Nói xong, Hà Ngọc Dung cầm túi xách của cô, quay người rời đi.

Tống Phong Thời vội vàng đuổi theo.

Hà Ngọc Dung ưu nhã bước đến cửa xưởng, Tống Phong Thời cũng vội vã đuổi theo, kéo cô lại rồi cười làm lành: “Cô Hà, mọi người phối hợp, hòa thuận kiếm tiền, có chuyện gì cũng từ từ nói. Hợp đồng đã ký mà bây giờ lại nói muốn xé bỏ, vậy chẳng lẽ muốn kiện lên tòa án sao? Cô là người của công chúng kia mà, với cô mà nói cũng chẳng có chỗ nào tốt, chúng ta cùng nhau thương lượng kỹ càng…”

“Câm miệng!” Hà Ngọc Dung tức giận nhìn Tống Phong Thời: “Cậu còn muốn dùng thủ đoạn ‘nhân vật có sức ảnh hưởng’ để uy hiếp tôi?”

Tống Phong Thời cười nói: “Không phải uy hiếp, chỉ là đề nghị mà thôi.”

“Tôi nhổ vào!” Hà Ngọc Dung cực kỳ tức giận: “Tôi đều biết cả, việc cái áo lông thú kia bị dội sơn hồng là cậu bày mưu hại tôi phải không?”

Tống Phong Thời sững sờ trong giây lát. Cậu không ngờ bỗng nhiên chuyện này lại bị vạch trần ngay trước mặt.

Nhìn thấy vẻ mặt của Tống Phong Thời, Hà Ngọc Dung hiểu ra tất cả, trong lòng càng thêm kích động. Khóe mắt thoáng liếc thấy một lọ dầu nhuộm màu đỏ trên bàn làm việc của thợ mộc, cô ta liền nảy sinh ác tâm, chộp lấy lọ dầu nhuộm đó rồi dội vào người cậu.

Tống Phong Thời thực sự bị “máu chó” dội đầy đầu.

“M* kiếp!” Hà Ngọc Dung tức giận mắng một tiếng, sau đó vứt lọ thuốc rồi rời đi.

Bị Hà Ngọc Dung dội cho đỏ hồng cả người, nhưng Tống Phong Thời cũng không tức giận lắm, cậu chỉ nghĩ: Đúng là báo ứng mà. Quả nhiên, làm người không thể làm chuyện xấu!

Sau khi Kim Lan Thù phát hiện chuyện này đã rất tức giận.

“Người đàn bà này thật độc ác! Tôi nhất định sẽ kiện cô ta, trả thù cho cậu, làm cô ta đến quần áo cũng không có mà mặc!” Kim Lan Thù vừa tắm cho Tống Phong Thời vừa hùng hồn nói.

Vốn dĩ người Tống Phong Thời ‘toàn một màu đỏ’, giờ đi tắm lại khiến bồn tắm biến thành ‘toàn một màu đỏ’.

Cậu thở dài nói: “Đừng! Chính là bởi cậu luôn ngang ngược như vậy nên mới khiến Hà Ngọc Dung nảy sinh oán hận, vì vậy cô ta mới gây chuyện phá hoại. Cậu phải học cách ăn nói nhẹ nhàng, mọi người đều có chỗ để lui xuống, như vậy sẽ không khiến tình huống đông cứng thế này.”

Kim Lan Thù khinh thường cười: “Trong từ điển của Kim Lan Thù tôi đây, không có từ ‘ăn nói nhẹ nhàng’!”

“Vậy thì cậu nên thăng cấp một chút đi! Một cuốn từ điển ít từ vựng như vậy làm sao có thể đủ được?” Tống Phong Thời đề nghị.

Kim Lan Thù không trả lời, hiển nhiên là không chịu tiếp thu lời đề nghị. Googl𝖊‎ 𝗇gay‎ 𝘁𝑟a𝗇g‎ ﹏‎ 𝘁𝑟𝘂m𝘁𝑟𝘂y‎ 𝖊𝗇.𝙑𝗇‎ ﹏

Tống Phong Thời nhớ đến những lời Kim Lan Thù nói với Phó Thừa: ‘Cậu là kiểu người lý tưởng của tôi’, câu nói đó không đủ nhẹ nhàng hay sao?

Lòng cậu đau xót nhưng vẫn hỏi: “Vậy gần đây cậu cũng không nói lời nào tốt đẹp với ai sao?”

Kim Lan Thù nói: “Có.”

Tống Phong Thời liền truy hỏi: “Vào lúc nào? Cùng ai?”

Kim Lan Thù đáp: “Cùng cậu đó.”

Tống Phong Thời lầm bầm: “Cậu nói lời hay ho với tôi lúc nào?”

“Không phải tối hôm qua tôi mới nói nơi này của cậu rất lớn sao?” Vừa nói, Kim Lan Thù vừa lau dầu trên mông Tống Phong Thời.

Mặt Tống Phong Thời đột nhiên đỏ lên.

Mà lời này chẳng hề khiến cậu cảm thấy vui sướng. Cậu vẫn còn lo lắng về Phó Thừa nên đành thử lại lần nữa: “Hình như lúc nói chuyện với Phó Thừa, giọng điệu của cậu rất tốt, rất khách khí.”

