Trong xưởng, không khí căng thẳng bao trùm.
Kim Lan Thù và Tống Phong Thời đang ngồi trên ghế sofa, bên cạnh ghế là chiếc sườn xám đã được ‘giải cứu’ cả đêm. Trình Cẩm và Hoàng Lão Nhiệt đứng bên cạnh chiếc sườn xám, cẩn thận xem xét nó, như thể họ đang thảo luận xem nên làm gì mới tốt.
Ban đầu chiếc sườn xám bị nhăn, nhưng không sao, nó đã hồi phục như cũ sau khi là ủi cẩn thận. Tuy nhiên, cái lỗ thật lớn do bị chiếc bật lửa đốt cháy thực sự là một vấn đề đau đầu. Nếu là quần áo bình thường thì thôi đi, chiếc váy này được thêu dệt tinh xảo tỉ mỉ từng li từng tí, giờ bị cháy một lỗ thì phải tốn bao nhiêu công sức để vá lại?
“Hoàng Lão Nhiệt,” Kim Lan Thù nói: “Ông là người có kinh nghiệm, ông xem còn có thể cứu được nó hay không?”
“Cũng không phải không được, nhưng cần có thời gian! Cứ thế này sợ là không kịp tham dự Corner.” Hoàng Lão Nhiệt cau mày lắc đầu: “Cậu thử nghĩ mà xem, trong ‘Hồng Lâu Mộng’, lông công chỉ cháy một lỗ nhỏ đã đủ để gi3t chết Thanh Văn!”
Trình Cẩm rất đau lòng, nhưng hắn cũng không dễ dàng từ bỏ và chỉ nói: “Không, có thể làm được!”
Hoàng Lão Nhiệt tỏ vẻ kinh ngạc: “Cậu đừng bất cẩn như vậy!”
“Một mình tôi không làm được, nhưng tôi có thể điều động thêm vài thợ thêu từ quê nhà đến đây, cùng nhau đẩy nhanh tiến độ, làm việc ngày đêm. Tôi không tin là tôi không theo kịp!” Trình Cẩm nói, giọng điệu tràn đầy sự quyết tâm.
Hoàng Lão Nhiệt không ngờ nhìn Trình Cẩm có vẻ thất thần vô hồn, vậy mà lại nhiệt huyết đến tận xương tủy.
Kim Lan Thù có vẻ cũng hơi do dự.
Hoàng Lão Nhiệt lại nói: “Vậy thì tính toán xem, chúng ta phải mua thêm một lô chỉ vàng, chỉ bạc, chỉ vàng con công… và chúng ta còn phải thuê thêm một đợt công nhân thêu khác với mức lương không hề thấp. Số tiền này cộng lại đã vượt quá ngân sách dự toán rồi! Tính toán thận trọng một chút là thấy nó sẽ vượt quá 150%!”
Hoàng Lão Nhiệt rất hiểu Kim Lan Thù. Anh khác với Trình Cẩm. Để làm được một bộ sườn xám đẹp, Trình Cẩm có thể ‘hy sinh tính mạng’ như Thanh Văn trong ‘Hồng Lâu Mộng’. Nhưng Kim Lan Thù thì không, anh là một doanh nhân chú trọng đến hiệu quả, nhạy cảm với các con số, đồng thời cũng tính toán chặt chẽ các rủi ro và lợi ích, và chắc chắn sẽ không mạo hiểm vì đam mê.
Trình Cẩm nhìn Kim Lan Thù với đôi mắt đẫm lệ: “Chủ tịch Kim, tôi thực sự có thể làm được!”
Nhưng Kim Lan Thù lại không thể.
Kim Lan Thù lắc đầu, nói: “Trước hết chưa nói về chi phí… Tôi đã xem qua, chiếc sườn xám thêu kín này không phù hợp với Hà Ngọc Dung. Cô ta có vòng eo nhìn như cái thùng, mặc kiểu váy áo phiền phức như vậy thoạt nhìn là thấy y chang cái thùng sáng loáng, trông không đẹp chút nào.”
“Nhà thiết kế các cậu đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc làm ra những thiết kế lớn, mà không nghĩ đến những điều thiết thực. Tôi thấy ý tưởng của Hoàng Lão Nhiệt rất hay, dùng vải trơn làm nền và thêu thêm một chút cũng rất đẹp. Cậu làm lại theo cách này đi.”
Khi Hoàng Lão Nhiệt nghe thấy câu này, gã cũng không thể kìm nén được nữa: Ý của Kim Lan Thù là gì… Để Trình Cẩm dùng suy nghĩ của tôi để thể hiện? Còn tôi thì sao? Tôi thì sao? Tôi đã chết rồi sao?
Trình Cẩm nghe được lời này cũng thấy không vui. Trên thực tế, hắn không thích suy nghĩ của Hoàng Lão Nhiệt. Tuy nhiên, Trình Cẩm còn trẻ và non nớt, lại vừa được thăng chức nên không dám thách thức ông chủ, đành phải ngậm ngùi đồng ý.
Kim Lan Thù chống tay và nói: “Được. Mọi người đi xuống làm việc đi.”
Nói xong, anh liền nhấc chân rời đi và trở lại văn phòng làm việc của mình.
Dù sao Hoàng Lão Nhiệt cũng không hài lòng, gã chạy tới văn phòng của Kim Lan Thù. Nhưng khi nhìn thấy anh, trong lòng cũng tự lẩm bẩm không biết nên mở miệng như thế nào.
Kim Lan Thù lại nói trước: “Ở đây chỉ có tôi và ông, có lời gì cứ nói thẳng, đừng để trong lòng.”
“Tôi…” Hoàng Lão Nhiệt đang định nói gì đó, nhưng vẫn cố tìm cách dùng từ.
“Được, nếu ông không hỏi thì tôi cũng có chuyện muốn hỏi ông.” Kim Lan Thù nhìn thẳng vào mắt Hoàng Lão Nhiệt: “Tại sao Hà Ngọc Dung lại biết về vụ đổ sơn đỏ trên cái áo lông kia?”
Hoàng Lão Nhiệt đột nhiên biến sắc: “Cô ta… Cô ta biết cái gì?”
“Hôm qua cô ta đã tức giận nói ra, còn đổ sơn đỏ lên người Tiểu Tống.” Nói đến đây, Kim Lan Thù cũng có chút khó chịu: “Vì sao cô ta lại biết chuyện này?”
Trán Hoàng Lão Nhiệt toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cười nói: “Tôi… Tôi cũng không biết…”
Khóe miệng Kim Lan Thù cong lên, nói: “Tôi thấy ông và cô ta rất thân thiết, ngày nào cũng đi uống trà chiều, cho nên tôi còn tưởng rằng ông sẽ biết.”
“Không đâu, tôi mới uống trà chiều với cô ấy hai lần.” Hoàng Lão Nhiệt vội vàng gạt đi: “Tôi cũng không thân với cô ấy lắm.”
Kim Lan Thù chế nhạo: “Cô ta luôn thờ ơ với những người khác, nhưng lại rất tốt với ông. Cho nên tôi nói này, thiết kế của ông cũng chỉ có thể được coi là khá vừa ý, nhưng ông lại rất am hiểu xã giao. Là vì tôi đánh giá cao điều này nên mới giao trọng trách cho ông, ông cũng đừng làm tôi thất vọng.”
“Tất nhiên là không.” Hoàng Lão Nhiệt trả lời.
Kim Lan Thù nói: “Vậy nếu ông đã giỏi giao thiệp, lại được Hà Ngọc Dung yêu thích, vậy thì ông phụ trách cô ta luôn đi.”
“Cái gì?” Hoàng Lão Nhiệt giật mình: “Phụ trách cái gì?”
“Bây giờ cô ta muốn phá vỡ hợp đồng. Hãy đi thương lượng với người phụ trách của cô ta.” Kim Lan Thù nói: “Các lựa chọn mà tôi đưa ra cho cô ta ở đây: A, cô ta trả đủ tiền và thành thật xin lỗi Tiểu Tống; B, cô ta ngoan ngoãn quay lại làm việc, thành thật xin lỗi Tiểu Tống.”
“Cái này, cái này….” Trên mặt Hoàng Lão Nhiệt lộ vẻ khó xử: “Chuyện này đừng cứng nhắc như vậy chứ? Tháng sau chúng ta phải tham dự Corner rồi! Trong thời gian ngắn cũng không tìm được người thay thế. Hay là trước tiên cứ dỗ Hà Ngọc Dung, chờ cô ta vui vẻ rồi lại tính sổ sau!”
“Ông nói đúng, thời gian rất gấp, cho nên ông chỉ có ba ngày.” Kim Lan Thù không hề bị lay động: “Ba ngày để cô ta tiếp nhận A hoặc B.”
Hoàng Lão Nhiệt đổ mồ hôi đầm đìa: “Không có C sao?”
“Ừ,” Kim Lan Thù gật đầu: “Ra ngoài.”
Mặt Hoàng Lão Nhiệt tái xanh.
Sau khi Hoàng Lão Nhiệt rời văn phòng, Tống Phong Thời liền bước vào. Cậu vừa mới sánh vai đi qua Hoàng Lão Nhiệt, và nhìn thấy khuôn mặt của lão. Tống Phong Thời không khỏi hỏi: “Cậu thực sự nghi ngờ rằng Hoàng Lão Nhiệt đã làm điều đó?”
“Không phải ‘nghi ngờ’, mà là biết’.” Kim Lan Thù kiên quyết nói.
Tống Phong Thời cũng đau đầu: “Có thật không? Nhưng ông ta chính là ‘lão thành’ của chúng ta đó!”
“Không có việc gì!” Kim Lan Thù nói: “Dù sao bây giờ chúng ta đã có Trình Cẩm, không phải sao?”
Giọng điệu của Kim Lan Thù khá lạnh lùng, như thể anh cảm thấy việc đuổi thuộc hạ đã ở bên mình nhiều năm là chuyện rất đơn giản.
Tống Phong Thời giật mình và nói: “Chắc hẳn là vì ông ta cảm thấy địa vị của mình đang bị đe dọa, cho nên mới làm chuyện ngu ngốc như vậy.”
“Đúng, gã vẫn luôn ngu ngốc, nhưng điều đó không quan trọng. Ông ta có không đủ năng lực cũng không thành vấn đề.” Kim Lan Thù nói: “Tôi chỉ muốn một nhân viên trung thành. Nếu điểm đó mà còn không làm được, vậy thì không thể tha thứ.”
Tống Phong Thời hiểu ra và nói: “Tức là cậu không định cho ông ta một cơ hội nào sao? Vậy tại sao cậu còn cho ông ta ba ngày để thuyết phục Hà Ngọc Dung?”.
||||| Truyện đề cử:
Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Kim Lan Thù định trả lời thì điện thoại reo. Anh nhấc máy: “Ai?”