Bầu trời kéo dài một mảng âm u, ánh nến bị gió thổi tắt, lưu lại một vợn khói nhè nhẹ bay lên cao, kéo thêm hơi nóng duy nhất tàn lụi. Hoa đèn rực rỡ trong một chốc, rồi lại như yên hoa, biến mất vô thanh vô thức, chỉ còn bóng tối tĩnh mịch bao phủ không gian. Ảm đạm đến thê lương, không nghe ra được một chút hơi thở nào, xung quanh chỉ còn cảm giác chết chóc, yếu ớt sinh khí bay lên trên cao, rồi lại tan biến như chưa từng tồn tại.

Ngoài sân liễu rũ mình trong mưa, từng đợt mưa lạnh hắt qua tê tái, lại nhịp nhàng đung đưa, những bọt nước bắn tung. Mặt nước dao động thật nhẹ, thật nhẹ, như có người nâng mái chèo nhẹ nhàng khua nước, tạo sự dao động không đáng có, lại khiến những vợn sóng chồng chéo lên nhau như những nếp nhăn nhỏ.

Trong một đêm ảm đạm, liên hoa trong hồ yếu ớt phát ra ánh sáng, từng cánh hoa no đủ màu trắng nhạt vươn ra, rồi lại lấp loáng những giọt nước mưa trên cánh hoa. Liên hoa này được sinh ra dưới chân Đức Phật, lại không có duyên cùng Phật Tổ, nên lưu lạc đến tận U Nham, rồi cũng tại nơi này mà lặng lẽ nở rộ. Ánh sáng yếu ớt vẫn cứ không ngừng phát ra hào quang của mình, lan nhẹ ra khắp mặt sông, từng vợn sóng dao động cũng được phủ ánh sáng nhạt nhòa. Những cánh hoa nhẹ nhàng bung ra, từng cánh hoa no đủ đón từng giọt mưa đêm lạnh buốt giá, cánh hoa hơi lay lay, rồi lại phảng phất hương hoa thanh thuần.

Tiếng bước chân chầm chậm truyền đến, hắc bào ướt đẫm nước mưa, mái tóc ngân bạch tán loạn trên vai, ánh mắt dần dại ra, không còn một chút khí lực nào. Bước đi xiêu vẹo như sắp đổ, lại cố gắng gượng mà bước tiếp, trong tay cầm theo một bình ngọc đựng rượu, khẳng định là say rồi.

"Gà nhỏ... gà nhỏ... nàng ở đâu..."

Âm thanh yếu ớt hơi khàn vang vọng khắp đêm dài não nề, giày thêu hoa đạp trên mặt nước, ướt đẫm, phi thường chói mắt. Rượu rót vào cổ họng nóng cháy, khom người ho vài tiếng, rồi lại lảo đảo bước đi tiếp. Bước chân dừng lại trước hồ sen nhỏ, mệt mỏi buông người xuống, đầu ngón tay vuốt nhẹ trên thành hồ, nước mắt hay nước mưa cũng sắp không phân định được nữa rồi.

"Gà nhỏ..."

Hồng y như lửa đỏ, thiêu cháy cả chân trời.

Thường thấy hồng y nữ nhân ngồi ở trên thành hồ bằng ngọc, đặt tay trái ở dưới hồ, khi cúi xuống, chuỗi chuông bạc trên cổ sẽ vang lên âm thanh tinh tang. Hoặc đôi khi sẽ nhẹ đung đưa chân, Tẫn Phong Linh được dịp ngân vang, làn váy đỏ nhẹ nhàng lay động, lộ ra cổ chân nhỏ tinh tế. Hồng y nhân không thích mang giày, càng không thích bó buộc chính mình, luôn đi chân trần, dù có là ngày đông lạnh giá, hay là hạ đổ lửa, vẫn như cũ dùng đôi chân nhỏ của mình bước đi khắp thế gian.

Đôi lúc sẽ ngồi ngẩn ở hồ sen này, ngón tay tinh tế dài ngắn không đều vuốt nhẹ trên những búp sen còn non, cổ tay trắng ngần, sườn mặt nghiêng nghiêng tinh tế. Gò má lúc nào cũng phiếm hồng, dù là có đang xấu hổ hay không, đáy mắt trong suốt, không nhìn ra một tia tạp niệm nào, tựa như một viên đá quý. Suối tóc sắc chu sa xõa tứ tung trên vai, không thích vãn tóc, nhưng lại bị một số quy định của Phượng tộc ép vào khuôn khổ, khi vãn tóc sẽ không ngừng kêu ca than vãn.

Ánh mắt buông rơi trên đóa bạch liên hoa đã nở rộ trong đêm mưa, bàn tay run rẩy vươn ra, khi chạm vào cánh hoa mềm yếu, liền nhịn không được buông ra một tiếng nấc nghẹn.

"Gà nhỏ... nàng về đi... liên hoa nở rồi..."

