Và những ngày tiếp theo cũng như thế, vẫn là chuỗi ngày làm việc đầy vất vả. Thời gian trôi qua nhanh chóng, nhưng vẫn một vòng lặp y hệt nhau kia. Và có người nào đó đã làm xong việc ở Phạm Thiên và đang quay trở lại với thành phố Kobe- nơi có người ấy. Gã có lẽ đã chịu hết nổi rồi, gã kêu người của mình, ra lệnh cho cậu ta gì đó. Xong rồi gã cũng khe nhẽ nhếch môi đến vui vẻ.
Tối hôm đó sau khi ở chỗ thử thuốc về, tâm trạng Inui có chút thất thần, hôm nay loại thuốc kia lại mang đến một tác dụng phụ khác. Cơ thể em trong thoáng chốc đã bị tụt huyết áp, cả người vô sức lực. Nhưng cũng may là đang ở đó nên tình trạng cũng nhanh chóng được ổn định, bọn họ kiểm tra và cho em uống thuốc. Tuy vậy dư âm của nó cũng thật mệt mỏi, Inui chậm rãi đi trên một con hẻm vắng. Hồi chiều xe bị lủng lốp mà đi vội quá nên không kịp vá, nên Inui để xe ở tiệm Jun luôn rồi, thôi thì mai lấy vậy. Inui chậm rãi bước trên đường, em chỉ muốn về nhà ngay lập tức để gặp Draken thôi, em đã cảm thấy mệt lắm rồi. Thì bỗng dưng ngay lúc này phía sau Inui xuất hiện một bóng đen mơ hồ, đang đi dần tới sau lưng em, vì mệt mỏi nên giác quan cũng giảm, em chẵng hề biết sau lưng mình có người. Người kia tiến gần rồi lại tiến gần, cho đến khi Inui nhận ra có gì đó không đúng thì đã muộn, một mùi hương lạ xộc thẳng vào mũi, khiến đôi mắt em nhòe đi, cả cơ thể nặng trĩu, Inui mất nhận thức.
Trời về khuya, lúc này Draken đã làm việc xong xuôi và trở về nhà, thế nhưng căn nhà hôm nay lại lạnh lẽo vô cùng. Bước vào trong thì tối đen như mực, ban đầu anh còn tưởng Inui đã ngủ rồi, ai ngờ vào trong phòng ngủ cũng chẵng hề có em. Draken lúc này cảm thấy lo lắng, anh vội cầm điện thoại ra bấm gọi cho Inui.
Thế nhưng dù có gọi bao nhiêu đi nữa thì bên kia cũng chẵng bắt máy. Draken lúc này có chút hoang mang, nhưng đột nhiên anh lại nhớ đến lời nói của Jun mấy ngày trước. Chẵng lẽ Inupee hôm nay lại đi gặp "ai đó" sao? Nhưng người đó là ai chứ? Draken đau đầu ngồi xuống ghế sofa, anh khẽ vò vò tóc.
Ngay lúc này ở nơi nào đó, một căn phòng vô cùng rộng lớn và một chiếc giường cũng khá to. Trên đấy đang có một thân ảnh quen thuộc, tóc vàng dài, trên mặt của em có một vết sẹo. Đôi mắt yên bình nhắm chặt như vậy, còn phía trên ghế ngồi gần cửa sổ, lại là một thân ảnh quen thuộc khác, mái tóc bạch kim dài, đôi mắt phượng sắc sảo, nụ cười ranh mãnh quen thuộc.
Gã nhìn về phía giường, ánh mắt hiện lên nét si mê, tay bỏ ly rượu xuống, gã tiến lại phía em. Đôi mắt gã chậm rãi quan sát khuôn mặt thanh tú đang chìm trong giấc ngủ kia khẽ nhếch môi cười nhẹ. Kokonoi vươn tay, vuốt nhẹ khuôn mặt ấy, rồi tay dần mò xuống áo, chậm rãi cởi một nút rồi hai nút áo ra, đến khi chiếc áo sơ mi trắng được cởi ra hết thảy.
- Inupee...
