Phong Thời sờ s0ạng chân anh một cái, phát hiện quả thật không lạnh, nên cũng không tiện nói thêm cái gì.

Không ngờ Kim Lan Thù lại đột nhiên co rụt chân lại, mặt thì tỏ vẻ gái nhà lành bị làm nhục: “Đang yên đang lành, cậu sờ chân tôi làm cái gì? Không biết xấu hổ!”

Tống Phong Thời ngơ ngác, cũng thấy buồn cười: “Tôi chỉ sờ chân của cậu, cũng không phải là sờ XX…”

“Cậu còn muốn sờ XX của tôi?” Kim Lan Thù mở to mắt.

—— bệnh thần kinh.

Tống Phong Thời hoàn toàn không muốn nói tiếp, giũ chăn và nằm xuống.

Hai người quay lưng vào nhau mà ngủ.

Trong không khí tràn ngập cảm giác kỳ quái.

Sống lưng bọn họ dán vào nhau, cảm nhận nhiệt độ từ đối phương truyền đến qua lớp quần áo mỏng manh.

Kim Lan Thù bỗng nhiên mở miệng: “Thế nào?”

“Cái gì thế nào?” Tống Phong Thời hỏi.

Kim Lan Thù nói: “Làm không?”

Tống Phong Thời cắn răng một cái, nói: “Làm.”

Sau đó, chỉ làm.

Chả ai tiện nói là ai động thủ trước.

Nhưng bọn họ cũng tìm được rất nhiều niềm vui đã mất từ ​​lâu.

Hừ hừ a a. Giằng co đến hơn nửa đêm.

Kim Lan Thù hung ác nói: “Dựa vào năng lực của cậu! Còn dám không phục?”

Tình thế hơn người, Tống Phong Thời thở hồng hộc: “Chịu phục… Chịu phục…”

Kim Lan Thù vô cùng đắc ý, khi đó mới bình tĩnh thu quân.

Tống Phong Thời tắm rửa sạch sẽ, trở lại liền nhẹ nhàng ngủ thiếp đi.

Hôm sau, lúc Kim Lan Thù rời giường thì cậu đã ra ngoài.

Nhìn bên giường trống rỗng, trong lòng Kim Lan Thù vô cùng rầu rĩ, hồi lâu sau liền cắn răng: Tra nam thối tha!

Nhưng tình hình của Tống Phong Thời cũng không khá hơn là bao.

Chuyện xảy ra đêm qua đã tiêu hao không ít sức lực của cậu, bây giờ eo mỏi chân run, đang ngủ gà ngủ gật trong phòng chờ.

Chưa được mấy phút, cậu đã bị đánh thức bởi âm báo của điện thoại.

Cậu cầm điện thoại di động lên, nghe thấy giọng nói của Kim Lan Thù: “Cậu đi đâu rồi!”

“Tôi đi công tác!” Tống Phong Thời trả lời: “Đi Paris!”

“Cậu…” Kim Lan Thù chợt nhớ ra, hôm nay cậu sẽ đón chuyến sớm đi Paris, cho nên rời đi sớm cũng rất hợp lý.

“Làm sao vậy?” Tống Phong Thời hỏi.

Kim Lan Thù lẩm bẩm trong lòng, ngoài miệng cũng không nhiều lời, một lúc sau mới nghẹn ra được một câu: “Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”

Tống Phong Thời mỉm cười: “Có.”

“Vậy cậu nói đi.”

“Tôi đã nhờ Âu Văn nâng hạng phòng, ở trong phòng đôi xa hoa rộng lớn hơn, không sao chứ?”

Kim Lan Thù lạnh nhạt nói: “Một mình cậu thì ở phòng đôi làm cái gì?”

“Sau khi tôi đi, cậu cũng một mình ở trong phòng hai người đó.” Tống Phong Thời cây ngay không sợ chết đứng: “Tại sao không thể?”

“Vậy cậu ngủ đi!” Kim Lan Thù bực mình: “Một mình cậu xuất ngoại, ở khách sạn lại chọn phòng đôi, cẩn thận gặp quỷ!”

Nói xong, Kim Lan Thù liền cúp điện thoại.

Tống Phong Thời nhìn màn hình điện thoại tắt ngúm, khe khẽ thở dài.

Trong lúc chờ đợi, cậu liền ngồi lẩm bẩm trong phòng chờ máy bay: “Kim Lan Thù, cậu đừng ấu trĩ như vậy nữa chứ!”

“Cậu nói ai ấu trĩ?”

Giọng nói của Kim Lan Thù truyền đến từ phía sau lưng.

Cậu vừa quay đầu, liền nhìn thấy Kim Lan Thù nổi giận đùng đùng đi vào phòng chờ máy bay VIP.

Tống Phong Thời kinh ngạc nói: “Sao cậu lại tới đây?”

Hóa ra, sáng sớm tỉnh dậy đã phát hiện Tống Phong Thời bỏ đi, anh liền không vui.

Trịnh Thu Thục chỉ thấy một mình Kim Lan Thù rầu rĩ không vui ngồi ăn điểm tâm, liền hỏi: “Sao chỉ có mình con? Tiểu Tống đâu?”

“Cậu ta?” Kim Lan Thù cười lạnh: “Chạy ra ngoài rồi.”

“Vậy tại sao thằng bé không đi cùng con?” Trịnh Thu Thục suy nghĩ một chút, nhớ ra việc Tống Phong Thời cần đi Paris, lại hỏi: “Liệu thằng bé có để quên cái gì không? Con mau xem thử đi?”

Tống Phong Thời là người cẩn thận, đương nhiên sẽ không để quên cái gì.

Nhưng câu nói này lại cung cấp cho Kim Lan Thù một ý tưởng hay.