Bình rượu nghiêng đổ trên đất, loang ra rồi bị mưa rửa trôi đi, chỉ còn phảng phất hương rượu nồng đậm trong không trung.Cả người bị mưa đêm bao phủ, lạnh lẽo đến run rẩy, nhưng vẫn không rời đi, hai tay bám chặt trên thành hồ, tựa đầu vào thành bạch ngọc lạnh như băng. Nước mắt hòa lẫn với nước mưa, vừa tê lạnh vừa ấm nóng, cùng với bi thương trong lòng, chất chứa không cách nào vơi đi được.

Chẳng biết từ lúc nào đã ngất liệm đi, tay buông thõng dưới hồ, đầu ngón tay trong nước, tạo nên sự dao động nhè nhẹ.

Mặt hồ sáng loáng, bừng lên rồi biến mất, bên thành hồ bạch ngọc lại xuất hiện thêm một người, ánh mắt lạnh lẽo quét qua người Úc Khuynh Tư.

"Ngươi nghĩ khóc là có thể kết thúc hết mọi chuyện sao?"

Y phục trên người màu đỏ nhạt, cổ chân đeo hai chuỗi chuông bạc, vang lên âm thanh tinh tang tinh tang tương đồng với chuông bạc Chu Sa đã đeo trên cổ.

Ngón tay trắng muốt lướt qua sườn mặt Úc Khuynh Tư, đè thấp âm thanh: "Ngươi tốt nhất là tìm cách đem Chu Sa trở về, bằng không ta san bằng cả U Nham này."

Còn nhớ oa nhi thích mặc hồng y ngồi ở bên thành hồ, vọc ngón tay ở trong nước, rồi lại cùng đôi cá chép tinh nói chuyện. Sau này đôi cá chép tinh kia bị giết chết, oa nhi cũng thay đổi, trở thành một nữ tử thích mặc hồng y, ánh mắt không giấu nổi bi thương, luôn đối đóa bạch liên tâm sự. Có lần, chẳng biết Chu Sa vì chuyện gì mà đã lao xuống hồ, cả người bị nước vây quanh, nhưng nàng nhận ra được, Chu Sa đang khóc. Là vì một thượng thần trên núi U Nham mà khóc, còn khóc đến thật thương tâm, ngay cả khi yếu đuối đến mức rơi lệ, cũng muốn vùi mình trong nước để không ai nhìn thấy.

Rốt cuộc đã chịu bao nhiêu tổn thương rồi mới hình thành loại tính cách tự dày vò chính mình như vậy?

Bạch liên hoa nhìn khắp U Nham sơn, rồi thoắt một cái, nơi đang ngồi cũng chỉ còn là một mảng sương khói đọng lại, người cũng không còn nữa.

...

"Ai, náo nhiệt thật!"

Cô Quang vừa bồng Cô Chúc đi dạo vừa cảm khái: "Hôm qua là linh đế và linh hậu, xem ra hôm nay lại có vị khách đặc biệt khác ghé thăm nữa."

"Oa."

Cô Chúc xòe bàn tay nhỏ của mình ra, vỗ thẳng vào mặt Cô Quang, rồi khanh khách cười to.

"Chúc nhi, con càng lúc càng không nghe lời rồi."

Cô Quang nhăn mũi, thật ra cũng không có đau, lực đạo của oa nhi nhẹ như phủi bụi vậy, nàng cũng chỉ là phối hợp diễn theo khiến Cô Chúc vui vẻ cười to.

Đi dưới vườn đào của đào yêu nhà nàng tạo ra, Cô Quang khoan khoái thở hắt một hơi, ánh mắt phóng đi thật xa, dừng lại trước một táng đào cô quạnh, hồng y nhân vẫn say giấc.

Dưới táng đào, tóc đỏ tán loạn trên cỏ xanh, hồng y không nhiễm một chút bụi bẩn, tựa như đang ngủ, lại không biết nàng ngủ đến bao giờ mới tỉnh dậy. Hơi nghiêng mặt sang bên trái, gò má trắng nõn vươn một cánh hoa đào, đôi mi dài nhẹ nhàng rung động, mang theo giấc ngủ an bình kéo dài đến trường cửu. Phiến môi anh đào nhợt nhạt, không nhìn thấy được nụ cười ngọt ngào của năm nào, cũng chỉ còn thấy được thụy dung an ổn cùng với dáng vẻ buông bỏ được thế sự hồng trần của nàng. Đào hoa lác đác rơi, từng cụm hoa trắng xóa mờ nhạt, năm nay đào hoa không còn rực rỡ, mà thật ảm đạm thê lương.

"Oa."

Cô Chúc đưa tay về phía Chu Sa, rồi vẫy vẫy tay, giống như đang chào hỏi nàng.

Cô Quang khẽ cười, đặt ngón trỏ lên môi, nói khẽ: "Nàng đang ngủ, hãy yên lặng nhé?"

