Tiếng bước chân tất tất tốt tốt dồn dập, chân cũng không kịp chạm vào đất, nha đầu đều giống như bay, cố gắng đi thật nhanh. Âm thanh kêu gào đau đớn vang lên liên tục, từ trong phòng vọng ra, nghe đặc biệt thê lương.
Linh hậu mang thai hơn hai vạn năm vẫn chưa sinh, đây là điều rất hiếm gặp, thường thì nhân trung long phượng chỉ mất một vạn bảy trăm năm, nhưng lần này hơn hai vạn năm, không biết sẽ sinh ra oa nhi như thế nào.
"Văn Cẩm! Văn Cẩm!"
Thiên Văn Cẩm muốn vào, lại bị tiếp sinh bà bà chặn bên ngoài, đành kiễng chân nhìn thử vào trong, sốt ruột đến xoắn xuýt tay áo.
"Làm sao lâu như vậy vẫn chưa sinh?"
"Linh đế không cần gấp, cũng không phải lần đầu linh hậu sinh con mà."
"Nhưng nàng đây là lần đầu mang thai hơn hai vạn năm năm a!" Thiên Văn Cẩm liếc nhìn Tư Mệnh, nói: "Ngươi nếu có thê tử đang cực khổ sinh con đi nhất định sẽ biết!"
Tư Mệnh bất mãn nhăn mặt: "Linh đế, ngài đừng có chọc vào nỗi đau của ta!"
Hắn chính là chưa có thê tử đó!!! Sống hơn mười vạn năm còn chưa có thê tử đó!!!
"Không nói ngươi nữa, buồn chán!"
Thiên Văn Cẩm xoắn xuýt đứng ở bên ngoài, trên trán rịn mồ hôi, lưng áo cũng ướt đẫm, mất đi dáng vẻ ung dung tiêu sái thường ngày của một linh đế.
Không biết qua bao lâu, trên trời đột nhiên xuất hiện một vùng sáng, lan ra xung quanh, từng đợt gió lạnh thổi hắt vào bốn phía lầu gác, vang lên âm thanh u u. Tuyết nặng nề buông xuống, cùng với những đợt gió lạnh vần vũ, ẩn hiện sau màn sương tuyết dày đặc là một đốm lửa lớn, liên kết với nhau thành một hình dạng xác định.
"Băng Hổ!?"
Mọi người cảm khái một tiếng, băng hổ rất hiếm khi xuất hiện, nhưng mỗi khi xuất hiện liền như bùa bình an, mang đến phúc lành cho toàn thiên hạ. Một tiếng gầm lớn từ trên không truyền xuống, ánh sáng nhạt dần, tiếng trẻ con khóc vọng khắp nơi.
"Sinh liễu! Sinh liễu!"
Tiếp sinh bà bà hét lên, rồi sau đó lại đẩy cửa chạy ra, trong lòng ôm theo tấm khăn vàng nhuốm đầy máu đang bao bọc một quả trứng màu lam nhạt, xung quanh phủ một lớp băng mỏng.
"Như thế nào lại là trứng đây!?" Tư Mệnh cao giọng nói: "Linh đế, ngài là hổ nhân mà, linh hậu sinh hai lần đều ra hai quả trứng!?"
Thiên Văn Cẩm trừng mắt mắng: "Ngu ngốc, linh hậu nàng là phượng hoàng!"
Tư Mệnh xấu hổ gãi đầu: "Ta quên mất~"
Mặc kệ Tư Mệnh nói huyên thuyên, Thiên Văn Cẩm tiến đến ôm lấy bọc vải, vuốt nhẹ vỏ trứng một cái, không ngờ quả trứng lại phát sáng rực rỡ, rồi xuất hiện những vết nứt dài.
"Cái này... không cần đợi thiên kiếp phá vỏ sao!?"
Thiên Văn Cẩm kinh ngạc không thôi, nhìn vỏ trứng từ từ tan biến, trong tay nàng chính là băng hổ trắng nõn tròn tròn, cả người cuộn lại thành một đoàn, trên trán có dấu ấn chu sa giống Diêm La.
Tư Mệnh vội nâng tay bóc quẻ, sau đó kinh hoảng nói: "Vị thế quân này thật không thể xem thường a!"
"Ý ngươi là sao?"
Tư Mệnh chấp tay, nói: "Ta chỉ có thể nói, thế quân nàng số mệnh phức tạp, hơn nữa rất có duyên với vị trí linh đế, ta e rằng..."