Gã nhẹ giọng gọi tên người kia nhưng em vẫn say ngủ, có lẽ vì lượng thuốc ngủ mà tên đàn em cho hơi nhiều rồi, mà kệ vậy. Kokonoi khe khẽ đưa tay xuống vuốt ve làn da mềm mại kia. Cảm giác này gã nhớ nó quá, không phải năm xưa mọi thứ của em đều là của gã sao. Suốt 6 năm qua gã không hề đụng chạm tới bất kỳ một kẻ nào nữa, gã chỉ mãi đợi và tìm kiếm em. Bây giờ em đã hiện hữu ngay trước mặt, thật là như một giấc chiêm bao.
Gã chậm rãi cởϊ áσ của mình, dáng người đẹp đẽ cùng cơ bắp lộ ra. Kokonoi cúi người xuống, khẽ liếʍ ɭáρ cổ em rồi xương quai xanh, gã cắn nhẹ một cái để một dấu hôn đỏ chói. Tay đụng chạm làn da kia đến thích thú, vòng eo cũng thật là nhỏ gọn nữa. Nhưng mà... đến đó thôi... Kokonoi khẽ buông em ra, nằm bên cạnh. Gã không quên được chuyện mình đã làm năm xưa, không thể để Inui ám ảnh thêm lần nữa được. Thế nhưng đổi lại, gã phải có được em. Kokonoi chậm rãi vòng tay qua ôm lấy Inui, một tay khe khẽ kéo vai áo em xuống. Gã dùng điện thoại của mình, nhẹ bấm phím chụp ảnh của hai người. Môi nhếch lên vui vẻ vô cùng, Inui sẽ lại là của gã sớm thôi. Kokonoi cầm điện thoại, nhắn nhắn rồi gửi hình mình vừa mới chụp cho ai đó rồi vui vẻ vứt điện thoại sang một bên.
Qua một lúc, số lượng thuốc mê cũng đã tiêu tan hết, Inui mơ màng tỉnh dậy, đôi mắt em thì mờ ảo, xung quanh đây lại tối, em chẵng nhìn rõ gì cả. Inui khe khẽ lay đầu để tỉnh táo hơn, đôi mắt em lúc này đã rõ hơn rất nhiều. Chợt đôi đồng tử Inui dãn lớn, em giật mình ngồi phắt dậy khi thấy được khuôn mặt quen thuộc phía đối diện. Em nhìn áo của mình, nó đã bị cởi ra phân nửa, Inui nhanh chóng nắm lấy áo rồi lùi lại. Ánh mắt chán ghét và đề phòng nhìn con người phía đối diện kia. Kokonoi nhìn bộ dạng kia của em không hiểu sao bên dưới lại cứng lên. Nhưng mà trách gã làm sao được chứ? Nhìn em mà xem, áo sơ mi trắng bị gã cởi ra,,em chỉ mới qua loa nắm chặt nó, phần vai trắng nõn vẫn hiện ra rõ ràng. Cả người em lùi lại phía góc giường, trông nhỏ bé như đang bị bắt nạt. Nhìn em lúc này gã chỉ muốn đè em ra mà hành hạ, mà chơi đùa, khiến em phát khóc mà thôi.
- Inupee, sao lại sợ hãi như vậy?
Gã cười lên đầy đểu cáng, giọng điệu trêu chọc, ánh mắt lại hiện lên tia cưng chiều và say mê. Còn em nhìn gã chỉ có chán ghét và khinh thường. Kokonoi mặc kệ, em càng chống đối gã càng thích, gã dần dần tiến lại chỗ Inui, thì em càng lùi lại, cho đến khi lưng đụng đến thành giường. Thì ngay lúc đó Kokonoi cũng vươn tay ra, kéo chân Inui về phía mình, chỉ trong một thoáng cơ thể của em đã nằm gọn dưới thân gã. Inui tức giận nghiến răng, giọng gằn lên.
- Kokonoi!
Inui vung tay, lực đang nhắm vào bên má trái của gã ta, thì ngay lúc đó tay em bị gã bắt lại. Kokonoi mạnh mẽ đè cánh tay của em xuống lại dưới giường, môi khe khẽ nhếch lên cười vui vẻ.
- Ngoan một chút đi Inupee~
Kokonoi khẽ cúi người xuống, liếm lấy cần cổ của em, Inui giật mình nhanh chóng vùng vẫy.
- Mẹ nó cút ra! Đồ khốn!
Thế nhưng gã vẫn không quan tâm cứ thích thú vuốt ve làn da của em, và tinh nghịch liếʍ ɭáρ phần cổ.