Cô Chúc tròn mắt nhìn, rồi oa một tiếng thật nhỏ, đáp ứng yêu cầu của Cô Quang.

Ôm theo hài tử đi thêm một đoạn nữa, Cô Quang thả chậm tốc độ cước bộ, rồi lại lơ đãng ngắm hoa rơi rụng.

"Ngươi là đóa bạch liên nở dưới chân Phật Tổ đi? Làm sao rồi? Không ở U Nham đến đây làm gì?"

"Ta muốn bồi tiếp Chu Sa."

Cô Quang hơi cười, rồi tiếp tục bước đi, nắm lấy bàn tay nhỏ của Cô Chúc, sủng nịch cười với hài nhi một cái. Đôi mắt to tròn của Cô Chúc lấp lánh nước, vươn tay kéo lọn tóc dài của Cô Quang ngậm vào trong miệng, đôi tai nhỏ hơi cử động, giống như đang nghe ngóng sự việc xung quanh.

"Ta nói ngươi biết, cái trữ quân này, nàng không có duyên phận đâu." Cô Quang thở dài một tiếng, nhìn sang bạch liên hoa: "Ngươi có biết Diêm La và Úc Khuynh Tư đều giống nhau hay không? Các nàng căn bản không có duyên phận, cũng không ai cho các nàng duyên phận, chỉ cần yêu ai rồi, nhất định sẽ bị người mình yêu nhất hủy đi, hoặc hủy đi người yêu mình nhất. Ngươi không nhìn thấy kết cục của Diêm La sao? Nếu ngươi muốn giống nàng hiện tại, thì tiếp tục nuôi dưỡng đoạn tình cảm đó đi, ta khẳng định cuối cùng ngươi cũng không còn đường lui như nàng."

"Không còn đường lui thì sao, ta cũng chỉ muốn bồi tiếp nàng, đoạn đường tiếp theo, ta muốn cùng nàng bước đi."

Cô Quang nghe xong liền sửng sốt, rồi lại khanh khách cười, quay đầu lại, hỏi: "Bạch liên hoa, ngươi gọi là gì?"

"Ta không có tên, Chu Sa đều hay gọi ta là Tuyết Phù."

"Tuyết Phù, là phù dung tuyết?"

"Có lẽ là như vậy."

Cô Quang gật gù, đưa mắt nhìn hồng y nhân vẫn chìm đắm trong giấc mộng của mình, nói: "Ngươi muốn bồi nàng thì bồi đi, xem ra nàng cũng rất quan tâm đến ngươi nên mới đặt cho ngươi một cái tên tốt đẹp như vậy."

"Đa tạ thượng thần."

"Không cần đa tạ."

Cô Quang tiếp tục ôm Cô Chúc đi dạo, thở dài một hơi: "Oan nghiệt a!"

----------------------------

"Sư phụ, đóa bạch liên kia biến mất rồi!"

Úc Khuynh Tư sửng sốt, vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài. Lúc đến bên hồ sen, nhìn hồ nước cạn khô, bạch liên hoa cũng biến mất, nàng không khỏi sợ hãi, hai vai run lên nhè nhẹ.

Đây là đóa hoa mà Chu Sa thích nhất, hôm nay lại biến mất, đến khi Chu Sa trở về không nhìn thấy nhất định sẽ rất thất vọng.

"Mau đi tìm đóa hoa đó cho vi sư, nó không đi đâu xa đâu!"

Phá Lữ nói: "Nhưng sư phụ, đóa hoa đó đã muốn đi vậy để nó đi đi, hơn nữa..."

"Không được!" Úc Khuynh Tư quát lên: "Đó là đóa hoa mà Chu Sa thích nhất, không thể để mất được, mau đi tìm cho ta đi!"

"Ách... vâng..."

Mọi người trong U Nham đều cuống cuồng lên đi tìm, chỉ duy nhất một người, chính là Ân Thần, vẫn giam mình trong phòng không hề bước ra. Cái chết của Chu Sa giống như giáng một đòn đau điếng vào người nàng, khiến nàng nhận ra rằng, bên cạnh nàng đã chẳng còn Chu Sa nữa rồi. Đối với Úc Khuynh Tư, hận cũng hận không được, nàng làm sao trách được sư phụ của chính mình đây? Chẳng phải đều nói sư phụ như phụ mẫu sao? Nàng càng không thể trách cứ sư phụ được.

Úc Khuynh Tư cũng chưa từng mở miệng nói qua Ân Thần, đối với cả hai, Chu Sa mất đi là nỗi đau không bao giờ lành lại được, nàng cũng không còn nhiều sức lực mà nói đến Ân Thần nữa.

Cứ như vậy, U Nham sơn náo loạn một trận, nhưng vẫn không tìm ra được đóa bạch liên hoa đó, tưởng chừng như hóa thành sương khói biến mất trong không trung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play