Hai chân mày Thiên Văn Cẩm chau lại: "Ý ngươi nói Diêm La nàng sẽ không tỉnh dậy nữa?"
"Ta cũng không rõ, đều nên thuận theo ý trời thôi."
Tư Mệnh rút trong tay áo một mảnh vải nhỏ, cắt thành một hình vuông, không quá một gang tay, đưa cho Thiên Văn Cẩm.
"Linh đế, ta tặng cho thế quân mảnh vải này, một lúc nào đó nó sẽ cứu được nàng."
"Hảo, cảm ơn ngươi."
Tư Mệnh chấp tay, nói: "Số mệnh của thế quân là tự nàng quyết định, ta cũng chỉ có thể làm đến đây thôi, cáo biệt."
"Tư Mệnh đại nhân đi thong thả."
Tư Mệnh gật đầu chấp tay đáp lại, rồi nhanh chóng rời đi, cuối cùng là khuất sau những đám sương mù.
Thiên Văn Cẩm nhìn băng hổ trong lòng mình, dùng ngón tay chọc chọc nhẹ cái trán của nàng: "Nha đầu, tỷ tỷ ngươi hỏa hàn tương khắc với nương ngươi, cũng may ngươi sinh ra mang hàn tính lớn cho nên mới không tương khắc với nàng nữa."
Băng hổ lười nhác không động đậy, kêu lên một tiếng, rồi lại cuộn người đi ngủ.
Thiên Văn Cẩm: "..."
Cung nữ vội vàng bước ra, chấp tay: "Linh đế, linh hậu ngài muốn xem thế quân."
"Hảo, ta mang thế quân đến cho nàng xem, các ngươi xong việc đều lui xuống đi."
"Vâng, linh đế."
Thiên Văn Cẩm đợi cung nữ rời đi hết mới trực tiếp bước vào, sau đó tự mình đóng cửa lại, nhấc chân đến chỗ Diêm Tống Bình.
Diêm Tống Bình đang dựa lưng vào giường, không biết suy nghĩ gì đó, trong tay giữ một chuỗi chuông bạc, nhìn qua cùng với chuỗi chuông bạc đeo cho Diêm La là tương đồng.
"A Bình."
Hơi ngẩng đầu lên, Diêm Tống Bình khàn giọng: "Là hổ hay phượng?"
"Là một tiểu băng hổ." Thiên Văn Cẩm ôm tiểu hổ đến chỗ Diêm Tống Bình, vén ra góc khăn vàng, nói: "Nàng xem, tiểu hổ này so với Diêm La còn nổi trội hơn, chưa đủ một ngày tuổi đã tự phá vỏ không đợi thiên kiếp rồi."
"Nổi trội hơn thì thế nào? Đều tránh không khỏi số kiếp long đong, giống như tiểu Diêm La..." Nói đến đây, Diêm Tống Bình lại cúi đầu nức nở khóc: "Hài tử đáng thương của ta..."
"A Bình không nên khóc nữa." Thiên Văn Cẩm xoa xoa gò má đầy nước mắt của nàng, giọng nói mềm mại ấm áp: "A Bình, cũng không phải Diêm La không tỉnh lại được, nàng hà tất dằn vặt bản thân như vậy?"
"Nhưng hơn hai vạn năm rồi." Diêm Tống Bình yếu ớt kéo tay áo của Thiên Văn Cẩm: "Ngươi nói đi, tiểu tâm can của chúng ta nhất định tỉnh lại có đúng không?"
"Nhất định, Diêm La của chúng ta nhất định sẽ tỉnh lại, còn hoàn hảo đứng trước mặt chúng ta gọi mẫu thân gọi nương nữa."
Diêm Tống Bình gật gật đầu, nàng xòe tay ra, đặt chuỗi chuông bạc vào trong khăn bọc màu vàng, nói: "Cái này cho tiểu hổ nhà chúng ta."
"Thế gọi nàng là gì đây?"
Diêm Tống Bình nghĩ ngợi mà nói: "Nàng vừa là thế quân của Linh đế ngươi, nhưng cũng vừa là trữ quân của Hổ tộc, nhất định phải mang họ Thiên rồi, hay gọi là Thiên Trinh đi."
"Thiên Trinh, nghe cũng rất hay." Thiên Văn Cẩm gật gù, sau đó nói: "Nàng ở đây nghỉ ngơi, ta trước đến chỗ trưởng lão, đề tên cho Thiên Trinh."
"Hảo."
