Tiếng xe càng ngày càng vang, không lâu sau liền thấy một chiếc xe xuất hiện ở cuối con đường.
Đó là một chiếc xe việt dã đã được cải tạo qua, liếc mắt nhìn một cái, giống như một con cự thú sắt thép có cái đầu dữ tợn, đầu xe trang bị ba hàng gai nhọn bằng sắt, trên nóc xe gắn một cái súng máy, xứng với đèn xe chiếu sáng công suất lớn, ánh sáng mạnh chiếu đến phạm vi trước xe mấy chục mét sáng sủa như ban ngày.
Dung Ngư đứng ở chỗ tương đối trống trải ven đường vẫy tay đón xe, ánh sáng mạnh chói mắt nhưng đôi mắt cô chưa hề chớp lấy một chút.
Nguyên thân ở căn cứ Lạc thành, cách xa nơi này đến mấy trăm km, Dung Ngư muốn dựa vào hai cái đùi để trở về hiển nhiên là không quá khả thi. Vừa rồi cô còn đang suy nghĩ phải trở về như thế nào, lúc này lại có một chiếc xe đến, đây đối với cô mà nói không thể nghi ngờ chính là một tin tức tốt, cũng không biết đối phương có dừng lại hay không, rốt cuộc thì mặc kệ là trước hay sau tận thế, ở tình huống ban đêm tối tăm hay là ở vùng ngoại ô hoang vu mà tùy tiện đem xe dừng lại đều là hành vi rất nguy hiểm.
Chiếc xe kia tốc độ rất nhanh, chưa đến nửa phút đã chạy đến trước mắt Dung Ngư, sau đó đi ngang qua cô, tạo nên một trận gió làm tóc mái trên trán cô bị thổi đến rối loạn.
Theo chiếc xe đi qua, xung quanh lại tối sầm xuống.
Dung Ngư cũng không mất mát, cô một bên sửa sang lại tóc, một bên suy xét đi đến gần nội thành tìm chút đồ ăn, tiếp theo lại tìm một chiếc xe, tuy rằng cô không biết lái xe, nhưng nguyên chủ biết, hiện giờ trên đường cũng không có ai, cô luyện một chút chắc là sẽ ổn thôi.
Chính vào lúc cô đang tự hỏi, bỗng nhiên một chùm ánh sáng mạnh từ hướng khác chiếu lại đây, là chiếc xe lúc nãy vừa đi qua, nó ngừng ở nơi cách cô mấy chục mét, sau đó chỉ thấy một bóng người từ cửa sổ mái nhà bò tới trên nóc xe, hướng bên này vẫy tay, la lớn:
“Lại đây!”
Dung Ngư hơi có chút ngoài ý muốn, chỉ là cẩn thận suy nghĩ lại thì liền hiểu được, đối phương có thể là sợ cô tâm thuật bất chính, có đồng bạn mai phục ở gần đó, loại chuyện này ở tận thế rất thường thấy. Để đảm bảo an toàn, bọn họ hẳn là nên trực tiếp rời khỏi đây, chỉ là xuất phát từ ý tốt, họ vẫn đem xe dừng ở nơi xa, cứ như vậy, nếu cô chỉ là người bình thường cần trợ giúp, bọn họ liền có thể tiện đường cứu cô, mà nếu cô lòng mang ý xấu, bọn họ cũng có cũng đủ thời gian đối phó.
Trên thế gian không có gì là tuyệt đối, mặc dù đang ở tận thế nhưng cũng vẫn có người tốt.
Dung Ngư nghĩ như vậy, cất bước đi về hướng chiếc xe.
Cô đi được vài bước, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh gào rống truyền đến, là con zombie trong phòng kia bị động tĩnh ngoài phòng kinh động đuổi tới.
Dung Ngư đang chuẩn bị dùng 'trà trộn' lên người, nhưng cô chưa kịp bấm tay niệm thần chú thì liền nghe một tiếng súng vang lên, một viên đạn bay qua bên cạnh người cô, hoàn toàn đi vào trong đầu con zombie đang đuổi theo đằng sau.