Anh nhặt bừa một chiếc gối trên sô pha, oai phong như vác gạch mà rời khỏi nhà, chuẩn bị lái xe ra sân bay. Không ngờ đi đến gara mới nhớ ra trong nhà chả có cái xe nào.

Xe của anh đã mang đi sửa, xe của Tống Phong Thời cũng vậy.

“M* nó.” Kim Lan Thù gọi điện thoại: “Âu Văn, cậu lái xe lại đây… Cái gì? Xe của cậu đã đưa đi sửa? Vậy cậu đi cướp một chiếc đi! Nói chung, hai mươi phút sau tôi muốn nhìn thấy cậu lái xe đến cửa nhà tôi!”

“Được thưa sếp, không thành vấn đề, sếp.” Mịa nó.

Hai mươi phút sau, Âu Văn lái một chiếc xe ‘có thể đã đi cướp’ đến, nhưng Kim Lan Thù không quan tâm, vẫn đi đến trước cửa.

Nhìn Kim Lan Thù còn ôm trong tay một cái gối, Âu Văn liền thấy hơi buồn cười: “Chủ tịch Kim, sao anh lại cầm cái gối hình trái tim thế, nhìn hơi lạ.”

“Ai cần cậu lo!” Kim Lan Thù ngồi ở vị trí kế bên tài xế, vẻ mặt uy nghiêm mà ôm cái gối hình trái tim màu hồng phấn.

Chiếc gối này được tặng kèm khi họ mua sắm đồ trong nhà, lúc đầu Kim Lan Thù và Tống Phong Thời đều ghét chiếc gối này vì sự ẻo lả của nó. Cả hai đều nói: “Mặc dù chúng tôi là gay nhưng không gay đến thế.”

Nhưng mà, Tống Phong Thời lại nhanh chóng thấy hài lòng, tiếp nhận cái gối này. Cậu cảm thấy lúc xem phim mà có cái ôm thì cũng không tệ, cũng không để ý nó có tạo hình thế nào, có cái ôm là được rồi.

Kim Lan Thù cho là, bản thân anh chưa bao giờ ôm cái gối ôm nữ tính này, cho nên cái gối này chính là món đồ ‘độc quyền’ duy nhất của Tống Phong Thời, anh muốn cầm nó đến. Như vậy anh sẽ có lý do để nói: “Không phải tôi đến tiễn cậu, mà là cậu để quên đồ.”

Kim Lan Thù mình đây thật thông minh.

Lúc ngồi trên xe, Âu Văn liếc mắt nhìn anh một cái, lại hỏi: “Chủ tịch Kim, ngài đi tiễn người sao?”

“Không phải,” Đương nhiên Kim Lan Thù sẽ không nhận, liền lấy cái cớ đã chuẩn bị kỹ càng ra: “Cậu ấy để quên đồ.”

Âu Văn mỉm cười: ‘Không phải chứ? Quê mùa như vậy?”

“Cậu có ý gì?” Kim Lan Thù ngẩn ra.

Âu Văn cười nói: “Không phải là chút nữa anh sẽ nói với cậu ấy rằng ‘cậu để quên đồ’, sau đó lấy ra món đồ hình trái tim này rồi nói ‘để quên trái tim của tôi’ chứ?”

“Thần kinh.” Kim Lan Thù không vui nói.

Mà cẩn thận nghĩ lại, như vậy như còn rất lãng mạn!

Vừa mới xuống xe, Kim Lan Thù liền gọi điện thoại cho Tống Phong Thời. Nếu Tống Phong Thời còn biết cảm động và nhớ nhung chuyện tối qua anh đã khổ cực cày cấy thế nào, vất vả tạo nên sóng to gió lớn ra sao. Vậy hẳn là cậu sẽ nói mấy lời dễ nghe, sau đó anh có thể thuận thế mà nói một câu ‘Cậu để quên trái tim của tôi’.

Không ngờ cậu đã không biết cảm kích ‘tấm lòng của mỹ nhân’, lại còn ăn nói ngông cuồng, làm Kim Lan Thù tức giận nhảy loạn như cá lên bờ.

Kim Lan Thù bực tức vọt vào phòng chờ VIP, hỏi một câu: “Cậu nói ai ấu trĩ?”

Tống Phong Thời dùng vẻ mặt như gặp phải quỷ, hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Kim Lan Thù nói: “Cậu để quên đồ.”

“Cái gì?” Tống Phong Thời kinh ngạc: “Thứ gì?”

Kim Lan Thù dựa theo kế hoạch mà móc ra chiếc gối hình trái tim, mà sống chết cũng không nói ra được câu nói chua xót ‘Cậu để quên trái tim của tôi’ kia. Cắn răng hồi lâu, anh liền ném cái gối ôm trái tim kia vào mặt cậu: “Cậu để quên lương tâm rồi!”

Tống Phong Thời hoàn toàn không hiểu, sửng sốt hỏi: “Cậu bị bệnh sao?”

Kim Lan tức giận nói: “Tối hôm qua tôi vất vả như vậy, không có công thì cũng bỏ sức chứ?”

Tống Phong Thời cũng bực tức đáp: “Vậy có muốn tôi cho cậu tiền boa không? Cậu không sảng khoái sao?”

“Tôi…. Tôi…” Kim Lan Thù không có gì để nói: “Vậy nếu cậu không định giảng hòa với tôi, tại sao còn ngủ với tôi? Cậu là tra nam à?”

Tống Phong Thời ngẩn ra, một lúc sau mới nói: “Không phải là cậu muốn à?”

“Tôi muốn cậu liền cho ư?” Kim Lan Thù nói: “Cậu không có liêm sỉ à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play