Edit: Roi
Ở chương này,  cô là chỉ nguyên chủ, nàng là chỉ nữ chính nhé.

------------------🍉----------------


Sau khi tia nắng rơi vào sơn cốc, trong trời đất đều là một mảnh tối tăm.

Trong không khí hỗn loạn có hơi thở mang mùi hôi như có như không.

Dung Ngư dựa lưng vào vách tường rách nát, vô số ký ức giống như thủy triều ập đến, đánh sâu vào đại não của nàng, giờ phút này đầu nàng đau đớn như muốn vỡ ra, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhíu mày, hơi hơi thở dốc.

Có lẽ là trùng hợp, chủ nhân của thân thể này cũng tên Dung Ngư, tuổi tác chưa đến hai mươi, muốn gia thế có gia thế, muốn nhan sắc có nhan sắc, cô vốn nên ở vườn trường đại học tùy ý tiêu xài thanh xuân, đôi mắt sáng ngời, tóc dài phiêu dật, bên môi hiện lên nụ cười nhợt nhạt, ở nơi cô đi qua, sẽ có vô số người ghé mắt nhìn theo…

Hết thảy đều tốt đẹp như vậy.

Cho đến hai năm trước, một đêm mưa giao mùa giữa mùa xuân và mùa hạ, đó vẫn là một ngày bình thường, không có bất kì cái gì đặc biệt so với trước kia, nhưng mà chính vào một ngày đó, tận thế lặng yên không một tiếng động mà đến.

Một loại virus không rõ lai lịch lan khắp thế giới trong vòng một đêm, gần hai phần ba dân số biến thành zombie.

Loại virus không tên này tiến hành lây nhiễm qua đường máu, người sống sót một khi bị zombieo cào bị thương, sau quá trình cảm nhiễm, rất nhanh liền sẽ biến thành zombie mới.

Một tháng sau, trận tai nạn tận thế này lại thăng cấp.

Sau một hồi giằng co suốt ba ngày mưa nhỏ, quần thể zombie tiến hóa, tốc độ hành động của bọn chúng dường như tăng lên gấp đôi, không chỉ như thế, còn có một bộ phận cực nhỏ xảy ra biến dị, có sức mạnh tăng lên một khoảng lớn, có tốc độ cơ thể tăng gấp bội, thậm chí còn có con có thể sử dụng loại năng lực đặc biệt.

Cũng may trong nhân loại cũng có một bộ phận thức tỉnh dị năng, hệ kim hệ mộc hệ thủy…

Nguyên chủ Dung Ngư lớn lên có một gương mặt quá mức đẹp đẽ, lại không thức tỉnh dị năng, còn không bằng lòng dựa vào kẻ mạnh.

Cô ở mạt thế gian nan tìm đường sống hai năm, cuối cùng không thể tránh được vận rủi mà mất mạng, vào thời điểm đi theo dị năng giả trong căn cứ ra ngoài thu thập vật tư, bọn họ ngoài ý muốn gặp phải một con thú biến dị cấp 5, nó căn bản không phải thứ bọn họ có thể đối phó, chỉ có thể hoảng sợ chạy trốn, nhưng trong quá trình chạy trốn cô không cẩn thận bị thực vật biến dị làm bị thương, độc tố trí mạng thông qua máu nhanh chóng chảy khắp cơ thể.

Cô chỉ cảm thấy mí mắt trở nên vô cùng nặng nề, rất nhanh liền không chống đỡ được lâm vào hôn mê.

……......

“Ít nhất thời điểm cô tử vong không có thống khổ, cũng coi như trong cái rủi có cái may.” Tiếp thu xong ký ức của nguyên chủ, Dung Ngư than nhẹ một tiếng, sau đó bắt đầu xem xét tình huống hiện giờ của thân thể này.

Bởi vì nguyên chủ chỉ vừa mới tử vong không bao lâu, độc tố của thực vật biến dị vẫn còn dư lại ở trong cơ thể, dẫn tới thân thể vô cùng suy yếu, không có sức lực, Dung Ngư thử một chút, tạm thời đứng dậy không nổi.

Nàng dứt khoát dựa vào tường bất động, vừa dùng đôi mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh, vừa thử thả thần thức đi kiểm tra những nơi ở bên ngoài tầm mắt.

Dung Ngư đến từ Tu chân giới, là con gái duy nhất của chưởng môn Thanh Tông Môn- tông môn đứng đầu Tu chân giới, căn cốt của nàng vô cùng tốt, là thiên tài tu hành ngàn năm khó có một, lúc sinh ra thậm chí còn dẫn tới trời giáng dị tượng, kinh động đến Thái trưởng lão đã bế quan hơn trăm năm, ngài ấy ban cho nàng một sợi thần niệm làm bùa hộ mệnh.