Tiếng gào rống dừng lại, con zombie kia té thật mạnh rồi nằm lăn trên đất, hoàn toàn chết đi.
Cùng lúc đó, âm thanh máy móc lại vang lên trong đầu cô:
''Nhiệm vụ người mới: Giết chết một con zombie bình thường. Khen thưởng: Quả thức tỉnh x1. (Đã hoàn thành, khen thưởng đã phát)”
Sau khi âm thanh này phát ra, Dung Ngư cảm giác được trong túi quần áo trống rỗng của mình bỗng nhiều ra một quả trái cây nhỏ bằng ngón cái, đó chắc hẳn chính là cái gọi là quả thức tỉnh.
Không nghĩ nhiệm vụ người mới mà hệ thống tuyên bố làm như vậy cũng coi như hoàn thành, chân Dung Ngư khựng lại một lát, rồi sau đó lại giống như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước.
Đến con zombie đã chết kia cô cũng không có quay đầu lại nhìn một cái.
Dung Ngư rất nhanh đã đi đến bên cạnh chiếc xe, liền thấy cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn từ trong xe bước xuống, duỗi tay về hướng Dung Ngư:
“Để đảm bảo an toàn, trước tiên cô hãy giao vũ khí cho chúng tôi bảo quản.”
Lòng người khó dò, mặc dù đối mặt với một cô gái yếu ớt thoạt nhìn tay không tấc sắt, vẫn cứ không thể thiếu cảnh giác.
Dung Ngư lắc đầu:
''Tôi không có.''
Người đàn ông nói tiếp:
“Có thể để chúng tôi lục soát một chút không? Đừng hiểu lầm, không phải tôi, là cô ấy.”
Theo sau câu nói của hắn, lại có một người từ trên xe bước xuống, là một cô gái hai mươi mấy tuổi, cắt một đầu tóc ngắn, ăn mặc rất là nhẹ nhàng tiện hoạt động.
Dung Ngư gật gật đầu, phối hợp đưa hai tay lên.
Đối phương lục soát đơn giản toàn thân một chút, sau khi xác định không có vấn đề gì liền cho Dung Ngư lên xe.
Xe khởi động một lần nữa, chạy như bay trên con đường rộng mở.
Dung Ngư vào trong xe, trong xe tổng cộng có bảy người, cũng may không gian trên xe rộng rãi, trái lại cũng không tính là chen chúc.
Cô gái vừa soát người Dung Ngư lúc nãy nói:
“Tôi tên Tôn Hiểu Lệ, còn cô, tên là gì, sao lại ở chỗ này một mình?”
“Tôi tên Dung Ngư, ở căn cứ Lạc thành, buổi sáng hôm nay đi theo đội săn thú đến đây, lúc chúng tôi đang thu thập vật tư thì gặp một con thú biến dị cấp 5…”
Dung Ngư nói lại một cách đơn giản chuyện nguyên thân gặp phải.
“Cái gì?!”
Tôn Hiểu Lệ nghe vậy, hô lên một tiếng kinh ngạc.
Dung Ngư nhìn về phía cô ấy:
“Làm sao vậy?”
Từ trong miệng Tôn Hiểu Lệ, Dung Ngư biết được tiểu đội của họ trước đó không lâu cũng đụng phải con thú biến dị cấp 5 kia, bọn họ phát hiện dấu vết chiến đấu ở gần đó, còn có mười mấy cái thi thể, dưới tình huống không có gì bất ngờ xảy ra thì người của đội săn thú mà nguyên chủ đi theo đều chết ở nơi đó.
“Nén bi thương, thuận theo số mệnh đi thôi.”
Tôn Hiểu Lệ an ủi nói.
“Ừm.”
Dung Ngư nhẹ giọng đáp, cúi đầu rũ mắt.
Trong xe an tĩnh một lát, sau đó lại nghe tiếng Tôn Hiểu Lệ vang lên:
“Lão đại, nói đến con thú biến dị kia, rốt cuộc chuyện là như thế nào? Rõ ràng chỉ là cấp 5, nhưng khi chân chính giao đấu, quả thực là mạnh đến bất thường!”