Thiên Văn Cẩm nhanh nhẹn dìu Diêm Tống Bình nằm xuống, bản thân đem tiểu hổ Thiên Trinh đặt ngay bên cạnh nàng.
"Hảo hảo nghỉ ngơi đi."
Diêm Tống Bình kéo nhẹ ống tay áo nàng: "Đi sớm về sớm."
"Được rồi."
Thiên Văn Cẩm giúp Diêm Tống Bình chỉnh lại góc chăn, sau đó mới an tâm rời đi, không quên đem cửa đóng lại cẩn thận.
Trong phòng chỉ còn lại bản thân cùng Thiên Trinh, Diêm Tống Bình nhìn qua nhi nữ yêu quý của mình, không khỏi nhớ đến dáng vẻ nho nhỏ của Diêm La, trong lòng chua xót.
"Trinh nhi, sau này lớn lên, con nhất định phải bảo hộ tỷ tỷ, có biết hay không?"
--------------------------------
Tuyết rơi trắng xóa một mảng, ngoài vườn, đào hoa tàn lụi, chỉ còn lại cành cây trơ trọi phủ đầy tuyết. Chu Sa như cũ vẫn chìm trong giấc ngủ của mình, tuyết rơi trắng gót hài, vẫn không tỉnh dậy, xung quanh có thay đổi lớn thế nào, nàng cũng không còn quan tâm đến nữa. Hấp thụ linh khí cần nhất chính là để bản thân giữa nơi thiên sơn tuyết địa, đón lấy tất cả tinh hoa của thiên địa, đến một lúc bản thân cùng thiên địa đã có thể hòa hợp làm một. Ngày tháng trôi qua, nữ nhân này tuyệt nhiên không tỉnh lại, cũng chẳng muốn tỉnh lại, nàng dùng tất cả thanh xuân của mình chỉ đến kéo dài một giấc mộng không bao giờ có thật.
Tiếng chuông bạc tinh tang tinh tang vang lên, phá tan hoàn toàn không gian yên tĩnh lúc này. Một lúc, hồng tụ phất phơ bay, mang theo vài hạt tuyết trắng, mái tóc dài cũng không ngoại lệ.
"Điện hạ, ngài vẫn chưa tỉnh sao?"
Tuyết Phù ngồi xuống bên cạnh Chu Sa, giúp nàng vén mấy lọn tóc rối loạn, đặt ô giấy dầu bên cạnh, mặc dù biết rõ nữ nhân này linh lực cường đại, tuyết cũng không rơi vào nàng được, nhưng vẫn lo lắng sợ nàng nhiễm phong hàn. Nghiêng người nhìn sườn mặt tinh xảo của Chu Sa, trong lòng Tuyết Phù vừa căng thẳng vừa ngọt ngào, nàng hơi khom lưng, ngón tay vuốt nhè nhẹ gò má trắng noãn của đối phương.
"Điện hạ, ngài ngủ lâu như vậy rồi, cũng không tỉnh dậy nhìn lấy Tuyết Phù một cái."
Nửa như trách móc nửa như buồn bã thở dài, Tuyết Phù khom người hôn xuống phiến môi trắng bệt của Chu Sa, đầu ngón tay vuốt bên sườn mặt của nàng, động tác vô cùng ôn nhu.
"Điện hạ, ngài mau tỉnh, Tuyết Phù đợi ngài hai vạn năm rồi, có thể hay không đừng khiến Tuyết Phù ngày càng tuyệt vọng?"
Tuyết Phù rời khỏi phiến anh đào mềm mại, hơi cười, được bồi bên cạnh điện hạ như vậy, nàng có chết cũng cam lòng.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Tuyết Phù ngẩng đầu lên nhìn, lại nhìn thấy hai người cùng sóng vai bước vào vườn đào nhỏ của Cô Quang.
Thiên Văn Cẩm hơi dừng cước bộ, nhìn Tuyết Phù một lúc, nói: "Ta nhận ra ngươi, ngươi chính là đóa bạch liên hoa ở dưới chân Phật Tổ đi?"
Tuyết Phù vội vàng đứng dậy hành lễ: "Linh đế, Linh hậu."
"Ngươi ở nơi này làm gì?" Diêm Tống Bình trong tay đang ôm một bọc vải màu vàng, nghi hoặc nhìn Tuyết Phù: "Có biết nơi này là địa phương bất khả xâm phạm không?"
"Tuyết Phù biết tội, chỉ là Cô Quang thượng thần đã đáp ứng để Tuyết Phù ở lại hầu hạ điện hạ, thỉnh xin linh đế linh hậu tha tội."
