Người yêu sống chung mà cãi nhau một chuyện rất chuyện lúng túng.
Vì cuối cùng vẫn phải nằm chung giường.
Tống Phong Thời không định qua phòng khách, cũng sẽ không ngủ phòng khách, mà Kim Lan Thù thì càng không thể nhượng bộ.
Hai người lãnh đạm nằm trên giường, như hai thi thể bị nhốt chung một cỗ quan tài.
Hiếm khi Kim Lan Thù tức giận tới như vậy, lại hỏi Tống Phong Thời: “Rốt cuộc là cậu bị làm sao vậy? Phát sốt rồi ư?”
Tống Phong Thời ngước mắt nhìn trần nhà, nói: “Cậu có quan tâm tới tôi hay không?”
Kim Lan Thù cực kỳ kinh ngạc, một lúc sau mới nói: “Tôi cho cậu ăn ở trong nhà của tôi, vậy mà còn không phải quan tâm? Tôi là nhà từ thiện sao?”
Ban đầu, Tống Phong Thời đã rất thỏa mãn với biểu hiện này của Kim Lan Thù. Nhưng gần đây, cậu không còn có thể thỏa mãn vì chuyện đó nữa. Mặc dù cậu vẫn luôn tự nhủ rằng không nên buồn bực, nhưng vẫn không nhịn được mà cáu kỉnh và ủ rũ bởi đủ thứ chuyện.
Cậu luôn cảm thấy, trong lòng Kim Lan Thù cậu cũng không đặc biệt tới như vậy.
Tống Phong Thời cân nhắc hồi lâu mới nói: “Có phải cậu cảm thấy tôi cực kỳ phù hợp hay không?”
Kim Lan Thù không nhận ra ‘cái bẫy’ trong lời nói này, chỉ đáp: “Ừ, cậu rất phù hợp!”
Quả nhiên Tống Phong Thời không vui, nói: “Vậy nếu có người khác càng thích hợp hơn thì sao?”
Kim Lan Thù cảm thấy lời này rất vô lý: “Tôi sẽ không trả lời những vấn đề mang tính giả thuyết.”
Giọng điệu của Tống Phong Thời lập tức trở nên bất mãn: “Cậu đang dùng câu nói lúc chặn phóng viên để chặn họng tôi?”
Kim Lan Thù mỉm cười: “Không phải cậu cũng đang tìm cớ một cách nhàm chán như đám phóng viên đó sao?”
Nhàm chán?
Tìm cớ?
Nếu như vừa rồi Tống Phong Thời chỉ mượn cơ hội giận dỗi, thì bây giờ cũng thực sự thấy bực.
Cậu trùm chăn lên đầu, tức giận không nói lời nào.
Những ngày gần đây, Tống Phong Thời bắt đầu giận dỗi.
Kim Lan Thù cũng phớt lờ cậu.
Cuộc thi ‘giận dỗi’ giữa hai người chính thức bắt đầu.
Cũng không biết ai đã quy định, nếu cặp đôi yêu nhau nào có mâu thuẫn thì không được nói chuyện đàng hoàng với nhau.
Giận dỗi là một cuộc tranh tài, ai mở miệng nói trước liền thua trận.
Mà giữa bọn họ, kẻ thua mãi mãi là Tống Phong Thời.
Bởi vì cậu là ‘tiểu Tống’, Kim Lan Thù là ‘Chủ tịch Kim’.
Nhưng mà, dường như tình huống này đã xảy ra biến hóa vi diệu.
Tống Phong Thời nhặt lên mấy phần ‘Tôn nghiêm’ không rõ lý do.
Tôn nghiêm là thứ dễ khiến người ta nổi giận.
Khi không có tôn nghiêm, tâm lý của bạn luôn khá bình tĩnh.
Khi có tôn nghiêm, bạn sẽ dễ dàng nổi giận.
Tống Phong Thời chính là như vậy.
Trước đây, những gì Kim Lan Thù nói và làm có lẽ còn đáng ghét gấp trăm lần so với ‘mồi dẫn lửa’, nhưng tâm lý của Tống Phong Thời lại rất bình tĩnh. Cậu tự cho phép mình nhìn vấn đề này dưới góc độ khiêm tốn, để bản thân có thể âm thầm tiêu hóa cảm xúc của mình.
Bây giờ công bằng mà nói, thì Kim Lan Thù đang đối xử ngày càng tốt hơn với cậu, nhưng Tống Phong Thời lại không chắc bản thân có thể tiêu hóa.
Con người chính là như vậy, được voi đòi tiên.
Tống Phong Thời đứng trong lợi ích được tính toán từng li từng tí, bỗng nhiên muốn tiến vào khoảng cách chỉ có gang tấc kia.
Được voi đòi tiên.
Nhưng ở trong công ty, cậu vẫn duy trì nhịp điệu làm việc của mình.
Cậu không muốn mang cảm xúc cá nhân vào nơi làm việc, điều này sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả công việc.
