Khi Trình Cẩm đến văn phòng, khuôn mặt hắn vẫn bơ phờ.

Kim Lan Thù chẳng bao giờ để ý đến những cảm xúc nhỏ nhặt của nhân viên, vì vậy anh thản nhiên lấy bản kế hoạch của Tào Đại Đầu ra và đưa cho Trình Cẩm: “Cậu chịu trách nhiệm thiết kế áo khoác và váy màu xanh nhạt, bao gồm những chi tiết ‘lụa màu xanh nhạt’ và ‘’thêu hoa cẩm tú cầu màu trắng bạc’.”

Giọng điệu trịch thượng của Kim Lan Thù, đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà — Cuối cùng Trình Cẩm cũng bày tỏ sự bất mãn ra mặt: “Tôi không thể làm được.”

“Cái gì?” Kim Lan Thù hoài nghi mình nghe lầm: “Toàn bộ hạt nhân và nguyên tố đều giao cho cậu, vậy mà cậu còn không làm được? Chẳng phải còn không bằng Hoàng Lão Nhiệt hay sao?”

Trình Cẩm cắn răng nói: “Đúng, ở phương diện này, có lẽ tôi thực sự không sánh được với hắn!”

“Cậu có ý gì?” Ấn tượng của Kim Lan Thù đối với Trình Cẩm luôn là sự thỏa hiệp, rất ít khi nói thẳng. Mặc dù anh nhận thấy rằng từ khi tham gia Corner đến nay, Trình Cẩm luôn trong trạng thái tâm sự nặng nề, nhưng anh cũng không quá để tâm.

Xét cho cùng, theo anh thì chiếc váy này đã thành công về mặt thương mại, ngay cả khi nó không được Best Dressed thì cũng không thể coi là ‘thất bại hoàn toàn’, tại sao lại phải ủ rũ như vậy?

Cuối cùng Trình Cẩm cũng bày tỏ sự thất vọng tích tụ trong lòng: “Có thể là tôi không phù hợp với vị trí này.”

“Cái gì?” Kim Lan Thù sửng sốt: “Cậu nói thật hay là đang hờn dỗi thế?”

Trình Cẩm cười gượng và nói: “Tôi luôn hối hận vì lúc đầu đã không kiên trì với chiếc sườn xám thêu của mình, sau đó lại không kiên trì với màu sắc của tơ lụa.”

“Là tôi yêu cầu cậu thay đổi.” Kim Lan Thù nói: “Tôi là người ra quyết sách.”

“Không sai, đây mới là vấn đề lớn nhất!” Trình Cẩm khổ sở nói.

Kim Lan Thù không rõ, lại cười lạnh: “Cho nên cậu đang trách tôi đưa ra quyết định sai lầm? Khiến cậu không lấy được Best Dressed?”

“Không, tôi không có ý đó.” Trình Cẩm nói: “Có trách thì cũng là trách chính mình, vì chính tôi không kiên định.”

Kim Lan Thù vung tay lên, nói: “Được rồi, không cần nói nữa, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi…”

“Tôi không qua được!” Trình Cẩm vô cùng thất vọng: “Có lẽ người như Lưu Dịch Tư sẽ thích hợp hơn…”

Ba từ ‘Lưu Dịch Tư’ thực sự giống như kim châm khiến Kim Lan Thù khó chịu.

Ban đầu thì chưa nghe được ba chữ này, nhưng bây giờ anh lại càng cáu kỉnh hơn: “Cậu thích Lưu Dịch Tư như vậy, tại sao còn đến ‘Vân Tưởng’? Không phải là do Lưu Dịch Tư không thích cậu sao? Nếu không có tôi, cậu vẫn chỉ là thợ may mà thôi! Còn muốn làm thiết kế?”

Lời này đối với Trình Cẩm mà nói, cũng là kim độc xuyên tim… mà đây cũng là phong cách nói chuyện từ trước tới nay của Kim Lan Thù. Nếu lời nói của ai đó đâm chọc vào lòng anh, bất kể là vô tình hay cố ý, Kim Lan Thù đều sẽ khiến kẻ đó trả giá gấp đôi, anh sẽ không bỏ cuộc cho đến khi trái tim đối phương găm đầy gươm giáo.

Sức chịu đựng tâm lý của Trình Cẩm khá yếu, nghe đến đây, môi hắn run lên: “Anh bảo tôi làm váy lụa thì tôi liền làm váy lụa, bảo làm áo khoác thì sẽ làm áo khoác… vậy chẳng phải chính là bảo tôi làm thợ may sao? Thiết kế ở đâu? Tôi đến đây thì vẫn phải làm thợ may!”

Khi nói điều này, Trình Cẩm gần như bật khóc.

Nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành sắp khóc, Kim Lan Thù không thể nảy sinh dù chỉ một chút thương cảm. Hơn nữa, bây giờ anh vẫn còn tức giận, bèn cười lạnh nói: “Đúng vậy, có lẽ cậu thích hợp với nghề may vá.”

Cậu chỉ thích hợp làm thợ may…

Câu nói này, Trình Cẩm đã nghe rất nhiều lần.

Trước đây lúc ở Thượng Uyển Xuân đã bị người ta nói, sau khi tới Vân Tưởng, cũng bị người ta nói.

Nhưng không một ai nói ra chói tai như Kim Lan Thù.

Bởi vì, chính Kim Lan Thù đã đích thân để hắn thiết kế.

Chính Kim Lan Thù đã đích thân cho hắn hy vọng và khiến hắn cảm thấy rằng mình có thể thiết kế…

Trình Cẩm không ngăn nổi nước mắt nữa, nó liền như vỡ đê mà rơi xuống: Được… vậy thì tôi… tôi sẽ từ chức.”

“Kim Lan Thù tôi đây, sẽ không giữ lại bất cứ ai.” Kim Lan Thù lạnh nhạt trả lời.

Trình Cẩm che mặt bước ra khỏi văn phòng chủ tịch, mấy người Âu Văn nhìn thấy cũng không dám hỏi chuyện gì đã xảy ra. Trình Cẩm nói với Âu Văn: “Tôi muốn từ chức.”

Âu Văn sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ừm như vậy đi, cậu muốn từ chức thì cũng phải làm theo quy trình.” Nói xong, Âu Văn kéo Trình Cẩm đến một phòng tiếp khách nhỏ, mời hắn ngồi xuống. Một lúc sau, Âu Văn lại dẫn Tống Phong Thời đến.

Trình Cẩm nhớ ban đầu là Tống Phong Thời đã tiến cử chính mình, cảm xúc cũng khá rối rắm. Tống Phong Thời ngồi xuống, nói chuyện với Trình Cẩm: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao lại muốn từ chức?”

Sau đó Trình Cẩm liền nói chính xác với Tống Phong Thời những gì vừa xảy ra.

Tống Phong Thời cau mày, lắc đầu thở dài. Trình Cẩm nói xong nước mắt cũng ngừng rơi, cũng thật xấu hổ khi nghĩ đến việc mình là một người đàn ông trưởng thành mà còn ngồi khóc trong văn phòng.

Tống Phong Thời an ủi hắn và nói: “Cậu thật sự cần nghĩ cho rõ, cậu cứ vậy mà từ bỏ ước mơ của mình như thế này ư?”

“Nhưng… Nhưng Chủ tịch Kim…”

“Chủ tịch Kim là một tên khốn kiếp.” Tống Phong Thời vỗ vỗ vai Trình Cẩm: “Cậu nghe lời hắn làm cái gì? Một ngày hắn mắng Âu Văn mấy trăm lần, không phải Âu Văn chỉ cười hì hì thôi sao?”

Trình Cẩm lại lắc đầu: “Tôi không làm được như Âu Văn.”

“Cậu cũng không cần.” Tống Phong Thời suy nghĩ một chút, nói: “Như vậy đi, không phải cậu vẫn còn ngày nghỉ phép năm sao? Nếu như muốn từ chức, trước tiên cũng nên nghỉ phép hết đi đã?”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà,” Tống Phong Thời lấy ra một tờ đơn: “Đơn xin nghỉ phép tôi đã đóng dấu sẵn cho cậu, cậu chỉ cần ký vào là được, tôi là người quyết định cho cậu nghỉ một tháng có lương. Chờ cậu nghỉ xong chúng ta hãy nói về việc từ chức.”

Trình Cẩm là một người nóng nảy, luôn là kiểu người ‘thà ăn chứ không chịu đánh’. Nghĩ đến việc Tống Phong Thời vẫn luôn thân thiết với mình như vậy, tự nhiên cũng không thể nói một chữ ‘không’.

Tống Phong Thời ở đây an ủi Trình Cẩm, khi ngẩng đầu nhìn lên thì đã đến giờ tan sở. Cậu còn phải lái xe đưa chủ tịch nhà mình về nhà.

Việc Trình Cẩm từ chức rõ ràng cũng có tác động đến tâm trạng của Kim Lan Thù. Trên đường về nhà trông anh cũng rầu rĩ.

Tống Phong Thời vừa lái xe vừa nói: “Tôi đã an ủi Trình Cẩm và cho hắn nghỉ phép có lương.”

“Tôi biết, Âu Văn đã nói rồi.” Làm sao anh lại không hiểu, việc Trình Cẩm từ chức thực chất sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ đến công ty. Nhưng Kim Lan Thù lại không thể mở miệng giữ hắn lại, liền làm bộ nói: “Cứ cho hắn nghỉ việc và suy nghĩ cho kỹ! Khi hắn trở lại, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ.”

Vừa nghe thấy giọng điệu này của Kim Lan Thù, Tống Phong Thời cũng hiểu được bảy tám phần. Trong lòng Kim Lan Thù cũng hối hận vì đã lỡ lời làm tổn thương Trình Cẩm, nhưng anh lại không thể nhận sai nên chỉ có thể nói chuyện với giọng điệu hung hăng như vậy.

Tống Phong Thời yên lặng thở dài.

Cuối cùng khi cả hai trở về nhà, liển thấy người giúp việc đang quét mảnh sứ vỡ dưới sàn.

Tống Phong Thời hỏi có chuyện gì, người hầu trả lời: “Tôi vô tình làm vỡ chiếc bình bên cửa sổ.”

Vốn dĩ tâm trạng Kim Lan Thù đã không tốt, khi nhìn thấy chiếc bình bị vỡ, anh lại càng tức giận hơn: “Thứ này là ngọc Thanh Từ!”

Người giúp việc cũng không biết gì về “ngọc Thanh Từ”, nhưng nghe khẩu khí cũng biết là quý, liền lập tức đổi giọng: “Không phải tôi… thực ra là cô Trịnh đã làm vỡ! Cô ấy bảo tôi nhận!”

Trịnh Thu Thục ngồi trên sô pha, vừa nghe lời này liền lập tức không vui, lẩm bẩm nói: “Cũng tại lúc kéo rèm cửa sổ mẹ không cẩn thận mà thôi.”

Kim Lan Thù nói: “Không cẩn thận? Lọ hoa này tám vạn tệ đó!”

Trịnh Thu Thục nhân tiện nói: “80 ngàn mua một cái lọ Thanh Từ? Con mua hàng nhái sao?”

Kim Lan Thù tức giận cười: “Mẹ bồi thường tiền? Hoặc là xin lỗi?”

Trịnh Thu Thục lập tức nổi giận: “Bây giờ anh là người có tiền rồi, đúng là khí phái. Tôi nuôi anh lớn như vậy, dùng sách dạy anh. Tôi hỏi anh có trả tiền hay không?”

Kim Lan Thù cũng không muốn nói mấy thứ linh tinh này, liền quay đầu nói: “Quên đi, con biết rằng việc bảo mẹ nhận sai và xin lỗi quả thực còn khó chịu hơn chết.”

Trịnh Thu Thục nói: “Thần kinh, nào có mẹ nào lại xin lỗi con trai?”

Kim Lan Thù cười lạnh rời đi.

Buổi tối, Tống Phong Thời xem SNS của Trình Cẩm và thấy hắn viết ‘I am not so sure about myself’.

Tống Phong Thời thở dài và nói với Kim Lan Thù: “Trình Cẩm là một người rất nhạy cảm và mong manh, lời nói của cậu gây tổn thương rất lớn đến hắn.”

Kim Lan Thù cũng bối rối, nhưng vẫn nói với giọng điệu thờ ơ: “Vậy thì… Nếu hắn có lời giải thích về trách nhiệm của mình, vậy tôi cũng có thể coi như chưa từng nghe thấy. Nếu hắn ngoan ngoãn làm việc, tôi sẽ tăng lương cho hắn, cũng có thể để hắn đảm nhận chức giám đốc thiết kế.”

Tống Phong Thời ngơ ngác, nói: “Cậu không cân nhắc đến việc xin lỗi hắn sao?”

Kim Lan Thù quay mặt đi: “Thần kinh! Làm gì có sếp nào lại đi xin lỗi nhân viên!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play