Tất cả mọi người đều cảm thấy, trong tương lai Dung Ngư nhất định sẽ quát tháo Tu chân giới, trở thành lãnh đạo trẻ tuổi, thế nhưng rất nhanh sau đó mọi người liền phát hiện bọn họ sai rồi, hơn nữa còn là vô cùng sai lầm .

Dung Ngư tuy rằng có thiên phú tuyệt hảo, nhưng đối với chuyện tu hành lại một chút cũng không để bụng, vô cùng lười nhác, dùng từ ngữ ở thế giới này để nói thì chính là một con cá mặn*, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên.

*Bên Trung thường dùng từ này để chỉ những người sống nhưng không có ý chí phấn đấu.

Bất quá thiên phú của nàng bày ra trước mặt mọi người, chẳng sợ dù không khắc khổ tu luyện thì tu vi cũng tăng lên bỏ xa những người khác.

Trước khi xuyên qua, Dung Ngư đang mang theo các đệ tử đồng môn đi chấp hành nhiệm vụ của tông môn, không ngờ xảy ra sai lầm, vào nhầm động phủ của một vị thần tiên, làm cấm chế trong đó khởi động.

Chủ nhân của động phủ này tu vi sâu không lường được, Dung Ngư căn bản phản ứng không kịp, trong nháy mắt liền mất đi ý thức, khi tỉnh lại đã ở thế giới xa lạ.

Dung Ngư không rõ lắm dị năng ở thế giới này là chuyện như thế nào, nguyên chủ không có thức tỉnh dị năng, lúc đầu nàng còn có chút lo lắng, dù sao thì thế giới này cũng không an toàn, chỉ là sau khi thử, xác định tu vi của mình vẫn còn, tuy rằng thua xa khi còn ở Tu chân giới, nhưng tự bảo vệ mình cũng đủ rồi, Dung Ngư liền lập tức yên lòng.

Thần thức rất nhanhh liền đem xung quanh tra xét một lần, sau khi xác định tạm thời không có gì nguy hiểm, Dung Ngư liền thu trở về.
 

Dường như cùng lúc đó, một âm thanh máy móc vang lên ở trong đầu nàng.

“Hệ thống nữ phụ nghịch tập đang trói buộc…”

Dung Ngư: Thứ gì?!

Phản ứng đầu tiên của nàng là giết chết thứ quỷ dị xâm nhập vào thần thức của mình, nhưng mà tìm một vòng thế nhưng lại không tìm được!

Âm thanh trong đầu tiếp tục vang lên.

“Cô là nữ phụ, uổng cho gương mặt xinh đẹp nhưng lại không có thực lực… Định sẵn có kết cục bi thảm…”

Dung Ngư: Tên quỷ này ngươi đang nói nhảm gì thế!

“…Nhiệm vụ người mới: Giết chết một con zombie bình thường. Khen thưởng: Quả thức tỉnh x1.”

Sau khi âm thanh máy móc này phát ra, động tĩnh rất nhỏ bên ngoài ngôi nhà truyền vào trong tai, Dung Ngư thả ra thần thức đi kiểm tra, rất nhanh liền khóa chặt mục tiêu, là do mấy con zombie tạo ra tiếng động, ở trước mặt cánh cửa bị hư rớt của ngôi nhà, bọn chúng thong thả động đậy thân thể, thỉnh thoảng chuyển động đầu, hình như đang tìm cái gì đó.

Căn cứ vào ký ức mà nàng kế thừa, Dung Ngư cảm thấy mấy con zombie này có lẽ là đã nhận ra đồ ăn, cũng chính là nàng đang mang hương vị con người, nhưng bởi vì thân thể này trước đó đã chết, hiện tại tuy rằng sống lại, nhưng tử khí vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, nó ảnh hưởng đến phán đoán của zombie ở một mức độ nhất định.

Nhưng bọn chúng vẫn hướng về phía ngôi nhà mà tới gần, có lẽ không bao lâu nữa sẽ phát hiện sự tồn tại của nàng.

Nguy hiểm ngày càng gần, Dung Ngư lại không hoảng hốt, nàng đang suy xét nên xử lý như thế nào.

Trong đầu đột nhiên nhảy ra một tên gia hỏa tự xưng là hệ thống, tuyên bố nhiệm vụ, kêu Dung Ngư giết chết zombie, tuy rằng dựa theo logic bình thường, dù không có hệ thống, nàng vì tự bảo vệ mình cũng sẽ giết chết zombie tới gần mình, nhưng hiện tại hệ thống đột nhiên chen ngang, nàng bỗng nhiên liền không muốn làm như vậy.

Biện pháp giải quyết nguy cơ trước mắt cũng không phải chỉ có một.


Dung Ngư nhớ lại một chuyện đặc biệt mình từng trải qua khi còn ở Tu chân giới.

Đó là lần đầu tiên nàng rời khỏi tông môn để xuống núi rèn luyện, đây là yêu cầu mà mỗi đệ tử trong tông môn đều phải trải qua, mặc dù nàng là con gái chưởng môn cũng không ngoại lệ.

Bởi vì tu vi của Dung Ngư hơn xa bạn cùng lứa tuổi, hơn nữa có bùa hộ mệnh do Thái trưởng lão cho, lại biết rõ tính tình lười nhác của nàng cho nên trưởng bối rất yên tâm cho nàng một mình một người đi ra ngoài rèn luyện.

Sau đó liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tại nơi Dung Ngư rèn luyện xuất hiện một cái khe, nàng ở dưới tình huống không rõ lọt vào Vực Sâu. 

Khu vực dưới lòng đất của Tu chân giới rộng lớn vô hạn, vạn tộc san sát nhau, tuy rằng ngẫu nhiên có cọ xát lẫn nhau để phân tranh, nhưng nhìn chung vẫn có thể chung sống, nhưng lại có một cái ngoại lệ —Vực Sâu!

Vực Sâu giống như mặt tối của Tu chân giới, là nơi các yêu ma ra đời, chúng nó cùng những chủng tộc khác ở Tu chân giới hoàn toàn không giống nhau, không có lý trí, hung ác tàn bạo, chiếm cứ nơi ở, diệt hết vật sống, nơi có chúng không có một ngọn cỏ.

Dung Ngư ngoài ý muốn rơi vào Vực Sâu, mà cái khe kia cũng không ổn định, rất nhanh liền biến mất, nàng tạm thời không thể quay về. Cũng may nơi đó chỉ là mảnh đất giáp với ranh giới Vực Sâu, yêu ma ở đó thực lực cũng không mạnh, nhưng mà chúng nó thật sự vô cùng nhiều, nàng giết đến phiền nhưng số lượng thoạt nhìn vẫn nhiều như vậy, dường như vô cùng vô tận.

Dung Ngư cảm thấy cứ như vậy không phải biện pháp, vì thế một bên giết yêu ma, một bên tự hỏi còn có biện pháp khác hay không.

Một khoảng thời gian sau, nàng đúng là tìm được rồi – ngụy trang!

Thật ra Tu chân giới có thuật dịch dung, nhưng là yêu ma cùng chủng tộc khác không giống nhau, khi Dung Ngư mới vào Vực Sâu, liền thử biến thành bộ dạng của yêu ma nhưng căn bản là vô dụng.
 

Sau khi nàng giết vô số yêu ma, nghiên cứu vô số thi thể, rốt cuộc tìm được mấu chốt bên trong đó, tiện đà cải tiến ra thuật dịch dung mới có thể mê hoặc yêu ma ở Vực Sâu, nàng đặt tên cho nó là — trà trộn.

 

Dung Ngư thành công ngụy trang thành một con yêu ma.

 

Tuy rằng giữa các yêu ma cũng sẽ cắn nuốt lẫn nhau, nhưng sẽ không điên cuồng như khi đối mặt với chủng tộc khác, Dung Ngư tùy tiện tìm một góc ngồi xổm xuống, trừ bỏ việc ngẫu nhiên có vài con yêu ma không có mắt tới cửa khiêu khích, thời gian còn lại đều sống rất yên ổn.

 

Sau đó vào thời điểm phụ thân nàng dẫn đầu người của Thanh tông chuẩn bị tiến vào Vực Sâu tìm nàng, nàng đã lăn lộn thành bá chủ ở nơi đó.

 

Trở về hiện tại.

Bên ngoài nhà ở, zombie hình như đã phát hiện sự tồn tại của Dung Ngư, tốc độ của chúng lập tức trở nên nhanh hơn, gào rống chạy tới.

Bọn chúng đi qua sân, vòng qua vách tường, bò vào bên trong từ khung cửa sổ đã bị hư hại.

Dung Ngư đưa tay lên bấm tay niệm thần chú, đầu tiên là thuật hộ thân, ngay sau đó là'trà trộn' do chính nàng cải tiến, vào lúc trước khi mấy con tang thi nhào lên tới chuẩn bị cắn xé nàng,  dùng lên trên người mình.

Những chuyện này đều là chỉ trong một ý nghĩ mà hoàn thành.