Mà Kim Lan Thù lại là một doanh nhân luôn đặt lợi ích lên trên hết, trong tay vẫn còn một hạng mục phải làm, dĩ nhiên cũng sẽ không đến nỗi quấy nhiễu công việc của cậu.
Nhưng hai người họ bỗng nhiên có chút khoảng cách, vẫn dễ dàng bị những người cẩn thận phát hiện.
Âu Văn lại là một người rất cẩn thận.
Hơn nữa, Âu Văn muốn không phát hiện cũng không được.
“Cậu bảo tiểu Tống đến văn phòng của tôi, đưa tài liệu đó tới cho tôi.”
Âu Văn trả lời: “Vâng, là như vậy, giám đốc Tống nói cậu ấy đã gửi bản sao tới đây rồi.”
Kim Lan Thù nghiến răng cười lạnh: “Cậu ấy kiêu căng đến vậy ư?”
Âu Văn cười trả lời: “Có thể là bận đi, ngài biết đấy…”
“Tôi không biết!” Giọng Kim Lan Thù chợt cao lên quãng tám: “Bảo cậu ấy tới đây!”
Âu Văn gật đầu: “Vâng, thưa sếp, không thành vấn đề, thưa sếp.”
——Hai người cãi nhau liên quan cái *beep* gì đến tôi?”
Âu Văn nhức cả đầu, nhưng vẫn gọi điện thoại nội tuyến cho Tống Phong Thời, tuy nhiên không có ai nghe.
Hắn đành phải gọi điện thoại di động cho cậu, lần này thì kết nối rất nhanh.
“Alo, Âu Văn à?” Giọng Tống Phong Thời rất trong trẻo, vẫn như thường ngày, chỉ là nghe thấy tạp âm trong điện thoại, Âu Văn liền có thể phán đoán là cậu đang ở ngoài chứ không có ở công ty.
Âu Văn liền nói: “Giám đốc Tống? Là như vậy, tài liệu mà cậu vừa gửi đến ấy, có vài chỗ chủ tịch Kim không rõ nên muốn cậu đến văn phòng giải thích một chút.”
“Có gì khó hiểu?” Tống Phong Thời nói: “Hắn không học chữ sao?”
Đây là lần đầu tiên Âu Văn nghe cậu nói với giọng điệu như vậy, còn thực sự nghẹn lời.
Tống Phong Thời cũng phát hiện giọng điệu của mình nghe có hơi cáu kỉnh.
Loại cáu kỉnh này còn rất sảng khoái.
Chả trách Kim Lan Thù thích oán trời oán đất như vậy.
Có thể hiểu được đôi chút…
Âu Văn cười cười: M* nó, một chủ tịch Kim chưa đủ, giờ giám đốc Tống cũng đồng hóa… M* kiếp, cái đời cặn bã này.
“Ừm,” Âu Văn chậm rãi nói: “Nhưng mà nếu chủ tịch Kim không hiểu được tài liệu này thì nó sẽ không được thông qua, e rằng không tốt cho tiến độ công việc của các cậu.”
“Ừ, tôi hiểu rồi.” Oán giận của Tống Phong Thời cũng chỉ hướng về Kim Lan Thù mà thôi, cũng không định làm khó Âu Văn. Cậu bèn từ tốn đáp: “Nói cậu ấy chủ thích lại đi, khi tôi về sẽ giải thích cẩn thận cho cậu ấy là được. Bây giờ tôi còn đang làm việc bên ngoài, không thể lập tức trở lại.”
“Vâng, tôi biết rồi” Âu Văn gật đầu: “Bây giờ cậu đang ở đâu vậy? Có tiện nói địa chỉ cho tôi không?”
Tống Phong Thời nói: “Không thành vấn đề. Tôi đang ở trung tâm Triển lãm và Hội nghị XX. Là vì vấn đề tuyên truyền.”
Sau khi cúp điện thoại, Âu Văn liền báo cáo với Kim Lan Thù: “Hiện giám đốc Tống đang điều hành công việc bên ngoài ở Trung tâm Triển lãm và Hội nghị XX, cậu ấy khá bận rộn, còn nói rằng cậu ấy sẽ quay lại báo cáo với anh ngay sau khi xong việc. Nếu anh không đợi được, thì có thể chú thích ngay trong tài liệu, cậu ấy sẽ tải lời giải thích đính kèm với chú thích đó.”
Nghe xong, Kim Lan Thù cười lạnh: “Cậu ấy đúng là quý nhân bận rộn ha!”
Âu Văn mỉm cười trả lời: “Vâng, giám đốc Tống thực sự đã làm việc rất chăm chỉ.”
“Được, cậu ra ngoài đi.” Kim Lan Thù lạnh lùng nói.
Âu Văn cười cười rồi rút khỏi văn phòng chủ tịch, trong lòng vẫn thầm mắng mỏ.
Khoảng 4 giờ chiều, cuối cùng Tống Phong Thời cũng trở về, cậu nhờ thư ký photo tài liệu rồi mang đến văn phòng chủ tịch, hỏi: “Chủ tịch Kim có gì không hiểu sao?”