Kim Lan Thù thẳng thắn gật đầu: “Công ty của chúng ta mỗi ngày đều thua lỗ. Tôi lương cao, cậu lương cao, Âu Văn lương cao, Hoàng Lão Nhiệt cũng lương cao… Mọi người đều có mức lương cao, còn có tiền mua nhà máy, mua chỉ vàng và bạc, thuê cửa hàng và thuê đất… Cậu nghĩ tiền này đến từ đâu?”

Tống Phong Thời suy nghĩ một chút, nói: “Người đầu tư?”

Kim Lan Thù lại hỏi: “Nhà đầu tư lớn nhất của chúng ta là ai?”

Tống Phong Thời nói: “Phó Thừa HF.”

Kim Lan Thù gật đầu, nói: “Vậy cậu có cảm thấy mình nên khách khí với Phó Thừa một chút không?”

Tống Phong Thời cũng biết rằng trong vấn đề kinh doanh, ‘Vân Tưởng’ vẫn phải dựa dẫm nhiều hơn vào cây đại thụ HF. Nhưng cậu vẫn cảm thấy Kim Lan Thù khá thân thiết với Phó Thừa.

Cậu lại nói tiếp: “Ừm, có phải cậu nghĩ Phó Thừa là một người rất tốt không?”

Kim Lan Thù nói: “Đúng, nếu không tôi cũng không tìm hắn làm người đầu tư. Không phải ai cho tiền tôi đều muốn.”

Tống Phong Thời có chút ghen, lại nói: “Phó Thừa hẳn là mẫu người lý tưởng của cậu nhỉ?”

Kim Lan Thù mỉm cười và nói: “Đúng vậy, mọi thứ về Phó Thừa đều khá lý tưởng.”

Lòng Tống Phong Thời phát lạnh: “Hừ, ai có thể so với hắn? Cao lớn giàu có còn đẹp trai.”

Kim Lan Thù không nghe ra được sự lạnh lùng trong lời nói của Tống Phong Thời, chỉ nói: “Cao thì còn hơi thiếu, cũng hơi đẹp trai, nhưng của cải thì thực sự hiếm có. Điều kiện gia đình của cậu ta thực sự rất tốt. Nói thật, tôi rất ghen tị.”

Tống Phong Thời tò mò nói: “Dường như tôi chưa từng nghe nói về gia đình của cậu.”

Kim Lan Thù nói: “Trước khi vào ngành, tôi nghĩ gia đình mình cũng ổn. Mẹ tôi là giáo viên, còn bố tôi là chủ tịch của một chi nhánh ngân hàng tư nhân.”

Tống Phong Thời ngẩn ra: “Nói như vậy, nhà cậu hẳn là rất giàu có…”

Kim Lan Thù gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, mọi người xung quanh thường nói gia cảnh của gia đình tôi rất tốt. Nhưng sau khi vào ngành và nhìn ra thế giới, tôi liền cảm thấy mình vẫn chỉ là người làm công ăn lương… Hơn nữa, họ đã ly hôn vài năm trước.”

Tống Phong Thời kinh ngạc, nói: “Vậy là… cậu cũng xuất thân từ một gia đình đã ly hôn.”

Kim Lan Thù nói: “Phải. Nhưng cha mẹ cậu đã ly hôn khi cậu còn rất nhỏ, còn với tôi thì là khi đã trưởng thành. Ban đầu họ muốn duy trì một chút thể diện, nói là không chịu ly hôn vì sự trưởng thành của tôi.”

“Sau đó tôi come out, họ rất thất vọng và cảm thấy sự “hy sinh” của mình cho gia đình này là vô ích, cảm thấy tôi thành ra thế này là trách nhiệm của đối phương nên đã ầm ĩ ly hôn, mỗi người mỗi ngả, tự tìm cuộc sống mới. Chúng tôi rất hiếm khi gặp nhau.”

Tống Phong Thời cảm khái nói: “Cậu không gặp mẹ hay sao? Cũng không gặp cha luôn?”

Kim Lan Thù cười nhạt: “Ừ, tôi cũng rất bận, nào có thời gian để duy trì chút tình thân ngoài mặt này.”

Dường như Tống Phong Thời nghe thấy một chút buồn bã từ giọng điệu thờ ơ của anh, cậu bỗng có chút xúc động, lại nghĩ đến tình cảnh của mình. Cậu cũng ở trong hoàn cảnh tương tự, mẹ cậu đã tái giá và rời khỏi thành phố, bố cậu cũng xây dựng lại gia đình, và cả hai bên đều không muốn cậu. Sau khi họ ly hôn, dường như cậu đã mất cả cha lẫn mẹ cùng một lúc.

Tống Phong Thời thở dài, nói: “Trước đây cậu chưa từng nói với tôi.”

Kim Lan Thù đáp: “Trước đây tôi chưa quen với cậu.”

Tống Phong Thời thực sự không còn gì để nói.

Bây giờ … Bây giờ, hai người họ thực sự đang ‘nấu’, loại ‘nấu’ trong’ ‘Gạo nấu thành cơm’.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play