Những ngày trước lễ khai mạc trời đều nắng đẹp, Hà Ngọc Dung hợp tác hết mình, thử bộ sườn xám màu xanh lam và không gặp vấn đề gì lớn. Nhưng Trình Cẩm vẫn không dám thở mạnh.
“Không sao.” Tống Phong Thời không ngừng an ủi Trình Cẩm: “Thiết kế của cậu rất đẹp.”
Trình Cẩm gượng cười nói: “Lần này tôi chỉ có thể cho mình 80 điểm.”
Tống Phong Thời cười nói: “Cậu đúng là nghiêm khắc với bản thân mà!”
Cuối cùng cũng đến ngày khai mạc, nhưng sau mấy ngày liên tiếp nắng chói chang, hôm đó trời lại âm u dù không có mưa. Lễ khai mạc vẫn được tổ chức bình thường.
Tuy nhiên, Trình Cẩm lại lộ vẻ mặt lo lắng: “Điều kiện ánh sáng tự nhiên thay đổi quá nhiều, không biết chiếc váy này trên ảnh của giới truyền thông sẽ có màu sắc như thế nào?”
“Ngay cả khi ánh sáng làm màu không chính xác vì bị chiếu sáng khác nhau, nhưng màu xanh lam vẫn sẽ là màu xanh lam.” Âu Văn thuyết phục: “Và váy của cậu rất đẹp, coi như nó có chuyển sang màu đỏ, vàng hoặc xanh lá cây, nó vẫn sẽ rất đẹp.”
“Không,” Trình Cẩm lắc đầu: “Nếu đổi màu sẽ bị trừ điểm.”
Lúc này, Kim Lan Thù cũng lên tiếng: “Không sao, chúng ta có thể chụp ảnh trước.”
“Anh có thể đăng nó lên các phương tiện truyền thông trong nước.” Trình Cẩm nói: “Nhưng đánh giá của giới truyền thông nước ngoài thì sao? Ngoài ra, bình chọn ‘Best Dressed’ trên thảm đỏ không thể dựa trên những bộ váy mà chúng ta đăng, phải không?”
Kim Lan Thù lại nói: “Coi như không thể lấy được Best Dressed, thì chiếc váy của chúng ta cũng đủ đẹp, trước đó còn có nhiều sóng gió như vậy, chắc chắn nó sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý.”
Trình Cẩm trợn tròn mắt: “Anh chỉ quan tâm tới sự chú ý thôi sao?”
Kim Lan Thù nói: “Tôi là CEO, tất nhiên thứ tôi quan tâm nhất chính là hiệu quả và lợi ích.”
Trình Cẩm ngậm miệng không nói nữa.
Họ không đến hiện trường, mà ngồi trong phòng VIP xem truyền hình trực tiếp. Hà Ngọc Dung mặc sườn xám xuất hiện trong ống kính, tư thế khá tao nhã, nhưng màu sắc không cho thấy hiệu quả mà Trình Cẩm mong muốn. Tuy nhiên theo mọi người, một chút sai lệch cũng không ảnh hưởng đến toàn cuộc.
Vì vụ hợp tác đầy giông bão trước đó đã càn quét toàn bộ Internet, giới truyền thông thậm chí không hỏi về bộ phim, mà thay vào là đó hỏi tại sao cô và ‘Vân Tưởng’ vẫn có thể tiếp tục hợp tác.
Mặc dù không thích ‘Vân Tưởng’ và còn ghét Kim Lan Thù, nhưng cô nàng vẫn tươi cười đáp lại trước ống kính: “Chà, sự hợp tác của tôi với ‘Vân Tưởng’ rất vui vẻ. Những chuyện trước đây đều là hiểu lầm, bây giờ hai chúng tôi đều là bạn tốt.”
Cùng xuất hiện trên thảm đỏ còn có một ngôi sao nữ Trung Quốc khác, là minh tinh Phú Dao, cô mặc chiếc váy đặt làm riêng từ ‘Nghê Thường’ của Chu Dực Dực. Chiếc váy này, rõ ràng đã phạm phải một vấn đề chung của nhiều chiếc váy ‘kiểu Trung Quốc’ – đó là việc dùng quá nhiều ‘kiểu Trung Quốc’.
Cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ lộng lẫy, có thêu những đồ đằng bằng vàng, sang trọng nhưng th ô tục, như thể bất cứ lúc nào cô ấy cũng sẵn sàng đến hội chợ chùa để dâng hương, hoặc là giống bức hình được in trên những tấm tranh năm mới.
Lúc đầu Trình Cẩm rất thiếu tự tin, nhưng khi nhìn thấy tác phẩm của ‘Nghê Thường’, hắn lập tức cảm thấy nhẹ nhõm: tất cả đều dựa vào việc đối thủ hạ thủ lưu tình!