Chủ tịch Kim cười lạnh: “Không phải là tôi xem không hiểu, là cậu viết không hiểu được.”
“Vâng, Chủ tịch Kim.” Tống Phong Thời bày tỏ thái độ làm việc, không nói lại: “Mong chủ tịch chỉ bảo.”
Dù Tống Phong Thời không nói lại mình, nhưng Kim Lan Thù vẫn cảm thấy giọng điệu của cậu tràn đầy vẻ châm chọc, khiêu khích, không thể tha thứ được.
Kim Lan Thù cười lạnh: “Chúng ta tốn nhiều tiền như vậy để mời cậu về, nhưng ngay cả một bản đề xuất cậu cũng viết không nổi!”
“Xin lỗi, chủ tịch Kim.” Tống Phong Thời nói.
Kim Lan Thù quả thực không làm gì được cậu, thấy trán cậu có hơi đổ mồ hôi, liền hỏi: “Cậu mới từ bên ngoài về sao?”
“Đúng thế.” Tống Phong Thời gật đầu: “Là vì chuyện triển lãm.”
Kim Lan Thù lại nói: “Chỗ đó rất xa, cậu về kiểu gì?”
“Lái xe.” Tống Phong Thời nghĩ thầm: Kim Lan Thù đang quan tâm mình sao?
Lại không ngờ anh liền cười lạnh: “Dùng chiếc xe đã từng theo dõi tôi sao?”
Quả nhiên Kim Lan Thù không thể nói được lời nào tốt đẹp.
Tống Phong Thời nhàn nhạt nói: “Không phải, chủ tịch Kim. Chiếc xe kia bị anh đâm hỏng rồi.”
Kim Lan Thù cũng nghẹn lời.
Tống Phong Thời cầm tài liệu lên, tự nhiên giải thích: “Đây là những phương án tôi đã chọn… Liên quan đến Tuần lễ thời trang Paris.”
“Tôi đã xem, thấy nó rất bình thường.” Kim Lan Thù trả lời.
Thực ra Tống Phong Thời cũng biết những phương án này rất bình thường, nhưng dù thế nào cũng phải báo cáo kết quả.
Bỗng nhiên cậu hiểu được nguyên tác làm việc của Jaclyn khi đó, trước tiên là ‘tham khảo’ một vài chương trình kinh điển rồi viết lại, kiểu gì bản thảo đầu tiên cũng sẽ bị từ chối cho nên phải nộp đúng hạn.
“Được.” Tống Phong Thời nói: “Chủ tịch Kim nói đúng, tôi sẽ trở về phòng và nỗ lực làm việc.”
Kim Lan Thù nói: “Để một mình cậu làm thì cũng không hợp lý. Bảo mọi người mở họp, cùng brainstorm đi.”
Vì vậy, nhóm quản lý cấp cao lại bắt đầu mở họp.
Mọi người đều đang thảo luận, nhưng chưa đi đến câu trả lời thỏa đáng.
Tào Đại Đầu không nhịn được gãi đầu, nói: “Thật ra, chúng ta thảo luận ở chỗ này cũng rất buồn cười. Sao người của bộ phận tiếp thị không tới Paris dạo vài vòng, tiến hành khảo sát, điều tra tại chỗ, sau đó điều chỉnh các biện pháp theo điều kiện địa phương? Như vậy tương đối thích hợp, cũng có thể nhìn xem sản phẩm được chuẩn bị như thế nào?”
Bỗng nhiên Tống Phong Thời nói: “Vậy để tôi dẫn người đi.”
“Cậu đi?” Tào Đại Đầu lại nói: “Hay là để người trong bộ phận của tôi đi.”
Tống Phong Thời mỉm cười: “Cậu có biết tiếng Pháp không?”
Tào Đại Đầu nói: “Tôi… Tôi có máy phiên dịch…”
“Được rồi,” Kim Lan Thù nói: “Nếu tiểu Tống thích thì cứ đi.”
Cứ quyết định như vậy.
Âu Văn vừa thu xếp vé máy bay và khách sạn, vừa thận trọng hỏi: “Chủ tịch Kim, ngài cũng muốn đi Paris thị sát sao?”
“Tôi đi làm gì?” Kim Lan Thù lạnh nhạt nói.
Âu Văn cười nói: “Không phải ngài nói hai người đi đâu cũng phải có nhau sao?”
“Tôi đã nói điều đó?”
“Đúng, lúc đó ngài còn nói, coi giám đốc Tống như qu@n lót của ngài?”
Kim Lan Thù nghĩ tới, sắc mặt liền không tốt: “Luật pháp có quy định rằng nhất định phải mặc qu@n lót khi ra ngoài không?”
“Đúng, ông chủ, không thành vấn đề, ông chủ.” Âu Văn cũng không biết tại sao nhất thời não mình lại co giật, muốn thảo luận về vấn đề mặc qu@n lót với Kim Lan Thù.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT