Thiên Di mỉm cười vẫy tay chào Hạnh San rồi cũng bước vào nhà. Vừa vào đến phòng khách thì đã thấy sắc mặt khó coi của mẹ nàng, biết rằng sắp có chuyện gì đó xảy ra nên nàng đi nhanh lên phòng.
-Con đi đâu mà đến giờ mới về ?!
Thanh âm của người phụ nữ trung niên đang ngồi thưởng thức tách trà trên tay vang lên đều đều. Từ trên xuống dưới chân của bà toàn là hàng hiệu.
-Con đi học.
Thiên Di đang bước lên cầu thang thì bị giọng nói của mẹ nàng chặn lại. Nàng vẫn đứng quay lưng về phía bà, từ tốn trả lời câu hỏi của bà.
Sở dĩ nàng cư xử như vậy là vì từ khi được sinh ra và đến lúc trưởng thành thì mẹ nàng chỉ hỏi han quan tâm nàng vài ba câu rồi bà lại đến tập đoàn làm việc suốt, cuối tuần thì bà chuyển một khoản tiền vào tài khoản cho nàng. Thời gian nàng và mẹ chạm mặt nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ba nàng đã qua đời vì một tai nạn giao thông. Đôi lúc nàng cảm thấy thật đáng thương. Ba thì mất, mẹ thì chỉ quan tâm đến công việc chẳng ngó ngàng gì đến cảm xúc của nàng.
-Hôm nay tại sao lại không cho tài xế Kim đưa về ?! Bà đặt tách trà xuống nhàn nhạt nói. Chân mày bà nhíu lại, bà không hài lòng thái độ nói chuyện của con mình.
-Bạn con đưa con về. Con muốn thay đổi không khí một chút nên mới nhờ bạn ấy.
-Ừm. Một chút mẹ phải đi gặp đối tác, có thể là mẹ không ăn cơm nhà. Con ở nhà ăn cơm trước đi.
-Câu này con nghe chán lắm rồi. Mẹ chỉ biết làm việc làm việc. Có bao giờ mẹ hỏi han, quan tâm gì đến con đâu. Cái con cần là mẹ có thể một lần dành chút thời gian cho con thôi. Con cảm thấy không khoẻ, con xin phép lên phòng trước.
Thiên Di nói xong cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Một vài giọt nước mắt đã rơi xuống khuôn mặt nàng, thấm vào môi mặn chát. Nàng phải kiềm nén cảm xúc của mình, khó khăn đưa tay lau khô đi những giọt nước mắt đó rồi bước lên lầu.
Bà ngồi lẳng lặng nghe con gái mình nói, mắt nhìn bóng lưng bé nhỏ ấy, đôi vai nhỏ nhắn đang run lên từng đợt. Bà cứ im lặng như thế cho đến khi Thiên Di bước về phòng, khi bóng lưng ấy biến mất thì bà ấy mới khó khăn nói "Mẹ xin lỗi. Nhưng tất cả những gì mẹ đã và đang làm là muốn tốt cho con sau này."
Bà biết bà vô tâm với chính đứa con gái mà bà đứt ruột sinh ra lắm chứ. Nhưng vì cái xã hội này không thể không có tiền mà sống được. Bà không muốn con bà không thua kém một ai. Nhưng vì điều đó mà bà đã vô tình tự tay tạo ra cái khoảng cách giữa hai người. Có lẽ bà đã dùng sai cách rồi.
Suốt cả ngày hôm qua, Hạnh San phải đi làm đến tận khuya mới về, lại còn phải thức để làm cho xong đống bài tập thì cũng đã gần 2-3 giờ sáng. Không trách sáng nay mắt cô bị thâm quầng.
Hạnh San vẫn còn đang vui chơi trong "thế giới riêng" của mình thì chiếc điện thoại chết tiệt kia cứ reo lên inh ỏi, chẳng chịu ngừng. Bực bội mắt nhắm tịt, miệng lầm bầm vài câu chửi, tay với lấy chiếc điện thoại.
-Alo? Ai đấy? Cô cất giọng nhừa nhựa
-Cậu vẫn còn ngủ sao?! Một giọng nói nho nhỏ vang lên ở đầu dây bên kia.
-Ủa, Thiên Di?!
Hạnh San bật dậy khỏi giường, khó tin hỏi. Chất giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu thật không thể lầm với ai được.
-Không tớ thì ai. Cậu có thể chở tớ đi học được không?! Chỉ cần được nói chuyện với con người kia thì bao nhiêu u buồn cũng đều biến đi đâu mất.
-Oh được chứ. Cậu đợi mình một chút nha, mình qua nhà cậu liền.
-Ưmm. Tớ đợi.
Kết thúc cuộc điện thoại cô nhìn đồng hồ điểm 6h30 sáng. Hạnh San mở tủ lấy bộ đồ rồi ngay lập tức phóng nhanh vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Xong, cô đứng trước tấm gương cỡ vừa ngắm nghía từ trên xuống dưới xem xem có chỗ nào không ổn hay không rồi nói thầm "Mình nhìn cũng được đấy chứ" nói rồi chạy như bay xuống nhà.
Băng qua mấy con đường nhộn nhịp thì cuối cùng cũng đến nhà Thiên Di.
-Tớ đến rồi. Cậu đợi có lâu không?!
Từ xa đã thấy dáng người thấp bé của nàng đứng dựa vào tường, mắt nhìn chăm chăm vào điện thoại trên tay, không để ý xung quanh.
-Hôm qua cậu ngủ không được hả?! Nàng nhìn cô, lo lắng hỏi. Cũng đúng thôi, hai con mắt panda nằm chình ình trên mặt cô kia mà.
-Ừm. Mà cậu có chuyện không vui hả, tớ thấy sắc mặt cậu không tốt!
Hạnh San đưa mắt nhìn khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi của Thiên Di. Chắc hôm qua nàng cũng thức khuya nên mắt cũng hơi thâm, mặc dù nàng đã dùng lớp phấn trang điểm để che đi nhưng nhìn kĩ vào thì vẫn sẽ thấy được.
-Tại mình bị mất ngủ thôi. Chúng ta đi học đi. Sắp trễ rồi.
Thiên Di mỉm cười khoe hàm răng trắng đều của nàng còn khuyến mãi thêm đôi mắt biết cười của nàng ấy nữa. Ây da, nếu cô là con trai thì cô nhất định sẽ cua nàng cho bằng được. Tiếc là Hạnh San straigh not gay.
Vẫn giống như hôm qua, Hạnh San đạp xe, Thiên Di ngồi sau ôm lấy eo cô. Nhưng hôm nay đột nhiên nàng im lặng từ suốt đường đi. Cô biết nàng là đang có chuyện không vui nên cũng im lặng theo, lát vào lớp sẽ hỏi sau vậy.