Coi như không lấy được Best Dressed, thì ít nhất vẫn có thể có chút mặt mũi tại quốc nội. Nhiều cư dân mạng xem buổi phát sóng trực tiếp đã bình luận: Nếu Hà Ngọc Dung trong chiếc váy thêu màu xanh trắng, phù hợp để đại diện cho vẻ đẹp cổ điển, thì Phú Dao trong trang phục cá vàng rồng đỏ lại phù hợp để đại diện cho dầu thực vật!
Nhưng lúc này, siêu mẫu Phi Phi xuất hiện, mặc một bộ váy đen tuyền, toàn thân đen như lông quạ, làn váy tung bay trong gió, lộ ra lớp lót bên trong thêu đầy vàng và ngọc, cùng một đôi chân thon nhỏ đi giày đế đỏ, gợi cảm và quyến rũ. Trông như thể một bức thêu vô giá và lộng lẫy, được giấu trong tấm lụa đen.
Lúc nó vô tình tung lên trong gió, giống như hơi ấm của cửa sổ, mây và mùa xuân chớm nở, cho thấy một loại quyến rũ nhàn nhã và thoải mái, là một món đồ xa xỉ không cần cố ý lộ hàng cũng đầy gợi cảm.
Trình Cẩm ngây ngẩn cả người, mất hồi lâu mới nói: “Đây nhất định là của ‘Thượng Uyển Xuân’.”
Nếu như nói, Lưu Dịch Tư có một đặc điểm nào đó phù hợp với ngành này hơn những người khác, thì đó là hắn luôn phấn đấu để đạt được thứ tốt nhất và không bao giờ thỏa hiệp.
Trình Cẩm nói: “Nếu là Lưu Dịch Tư, hắn chắc chắn sẽ không vì chi phí và thời gian mà lùi lại cầu việc khác.”
Khi nghe thấy ba từ ‘Lưu Dịch Tư’, Kim Lan Thù vô cùng tức giận: “Đó là vì hắn ta có tiền!”
Trình Cẩm có chút sững sờ, nghi hoặc hỏi: “Lẽ nào ngài thiếu tiền sao?”
Kim Lan Thù cười lạnh, quay người rời đi.
Oan gia, thường gặp nhau trong ngõ hẹp.
Kim Lan Thù rời khỏi phòng VIP, đi lên sân thượng lại gặp phải Lưu Dịch Tư.
Lưu Dịch Tư mặc một bộ đồ màu xám thép, trông giống một doanh nhân hơn là một nghệ sĩ.
Kim Lan Thù khẽ cười: “Thật trùng hợp?”
“Ừm,” Lưu Dịch Tư cười cười: “Tôi đã xem trang phục của cậu rồi, rất tốt, rất tốt.”
Kim Lan Thù nói: “Của anh cũng không tệ.”
Lưu Dịch Tư mỉm cười và trả lời: “Tốt hơn của cậu.”
Kim Lan Thù không ngờ Lưu Dịch Tư còn có thể nói chuyện khiến người ta nghẹn lời như vậy. Tuy nhiên, anh cũng không chịu thua kém: “Ồ? Mỗi người thích một hoa. Tôi nghĩ của chúng tôi tốt hơn.”
“Nó rất tốt.” Lưu Dịch Tư nói: “Nhưng có chút vấn đề với màu lót, nếu nó nhạt hơn một chút thì tốt rồi.”
Kim Lan Thù sững sờ. Màu nhạt hơn một độ chính là màu mà Trình Cẩm cật lực theo đuổi.
Kim Lan Thù buồn bực hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Nếu làm nhạt hơn một độ, lại phải tốn thêm mấy trăm nghìn đó.”
“Hả?” Lưu Dịch Tư có chút kinh ngạc: “Chỉ mấy trăm nghìn thôi sao?”
Kim Lan Thù cũng kinh ngạc: “Anh… Tôi cũng không biết là tai anh không tốt hay là toán học kém. Mấy trăm nghìn, không phải mấy chục cỏn con.”
Lưu Dịch Tư mỉm cười, nói: “Nếu như cậu muốn làm nghề này, thật sự không thể tiết kiệm số tiền ít ỏi đó.”
Thật vậy, khi kinh doanh Kim Lan Thù cũng không coi tiền là tiền, chính anh đã dạy Tống Phong Thời hãy coi tiền như một con số. Tuy nhiên, con số đó phải được tính toán. Kim Lan Thù đã tính toán rủi ro và lợi ích, đồng thời cân nhắc các vấn đề về thời gian và thời hạn công trình. Nhìn chung thì làm ‘tạm’ vẫn là một lựa chọn hợp lý hơn ‘chú ý’.
“Tôi không tiết kiệm tiền, tôi cũng vậy.” Kim Lan Thù nói: “Nhưng có thể nói về lợi ích và hiệu quả không?”
“Không.” Lưu Dịch Tư lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ nói tới chuyện này.”
