Chuyện cửa tiệm bị siết rất nhanh đã chuyền được đến tai của ba người Jun, Dai và Kashi. Bọn họ gấp gấp gáp gáp chạy xe tới tận nhà của Draken và Inui, để hỏi đầu đuôi câu chuyện.
- Rốt cuộc dạo gần đây tụi mày đã xảy ra chuyện gì?
Giọng Jun vừa hoang mang vừa lo lắng nói, không phải 6 năm qua đều rất tốt sao. Cửa hàng bọn họ còn thuộc một trong những cửa hàng uy tín và lớn ở khu vực này. Vậy mà chẵng mấy chốc vì tin đồn nhảm mà uy tín đã giảm xuống mức tối thiểu. Đã vậy bây giờ họ còn gặp phải chuyện gì nữa vậy?
- Lũ cớm đó sao có thể lộng hành như vậy?
Dai phẫn nộ không kiềm được mà nổi nóng, khó chịu là không thể giấu khỏi. Cả Draken và Inui đều là bạn tốt của họ, xảy ra chuyện này thì làm sao mà bọn họ ngồi yên được đây?
- Bọn người đó bị điên rồi à? Chúng ta đều làm việc uy tín, sao lại có kiểu vô lý như vậy!
Draken mệt mỏi khẽ vò đầu một cái, anh biết rõ mình chẵng hề làm sai ở đâu cả. Thế nhưng cái này mới là khúc mắc.
- Bọn tao cũng không biết nữa, hôm qua bọn cảnh sát kia có đem giấy tờ biên bản giấu đỏ đàng hoàng, còn không cho bọn tao chứng minh đã phong tỏa tiệm rồi!
Anh rầu rĩ nói, đôi mắt lờ đờ có chút mệt mỏi. Dạo gần đây nhiều chuyện xảy ra quá, còn không có thời gian để thở nữa.
- Giấy tờ bọn tao để trong tiệm hết rồi, phải làm sao đây?
Thế nhưng lúc này tiệm đã bị tịch thu và theo dõi. Bọn cảnh sát đã nói chắc nịch rằng giấy tờ của bọn họ là giả và không hề có dấu đỏ.
- Vấn đề là giấy tờ của bọn chúng được đóng dấu của bên phía trên, đã có lệnh thì chúng ta có lấy giấy tờ cũng không giải quyết hết được. Bọn tao đang đau đầu đây!
Không khí trầm mặc buồn bã, những chuyện này quá kỳ lạ rồi.
- Chúng ta sẽ cùng nhau điều tra việc này! Bọn mày đừng lo lắng, sẽ ổn thôi!
Dai suy ngẫm nghiêm túc rồi lên tiếng nói, anh nhìn qua chỗ Draken và Inui đang rầu rĩ khẽ tính toán một chút. Chợt lúc này một giọng nói vang lên.
- Seishu tới làm chung với tao đi, còn Draken sang phía hai tụi mày nhé!
Mọi người chăm chăm nhìn về phía Jun, cậu cũng tròn mắt nhìn lại. Bộ cậu nói sai gì à?
- Bộ không được hả?
Jun ngơ ngác nói, thì lúc này Kashi cũng vui vẻ khoác vai Jun.
- Ý kiến được đó, cửa tiệm bọn mày cứ để đó rồi từ từ điều tra. Cứ đến chỗ bọn tao làm, tao hứa sẽ trả lương đầy đủ!
Giọng cậu sảng khoái nói, khuôn mặt cũng vô cùng vui vẻ.
- Bọn tao tới làm được sao?
Draken ngạc nhiên, Dai cũng không hề từ chối, còn vô cùng đồng ý với ý kiến kia của Jun.
- Tất nhiên rồi, bạn bè phải giúp đỡ nhau chứ! Vậy cứ chốt nhé Draken sẽ làm bên tiệm của tao với Kashi còn Seishu qua chỗ Jun.
Cả Draken cùng Inui nhìn ba người mà biết ơn vô cùng, bọn họ thật là tốt.
- Cảm ơn bọn mày nhé!
Em nhìn họ đầy biết ơn, có bọn họ làm bạn thật là tốt.
- Có gì đâu mà cảm ơn~ tao đang thuê mày làm công đó.
Jun cũng vui vẻ khẽ khoác vai Inui, không khí cứ thế mà dịu đi rất nhiều. Cả Draken và Inui đều cảm thấy vô cùng ấm áp. Thế là bọn họ đành gạt chuyện không vui sang một bên, cùng nhau trò chuyện và bàn luận về vài việc làm mới.