"Nếu Cô Quang đã đáp ứng ngươi lưu lại, vậy thì lưu lại đi." Thiên Văn Cẩm phất phất tay: "Miễn không làm phiền đến Diêm La nghỉ ngơi là được."
"Đa tạ linh đế!"
Diêm Tống Bình bước nhanh về phía Chu Sa, chậm rãi ngồi xuống, khom người vuốt gương mặt nhỏ đi một vòng của nàng. Trong mắt đều là xót xa cùng đau đớn, hai vạn năm trôi qua, nàng cũng không biết đứa nhỏ này khi nào sẽ tỉnh dậy, cũng không biết tỉnh dậy rồi có còn nhớ đến nàng hay không.
"Tiểu tâm can, con đến khi nào mới chịu tỉnh dậy đây?" Diêm Tống Bình vừa nói nước mắt cũng vừa vặn rơi xuống: "Nhìn xem, muội muội con cũng ra đời rồi, nàng đang đợi được tỷ tỷ ôm một cái đây."
"A Bình, ta đã dặn nàng đừng xúc động mà."
"Nhưng A Cẩm nhìn xem, nàng... nàng như vậy hai vạn năm rồi..." Diêm Tống Bình nói một chút, rồi lại cúi xuống lau nước mắt: "Nhi nữ đáng thương của ta, rốt cuộc đến khi nào lão thiên gia mới buông tha cho nàng đây."
"A Bình, không nên khóc, nàng xem bản thân khóc khó coi đến thế nào?" Thiên Văn Cẩm lau đi nước mắt trên mặt Diêm Tống Bình, nói: "Đã có hai đứa con, lại không chịu trưởng thành một chút, vì chút chuyện nhỏ đã khóc rồi."
"Đây gọi là chuyện nhỏ sao?"
"Nàng không nhận ra tiểu tâm can nhà chúng ta đã có hơi thở rồi sao?"
Thiên Văn Cẩm cầm lấy bàn tay của Diêm Tống Bình đặt dưới mũi Chu Sa, cảm nhận được một chút hơi thở nhè nhẹ.
"Theo ta không lâu nữa nguyên thần sẽ hoàn toàn khôi phục, lúc đó nàng sẽ trở về là tiểu tâm can thích nháo sự của chúng ta."
"Thật mong là như vậy." Diêm Tống Bình xoa xoa gương mặt hốc hác của nhi nữ, chậm chạp nói: "Diêm La, con nghe rồi đó, nhất định phải tỉnh dậy, có biết hay không?"
"Hảo, không nên khóc nữa." Thiên Văn Cẩm nói: "Nàng quên lý do chúng ta đến đây sao?"
Diêm Tống Bình lắc đầu, nhẹ nhàng đặt bọc vải vàng trong tay mình xuống bên cạnh Chu Sa, nói khẽ: "Tiểu Diêm La, muội muội con Thiên Trinh, hàn tính của nàng rất lớn, có thể giúp con vượt qua tai kiếp này."
Vừa dứt lời, một luồng sáng nhạt màu từ thân thể nhỏ bắn xuyên lên cửu thiên, phát ra vạn tinh quang lấp lánh. Diêm Tống Bình nhìn lên khoảng trời rộng trên đầu, nàng đoán không sai, băng hổ có thể trị được nguyên thần đã vỡ, lần này liền để Thiên Trinh giúp Diêm La vượt qua một kiếp nạn đi.
Thân thể Diêm La phát ra hàn quang lam nhạt, rồi dần dần yếu ớt rồi mất đi, tuyệt nhiên vẫn không tỉnh lại, chìm vào giấc ngủ của mình.
Thiên Văn Cẩm khom người ôm Thiên Trinh lên, nói: "Hảo, nguyên thần vá xong rồi, liền về thôi."
"Nhưng..."
"A Bình nàng đừng quên nàng cùng Diêm La tương khắc."
Diêm Tống Bình ũ rũ thở dài, gật đầu một cái, liền cùng Thiên Văn Cẩm rời đi.
Trước khi đi, Thiên Văn Cẩm không quên nhắn với Tuyết Phù một câu.
"Hảo hảo chiếu cố trữ quân, nói lời tạm biệt với Cô Quang hộ chúng ta."
Tuyết Phù vội chấp tay: "Vâng, linh đế, các vị đi thong thả."
Thoáng một cái người cũng không thấy, khuất dần sau màn tuyết phủ dày đặc.