Kim Lan Thù mỉm cười: “Đây cũng là lý do tại sao ‘Thượng Uyển Xuân’ của anh đã hoạt động được 5 năm mà vẫn thua lỗ.”
“Đó là lý do tại sao tôi đã điều hành ‘Thượng Uyển Xuân’ được 5 năm.” Lưu Dịch Tư cười trả lời.
Kim Lan khinh thường cười: “Sở dĩ anh kinh doanh được 5 năm, không phải bởi vì anh họ Lưu sao?”
“Tôi biết, cậu nghĩ rằng tôi đã nói dối khi nói rằng tôi hoan nghênh các thương hiệu mới gia nhập thị trường, và hy vọng thương hiệu của cậu có thể hoạt động tốt.” Lưu Dịch Tư thay đổi chủ đề, lại nói: “Nhưng tôi thực sự có ý đó, nếu cậu muốn tiếp tục làm thì hay nghe tôi một câu, marketing rất quan trọng, nhưng muốn làm lâu dài thì thiết kế mới là điều cốt lõi.”
“Nói thì dễ!” Kim Lan Thù cười lạnh: “Nào có ai không biết mẹ là phụ nữ?”
Làm thế nào để cân bằng giữa kinh doanh và nghệ thuật, là một bài toán khó mà bất kỳ thương hiệu nào cũng phải cân nhắc.
Thượng Uyển Xuân không nghĩ về điều đó, đó là lợi thế độc nhất mà Lưu Dịch Tư được trời cao ưu đãi.
Kim Lan Thù không có lợi thế này.
Ngay sau đó, tạp chí có thẩm quyền đã công bố giải Best Dressed, và chiếc váy ẩn bên trong lớp vải màu đen của ‘Thượng Uyển Xuân’ đã được chọn. Còn bộ sườn xám lộng lẫy của Hà Ngọc Dung đã bị từ chối.
Bọn họ cũng bay trở lại Trung Quốc để xử lý các vấn đề tuyên truyền tiếp theo.
Tào Đại Đầu không để ý tới chuyện này lắm: “Thật ra, một thương hiệu mới không thể mới lần đầu tiên đã đạt được Best Dressed! Thương hiệu trẻ của chúng ta có thể đến Corner đã là phúc tu từ kiếp trước rồi nha.”
Trình Cẩm lại không nói một lời.
Kim Lan Thù cũng không nhìn Trình Cẩm lấy một cái, mà chỉ hỏi Tào Đại Đầu: “Vậy kế hoạch của cậu là gì?”
“Giờ thì chỉ có kế hoạch B, đăng một bài báo ca ngợi Hà Ngọc Dung và trang phục ‘Hoa Tương Dung của Vân Tưởng’.” Tào Đại Đầu đã vạch ra “kế hoạch không được chọn” từ sớm, vì vậy dĩ nhiên là hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Được, vậy thì giao cho cậu.” Kim Lan Thù gật đầu, nói.
Ở Trung Quốc, cũng có nhiều bài tuyên truyền trắng trợn cho chiếc váy Best Dressed của Thượng Uyển Xuân, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc quảng bá thương hiệu Vân Tưởng.
Tào Đại Đầu đã quen thuộc với việc tiếp thị qua Internet, liền nhanh chóng quảng bá thương hiệu mới ‘Vân Tưởng’ lên một tầm cao mới.
Nhờ nỗ lực từ hai phía của Liên hoan phim Corner và nữ diễn viên Hà Ngọc Dung, thương hiệu này cuối cùng đã trở nên nổi tiếng. Tống Phong Thời cũng đích thân làm quan hệ công chúng, và hợp tác với một số người nổi tiếng để họ mặc quần áo Vân Tưởng nhằm mở rộng quảng bá. Điều này nhất định sẽ giúp quảng bá thương hiệu này như một ‘sản phẩm ngôi sao’.
Mặc dù Thượng Uyển Xuân được giải Best Dressed, nhưng thương hiệu nổi tiếng nhanh chóng nhất lại là Vân Tưởng. Thông qua phân tích dữ liệu toàn cục, Tào Đại Đầu phát hiện ra rằng nhiều khách hàng tiềm năng rất thích các chi tiết thêu hoa tú cầu màu trắng bạc và lụa xanh trên quần áo của Hà Ngọc Dung. Trong khi các mặt hàng phổ biến nhất trong ngành bán lẻ quần áo gần đây là áo khoác và váy dài.
“Cho nên, chúng ta có thể tận dụng tình thế này để tung ra những chiếc áo khoác và váy lụa màu xanh nhạt, được tô điểm bằng các yếu tố cốt lõi là thêu hoa cẩm tú cầu trắng và bạc.” Tào Đại Đầu cho biết trong báo cáo: “Dữ liệu sẽ không nói dối.”
Kim Lan Thù gật đầu đồng ý, sau khi để Tào Đại Đầu rời đi, anh bèn cho người gọi Trình Cẩm vào văn phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT