Tiếng chuông cuối cùng trong ngày báo hiệu giờ ra về. Cũng như giờ giải lao, tất cả sinh viên trong trường đều ùa ra ngoài, thoát khỏi cái nơi được cho là nhà tù.
Hạnh San đang cố dọn tập sách trên bàn nhanh nhất có thể để còn về tranh thủ nghĩ ngơi, làm cho xong đống bài tập cô cố vấn giao rồi còn đi làm thêm.
-À ờ, San nè. Là giọng của nàng . Nó rất nhỏ, nhỏ đến mức phải hết sức tập trung lắng nghe thì mới nghe rõ là đang nói gì.
-Hửm, có chuyện gì sao Di?! Hạnh San hỏi lại trong khi tay còn bận dọn tập.
-San đi học bằng gì ah!
-Tớ đi bằng xe đạp.
-San có thể chở tớ về được không?! Lúc nãy mẹ tớ gọi nói là có việc bận nên không đón được. Thiên Di vừa nói vừa di di hai ngón tay vào nhau, cuối gầm mặt.
-À được chứ. Cậu ra cổng đợi tớ, tớ đi lấy xe.
Hạnh San nở nụ cười nhìn nàng. Lúc cô vừa dứt lời là lúc nàng ngẩng đầu lên nhìn có , phô ra đôi mắt biết cười của nàng.
~Thịch~
Hạnh San nghe thấy tim mình đập mạnh một nhịp. Phải đi nhanh lên thôi còn ở đây chắc sẽ mắc bệnh tim mất.
-Tớ biết rồi.
Hạnh San chạy thật nhanh xuống nhà xe. Đâu biết rằng có một người ở phía sau nhìn cô bằng đôi mắt đầy ngụ ý chứ.
Thiên Di chống tay lên cằm, nghiêng đầu nói đủ nàng ấy nghe "Cá đã sa vào lưới" rồi nàng cầm điện thoại lên bấm một dãy số, giọng nói vang lên giữa không gian không một bóng người.
-Tài xế Kim, hôm nay bạn cháu đưa cháu về chú không cần phải đến trường đón cháu đâu ạ.
-Nhưng...chú đã lái xe đến tận cổng trường rồi.
-Vậy phiền chú lái xe trở về giúp cháu đi ạ. Cháu tắt máy đây.
-Làm gì mà lâu vậy ta?! Nàng đã đứng chờ ở đây từ 15 phút trước rồi đấy mà sao người ấy còn chưa ra nữa.
Đây là lần đầu tiên Thiên Di chịu chờ đợi một người như vậy, nếu là người khác thì chắc không bao giờ có được cái ân huệ to lớn này rồi. Cũng đúng thôi, đứng chờ người thương thì có bắt nàng chờ đến già thì cũng cam lòng, không một tiếng than thở.
-Tớ xin lỗi, để cậu phải chờ lâu rồi.
Đây rồi bóng dáng mà Thiên Di mong đợi cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi.
-Không lâu đâu. Phiền cậu quá. Em lại tiếp tục show eyesmile nữa rồi.
~Thịch~
Lại nữa, tim ơi mày bị làm sao thế ?! Chắc bữa nào phải đi khám thôi.
-Có gì đâu mà phiền. Cậu lên xe đi. Hạnh San xua tay nói. Hối thúc nàng lên xe, nếu còn đứng đây nói chuyện chắc đến chiều cũng chưa về đến nhà quá.
-Nhà cậu ở đâu vậy?! Hạnh San hỏi khi Thiên Di đã yên vị sau xe.
-Khu X đường Y.
Thiên Di trả lời. Ngay sau đó là một hành động khiến tim Hạnh San suýt nữa là rơi ra ngoài, mặt đỏ bừng, tim như chạy maraton trong lồng ngực. Thôi rồi, lập tức ngay ngày mai đi khám mới được. Cô bị bệnh tim rồi.
-Đây là lần đầu tiên tớ đi xe đạp nên tớ sợ ngã. Cậu không thấy phiền chứ?!
Đôi tay nàng vẫn để vậy, ôm chặt lấy eo cô.
-Ờ...ừm...à không sao...Chúng ta đi thôi.
Chiếc xe đạp lăn bánh qua từng khu phố, một người thì vừa chạy vừa cố gắng điều chỉnh nhịp tim của mình trở lại bình thường. Còn một người thì ngồi phía sau nhoẻn miệng cười tươi hết cỡ. Trong mắt Thiên Di bây giờ toàn là màu hồng.
Sau 20 phút hì hục đạp xe thì cuối cùng cũng đã đến nhà của nàng.
Hạnh San trố mắt nhìn ngôi biệt thự to lớn trước mặt.
-San à...Hạnh San! Cậu làm sao vậy?! Nàng gọi lớn tên cô, tay quơ quơ trước mặt.
-Cậu ở đây á?
-Ừm. Hôm nay rất cảm ơn cậu, hôm nào tớ mời cậu đi ăn nhé.
-Wow, lần đầu tớ thấy ngôi nhà to như vậy á. Hạnh San nói bằng giọng cảm thán.
-Nhà to chưa chắc đã hạnh phúc. Giọng nói của nàng bỗng trầm xuống.
-Vất vả cho cậu rồi. Thiên Di vừa nói vừa lấy trong balo ra một miếng khăn giấy thấm những giọt mồ hôi lăn trên trán cô.
Hạnh San như một bức tượng sau cái hành động đó của nàng.
-Tớ...ờ...tớ về trước nha. Cậu vào nhà đi. Hạnh San tìm cách lãng tránh ánh mắt của nàng.
-Ừm, cậu về cẩn thận nhé.
Hạnh San gật đầu, mỉm cười rồi phóng xe đi nhanh nhất có thể.
"Đồ ngốc, cậu tưởng rằng cậu che giấu được gương mặt đỏ bừng đó của cậu à . Cậu cứ chờ đấy, rồi một ngày tớ sẽ khiến chính miệng cậu nói ra cảm giác của cậu." Thiên Di nhìn theo bóng dáng của Hạnh San rồi nói thầm.