Nhờ sự giúp đỡ của Dai, Kashi và Jun nên Draken và Inui mới có chỗ đi làm. Bọn họ mấy ngày nay vẫn không ngừng điều tra về lý do cửa tiệm bị siết nhưng tuyệt nhiên manh mối không dễ kiếm như vậy. Không những thế việc thuê người tìm kiếm lúc này là khá khó khăn, vì lúc này bọn họ cũng chẵng dư giả bao nhiêu cả, số tiền tích góp được thì đã trả đền bù cho khách hàng rồi. Bây giờ số tiền mà Draken và Inui đi làm ở chỗ bạn của họ chỉ vừa đủ sinh hoạt cho cả hai. Vậy nên việc thuê người tìm kiếm thông tin là quá khó khăn, chính vì vậy bọn họ đành phải tự mình tìm kiếm thông tin mà thôi. Dạo gần đây quả thật đúng là có quá nhiều chuyện đau đầu, không biết là đang có chuyện gì xảy ra với họ nữa. Thôi thì chỉ đành biết cố gắng hết sức mình mà làm việc, được đến đâu hay đến đó vậy. Chắc bọn họ nên ổn định trong thời gian này đã rồi hẵng nghĩ đến việc điều tra vụ cửa tiệm sau.
Hôm nay lại là một ngày làm việc mệt mỏi, không phải là mệt về cơ thể mà là mệt về tinh thần. Em khẽ thở dài, đứng ngắm nhìn phía sông nước ở xa kia, hôm nay Jun có việc nên công việc cũng kết thúc sớm. Nên Inui muốn qua đây hít thở không khí một chút, đứng ngắm nhìn bầu trời rồi sông nước bao la kia, tâm trạng ít nhiều cũng thoải mái hơn. Thế nhưng, tâm trạng ấy còn chưa duy trì được bao lâu thì đã liền bay biến. Một kẻ nào đó vừa xa lạ lại vừa quen thuộc bất ngờ quàng tay qua vai em, trên mặt có nở nụ cười nhàn nhạt quen thuộc.
- Mày đang làm gì vậy?
Đôi mắt Inui khe khẽ liếc nhìn, cả người em vội né tránh cái khoác vai kia. Em chẵng muốn nói chuyện với con người mặt dày mày dạn kia, em chậm rãi bước đi thì gã lên tiếng.
- Tao nghe nói mấy bữa nay chỗ mày gặp nhiều chuyện không tốt nhỉ Inupee?
Lúc này bước chân em chợt khựng lại, đôi mắt vẫn nhàn nhạt, nhưng lại như đang suy nghĩ điều gì đó. Lúc này Kokonoi lại tiếp tục lên tiếng, giọng điệu cợt nhả.
- Tao đã nói rồi mà bên cạnh hắn ta có gì mà tốt đâu chứ? Cửa tiệm của mày cũng bị phong tỏa rồi, cuộc sống có lẽ sẽ vất vả lắm.
Gã ta giả vờ tặc lưỡi đầy nuối tiếc, Inui lúc này mới chậm rãi quay lại, khuôn mặt có chút sát khí. Đôi mắt em như một con dao sắc lẹm liếc nhìn người kia.
- Mày đang giở trò gì? Tất cả những chuyện mấy ngày nay là trò của mày sao?
Giọng em như đang kiềm nén sự phẫn nộ, Kokonoi khẽ nhướn vai một cái, khuôn mặt biểu hiện ra sự vô tội chẵng biết gì.
- Mày nói vậy oan cho tao quá! Tao nào có làm gì đâu chứ!
Khuôn mặt chẵng mấy đáng tin kia và cả lời nói cũng vậy, trong lòng Inui tức giận nhưng lại cố gắng không biểu lộ ra. Em biết hắn ta sẽ cảm thấy rất thích thú khi em cứ bày ra bộ dạng phẫn nộ đầy bất lực như vậy. Thế là em phải cố kiềm nén thôi, rồi bày ra bộ dáng xa cách, và nhàn nhạt.
- Dù mày có dở bất kỳ chiêu trò gì đi nữa thì cũng chẵng thể thay đổi được gì đâu! Cuộc sống vất vả thì sao chứ? Tao vẫn nguyện cùng Draken vượt qua mọi thứ, còn hơn là cuộc sống xa hoa tẻ nhạt đầy đau buồn với mày.
Inui khẽ nở nụ cười nhàn nhạt đầy xem thường, đôi mắt khiêu khích nhìn gã. Kokonoi lúc này đã không còn cười nữa, đôi mắt gã sắc lẹm.
- Tao không còn kiên nhẫn đâu Inupee! Về bên tao nhanh!
Nghe giọng điệu ra lệnh hống hách kia Inui càng khinh thường gã hơn.
- Tao cũng chẵng có kiên nhẫn chơi trò mèo vờn chuột với mày đâu! Chấp nhận sự thật đi Kokonoi! Người tao yêu là Draken chứ không phải là mày!
Nói xong em lạnh lùng quay người, ánh mắt Kokonoi âm tàn, gã khe khẽ nhếch môi cười.
- Vậy chỉ cần khiến Draken không yêu mày nữa là được! Đúng chứ?
Ánh mắt Kokonoi liếc nhìn vào một phía xa xa nào đó, rồi khe khẽ nhếch môi.
- Inupee à! Đừng trách tao nhé, là mày ép tao!