 

Chỉ thấy mấy con zombie một giây trước còn gào rống rít gào bỗng nhiên dừng lại bất động, từng gương mặt hư thối dữ tợn nhìn không ra biểu tình trên mặt, nhưng động tác nhìn trái nhìn phải đã để lộ ra nghi hoặc của chúng.

Rồi sau đó lại thấy, chúng thong thả nện bước di chuyển một chút đến gần rồi nghe.

Zombie 1: Cơm chiều thơm ngào ngạt của tôi đâu? Sao đột nhiên liền biến thành mùi hôi của đồng loại rồi?

Zombie 2: Tôi là ai tôi đang ở đâu tôi tới đây là muốn làm gì?

 

…....…
 

Hệ thống: %*@? #……?

 

Hiện tại hệ thống cũng có chút hoang mang, nó không rõ lắm đã xảy ra cái gì, rõ ràng một giây trước kí chủ của nó còn đang có nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng giây tiếp theo tình huống liền xảy ra thay đổi, nguy cơ đã được giải trừ.

Nhưng đây cũng coi như là một tin tức tốt, ít nhất nó tạm thời không cần đi tìm kí chủ mới.


…....

Mất đi mục tiêu, zombie lắc lư vài vòng ở trong phòng, lúc sau liền loạng choạng di chuyển thân thể rời đi một cách chậm chạp.

Nhưng có một con zombie vẫn ở lại, đầu óc nó hình như không quá lanh lợi, hoặc là vì nguyên nhân khác gì đó, nó chuyển động quanh Dung Ngư hai vòng, rồi sau đó liền nằm xuống bên cạnh nàng không động đậy, hơn nữa đem vị trí chí mạng của nó là cái ót bại lộ ở trước mắt nàng.

Dung Ngư chỉ cần nắm lấy vật gì đó trong tay, hung hăng đánh vào trên cái ót là có thể giết chết nó.

Hệ thống cũng đã nhận ra cơ hội này, mở ra giọng nói để nhắc nhở: 

“Nhiệm vụ người mới: Giết chết một con zombie bình thường. Khen thưởng: Quả thức tỉnh x1.”

Dung Ngư nghe vậy, rất không ưu nhã mà trợn trắng mắt, không thèm để ý tới.

Nàng rũ mắt, nghiêm túc đánh giá con zombie bên cạnh.

Tuy rằng trong trí nhớ của nguyên chủ có rất nhiều thông tin về zombie, nhưng đây là lần đầu tiên Dung Ngư nhìn thấy loại sinh vật gọi là zombie này, khó tránh khỏi có một chút tò mò.

Đầu tiên, nàng nhẹ nhàng chạm chạm bả vai zombie, zombie không phản ứng, lại dùng ngón tay chọc một cái, vẫn như cũ không có phản ứng.
 

Mùi hôi thối rất rõ ràng, xúc cảm có hơi kỳ quái.

Dung Ngư nghĩ nghĩ, lại giơ tay đi sờ gáy zombie, rốt cuộc con zombie cũng có phản ứng, nó giật giật thân thể nhích qua chỗ khác, hướng về phía nàng gào rống một tiếng, dường như là đang biểu đạt sự bất mãn.

“…Gràoo!”

Cùng với động tác há mồm phát ra tiếng động của nó, mấy miếng thịt thối bên miệng cũng động đậy theo, nhưng cuối cùng vẫn treo ở đó, không có rơi xuống.

Nói thật, có hơi ghê tởm.

Vì thế Dung Ngư thu hồi tầm mắt.

Giờ phút này thân thể của nàng đã khôi phục đến mức độ khá ổn, có thể đứng dậy rời đi bất cứ lúc nào, bất quá vấn đề chân chính làm nàng bối rối là tiếp theo nàng nên đi nơi nào, làm cái gì?

Tham khảo một chút kí ức của nguyên chủ, nàng cảm thấy mình chắc hẳn là nên trở về căn cứ nhỉ?

Dung Ngư tự hỏi hai giây, liền đưa ra quyết định trở lại căn cứ, dù sao nàng cũng không có nơi để đi.

 

Nàng đứng dậy, hướng ra bên ngoài nhà ở thong dong bước đi.

Trời đã hoàn toàn tối đen đến nỗi duỗi tay không thấy năm ngón, trên bầu trời không có trăng, chỉ có mấy ngôi sao lập loè.

 

Bất quá chuyện này không có ảnh hưởng gì đến Dung Ngư, nàng đi ra ngoài một đoạn, liền đi tới trên một con đường rất rộng.

 

Bỗng nhiên, từ nơi xa phóng tới một chùm ánh sáng mạnh cùng với âm thanh động cơ nổ vang, đánh vỡ sự yên tĩnh trong màn đêm.
 

-------------5/5/2022---------------


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play