Khi Tôn Hiểu Lệ nói chuyện thì nhìn về phía vị trị ghế phụ đằng trước.
Dung Ngư vẫn cúi đầu như cũ, cô không nhìn, nhưng từ sớm trước khi lên xe, cô liền biết người đàn ông ngồi ở trên ghế phụ là người có thực lực mạnh nhất trong đội ngũ này.
“Nó là cấp 5, nhưng không phải cấp 5 bình thường.”
Giọng nói người đàn ông lạnh nhạt.
Mấy người khác trong xe nghe vậy, phát ra tiếng kinh ngạc.
“Cái gì?”
“Sao lại thế?”
Người đàn ông giải thích, nói:
“Nó là thú biến dị song hệ hiếm thấy, trừ bỏ hệ sức mạnh chúng ta thấy bên ngoài, nó còn có một năng lực khác, là hệ tinh thần.”
Theo giọng nói của hắn ngừng lại, trong xe trước sau vang lên vài tiếng hô kinh ngạc.
“Vờ lờ, song hệ!”
“Hệ tinh thần cấp 5, khó trách tôi cũng chưa phát hiện!”
“May mà có lão đại ở đây, nếu không chúng ta không chừng liền chết ở nơi này!”
Hệ tinh thần là một dị năng rất đặc biệt, dưới tình huống không hay biết hoặc không có phòng bị, dù là dị năng giả cấp cao hệ khác thì khi đối mặt với dị năng giả hệ tinh thần cấp thấp hơn cũng rất dễ dàng trúng chiêu.
Tiếng người đàn ông lạnh nhạt lần thứ hai vang lên:
“Hơn nữa nếu tôi nhìn không lầm, nó hẳn là đã đạt tới cấp 5 đỉnh phong, chỉ cần một cơ hội nữa là có thể rảo bước tiến lên cấp 6.”
Trước mắt, đại đa số dị năng giả nằm trong khoảng từ cấp 1 đến cấp 4, dị năng giả cấp 5 vô cùng hiếm thấy, mà cấp 5 cũng là một đường ranh giới, một khi vượt qua ranh giới này, thực lực của dị năng giả sẽ bay vọt lên.
Mọi người trong xe nghe vậy, sôi nổi lộ ra vẻ mặt may mắn cùng nghĩ mà sợ.
Nếu bọn họ gặp phải nó muộn hơn, thú biến dị song hệ cấp 6, trong đó năng lực mạnh nhất là hệ tinh thần…Nghĩ lại đều cảm thấy đáng sợ!
Dọc theo đường đi Dung Ngư không có mở miệng nói chuyện, chỉ an tĩnh nghe những người khác giao lưu, đại khái là do cô quá an tĩnh, cảm giác tồn tại cực thấp, thế cho nên qua thật lâu, đám người Tôn Hiểu Lệ mới nhớ tới còn có một người như vậy.
“Đúng rồi Dung Ngư, trước đó quên nói với cô, bọn tôi là người của căn cứ Tuy Hà, ở ngược hướng căn cứ Lạc thành, cô cũng hiểu rõ thế đạo hiện giờ, chúng tôi không có khả năng đưa cô trở về căn cứ ngay, chỉ có thể mang cô về căn cứ của chúng tôi trước, đến lúc đó muốn lưu lại hay đi về, đều do chính cô quyết định, không thành vấn đề chứ?” Tôn Hiểu Lệ hỏi.
Dung Ngư gật gật đầu:
“Cảm ơn.”
Thật ra dù Tôn Hiểu Lệ không nói, Dung Ngư cũng biết bọn họ không phải người ở căn cứ Lạc thành, đội săn thú mà nguyên thân đi theo toàn bộ đều chết trong tay con thú biến dị cấp 5 kia, mà bọn Tôn Hiểu Lệ cũng đụng phải, người trong đội ngũ tuy rằng cũng có người bị thương, nhưng cũng không tính là nghiêm trọng, hơn nữa xem từ giọng điệu nói chuyện của bọn họ, khả năng rất lớn là bọn họ không phải bỏ trốn tránh chiến đấu mà là bắt lấy con thú biến dị cấp 5 kia.
Có thể thấy được thực lực của đội ngũ này vô cùng mạnh mẽ, mà nguyên thân đã ở căn cứ Lạc thành căn hơn một năm, mấy đội săn thú có thực lực mạnh kia cô ấy đều biết, cùng những người trong xe này đều không khớp.
Một đường không nói chuyện.
Nửa đêm, hơn 2 giờ, chiếc xe rốt cuộc cũng chạy đến gần căn cứ Tuy Hà, xa xa có thể thấy những bức tường cao do căn cứ dựng nên cùng với một cái đèn pha công suất lớn.
Tốc độ xe giảm xuống, rất nhanh liền dừng lại bên ngoài cửa lớn của căn cứ.
“Tới rồi.”
Tôn Hiểu Lệ hô một tiếng.
Dung Ngư cùng xuống xe với nhũng người khác, đi vào cổng kiểm tra thứ nhất, nhân viên công tác ở đây hiển nhiên rất quen thuộc với đội ngũ này, khuôn mặt tràn đầy ý cười chào hỏi bọn họ, vào lúc tầm mắt nhìn đến trên người Dung Ngư thì hơi sửng sốt, rồi sau đó uyển chuyển dò hỏi:
“Chị Lệ, vị này là?”
Tôn Hiểu Lệ trả lời:
“Người sống sót gặp được trên đường.”
“À”
Nhân viên công tác gật đầu, không hề truy hỏi.
Vì bảo đảm an toàn bên trong căn cứ, nơi kiểm tra an toàn tổng cộng xây dựng bảy cổng, kiểm tra một lần cần dùng không ít thời gian.
Sau khi hoàn thành cổng kiểm tra cuối cùng, Dung Ngư rốt cuộc cũng có thể tiến vào bên trong căn cứ Tuy Hà.
Lúc này, Tôn Hiểu Lệ đang đi ở phía trước dừng lại, cô ấy xoay người nhìn về phía Dung Ngư, mở miệng nói: “Dung Ngư, đã tới căn cứ rồi, chúng tôi chỉ có thể đưa cô đến đây, này có 10 cái lợi thế*, có thể ở trong căn cứ dừng chân cùng với đổi đồ ăn.”
*Cái này mình không hiểu nên giữ nguyên, đại khái là một loại đơn vị tiền tệ trao đổi.
Theo giọng nói của cô ấy phát ra, âm thanh máy móc kia lại vang lên lần thứ 2 trong đầu Dung Ngư:
“Muốn sống sót ở tận thế, trừ việc tăng thực lực của bản thân, đồng đội mạnh mẽ cũng không thể thiếu. Nhiệm cụ thăng cấp cao cấp: Gia nhập tiểu đội Thự Quang. Khen thưởng: Cấp bậc dị năng tăng lên 1 cấp (trên cấp 4 không có hiệu quả ).”
Tiểu đội Thự Quang, đúng là tên đội của đám Tôn Hiểu Lệ, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ này, ý tứ là muốn cho Dung Ngư đi ôm đùi (ăn bám người mạnh).
Trước tiên không nói đến việc đám Tôn Hiểu Lệ căn bản không có khả năng thu nhận một người thường họ mới vừa cứu vào đội, cho dù đầu óc bọn họ bị nước vào muốn nhận người, Dung Ngư cũng sẽ không gia nhập tiểu đội Thự Quang, cô đơn giản chính là không muốn làm theo lời của hệ thống.
Vì thế sau khi hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, Dung Ngư đầu tiên là nói cảm ơn với Tôn Hiểu Lệ, tiếp theo nhận lấy nàng 10 cái lợi thế mà cô ấy tặng, sau đó rời đi mà không thèm quay đầu lại một cái nào.
Hệ thống: ****¥%……#@!
----------------5/6/2022--------------
Roi: Định bỏ bộ này nhưng cuối cùng vẫn lết xác edit tiếp ¯\(°_o)/¯