Hạnh San sớm đã được các y bác sĩ lẫn y tá có tiếng nhất trong thành phố đẩy vào phòng cấp cứu. Lâm Tĩnh ngồi chờ bên ngoài phòng cấp cứu đã lâu nhưng đèn phòng cấp cứu vẫn sáng.
Trên người của cậu toàn là máu của Hạnh San. Cậu cứ ngồi thất thần ở đó được một lúc thì thân ảnh một người con gái đang hối hả chạy về phía cậu:
-Lâm Tĩnh, Hạnh San sao lại xảy ra chuyện? Thiên Di đầu tóc rối tung vì hấp tấp chạy đến đây, nàng còn mặc trên người bộ pijama màu xanh và mang đôi dép bông cùng màu nữa chứ! Và đương nhiên là từ lúc nàng từ nhà đến bệnh viện thì nàng luôn cảm nhận được rất nhiều ánh mắt dè bỉu của những người xung quanh nhưng nàng vẫn mặc kệ, đối với nàng tình trạng của Hạnh San bây giờ mới là quan trọng nhất những thứ khác nàng một chút cũng không lưu tâm.
Thiên Di đang học nấu những món ăn mà Hạnh San ưa thích trong phòng bếp cùng với dì Mẫn thì bỗng nhiên chuông điện thoại của nàng reo lên inh ỏi. Nàng đi đến chỗ chiếc điện thoại đang rung lên không ngừng, mắt thấy ID người gọi là Hạnh San thì trong tâm lập tức trở nên vui vẻ:
-Alo, San à~
-Tôi không phải là Hạnh San. Tôi là Lâm Tĩnh, là bạn của Hạnh San. Cô ấy bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện. Cô mau tới đi. Lâm Tĩnh nghe giọng nói thập phần vui vẻ của người bên kia liền hiểu được tình cảm của hai người họ đã tiến triển đến mức nào. Cậu không nóng không lạnh nói vào điện thoại.
-Cái...Cái gì?! Hạnh San đang ở bệnh viện nào?! Thiên Di suýt chút nữa đã đánh rơi điện thoại. Giọng nói vui vẻ lúc nãy đã biến mất thay vào đó là giọng nói run run và có phần ngắt quãng vì nước mắt.
-Bệnh viện trung tâm thành phố. Lâm Tĩnh nói rồi tắt máy.
-Cô ấy bị Vương Duy Ngôn bắn lén.
-Vương Duy Ngôn?! Không phải là ba của Minh Lâm hay sao?! Nhưng tại sao?!
-Vì...
Lâm Tĩnh đang định nói thì đèn phòng cấp cứu vụt tắt, cánh cửa phòng mở ra, một vị bác sĩ già bước ra, ông ấy từ tốn gỡ cái khẩu trang trên mặt xuống, ông cất giọng ôn tồn:
-Ai là thân nhân của bệnh nhân Trương?
-Là tôi/ Là tôi! Lâm Tĩnh và Thiên Di không hẹn mà cùng đồng thanh. Ánh mắt của Lâm Tĩnh có phần phức tạp nhìn vào Thiên Di.
-À, tôi là bạn của cô ấy. Còn người này là bạn gái của cậu ấy. Lâm Tĩnh giải thích cho vị bác sĩ đang rối kia hiểu.
- Bác sĩ, tình hình của cô ấy như thế nào rồi?! Thiên Di nhận ra có chút bất thường nhưng rồi nàng cũng không để tâm lắm. Vẫn là tình trạng của Hạnh San quan trọng nhất.
-Cô ấy bị trúng ba phát đạn. Hiện tại đã được phẫu thuận gắp ra hết. Nhưng vì trên đường đến đây cô ấy đã bị mất máu khá nhiều nên vẫn còn trong trạng thái hôn mê sâu. Khả năng tỉnh lại được hay không là tuỳ thuộc vào ý thức của cô ấy. Cô ấy hiện đã được đưa lên phòng hồi sức đặc biệt. Tiểu thư có thể vào thăm cô ấy. Tôi còn có việc, xin phép đi trước. Vị bác sĩ ấy nói xong liền cất bước rời khỏi.
Thiên Di nghe xong cả cơ thể liền ngã khuỵ xuống nền gạch lạnh lẽo. Lâm Tĩnh vẫn bình tĩnh ngồi xuống, an ủi Thiên Di
-Hãy lạc quan lên. Tôi tin ông trời nhất định sẽ không bạc đãi người tốt như Hạnh San. Bây giờ, chúng ta mau đến thăm cậu ấy nào. Lâm Tĩnh vẫn giữ hi vọng rằng Hạnh San cô ấy nhất định sẽ không sao. Nên cậu ấy tự lấy đó để an ủi bản thân lẫn người con gái yếu đuối trước mặt.
Cho đến bây giờ Thiên Di vẫn không rơi một giọt nước mắt nào cả. Vì nàng nhớ câu nói của Hạnh San lúc trước "Sau này, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì em cũng không được khóc. Tim San sẽ đau khi nhìn thấy em khóc. Bảo bối ngoan không được khóc nữa" . Đúng rồi, vào lúc này nàng phải thật mạnh mẽ. Đã đến lúc nàng trở thành chỗ dựa cho Hạnh San.
Lâm Tĩnh đưa Thiên Di đến chỗ Hạnh San liền mở cửa cho nàng đi vào trong. Cậu cũng định bước vào theo sau nàng nhưng tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên, cậu khẽ nhíu mày rút lấy điện thoại trong túi quần ra, nhìn thấy ID người gọi liền xin phép ra ngoài, bây giờ trong phòng chỉ còn Hạnh San và Thiên Di.
Thiên Di đã tự hứa với bản thân rằng nàng nhất định sẽ không khóc vì Hạnh San không muốn thấy nàng khóc. Nhưng khi nhìn thấy thân ảnh nhợt nhạt, đang phải thở bằng sự trợ giúp của các máy móc, thiết bị, tay thì ghim đầy những ống truyền dịch, trên mặt bị bầm và xây xát vài chỗ của Hạnh San thì nàng không kiềm lòng được mà khóc nấc lên.
Nàng nhẹ nhàng đi đến chỗ Hạnh San đang nằm. Nàng ngồi xuống cái ghế đặt kế giường bệnh, tay nàng nắm chặt lấy tay Hạnh San. Nước mắt tuôn không ngừng
-Cái đồ đáng ghét này, mau tỉnh lại cho em...hức....hức...San đã hứa sẽ bảo vệ em suốt đời mà...San đã hứa rằng San sẽ về sớm với em mà...hức hức...San là người không giữ lời. Tỉnh dậy..tỉnh dậy nhìn em đi mà...hức
Thiên Di vừa nói vừa áp mu bàn tay của Hạnh San vào má của nàng. Những giọt nước mắt của nàng rơi vào bàn tay của cô ướt đẫm.
Đáp lại Thiên Di chỉ là một bầu không khí tĩnh lặng đáng sợ. Thiên Di cứ ngồi đó nắm chặt lấy tay Hạnh San, một khắc cũng không rời.
Bên ngoài phòng hồi sức
-Báo cáo Lâm Ca toàn bộ Thất Tinh Hội đều đã được xử lí.
-Tốt. Tên Minh Lâm, ngươi mau đem hắn đến sảnh của Hắc Long Hội, ta sẽ đến và tính sổ với hắn. Lâm Tĩnh giọng nói chứa hàng vạn tia băng lãnh. Ánh mắt của cậu lúc này tựa ác ma.
-Dạ rõ thưa Lâm Ca.
"Tất cả đều là do tội lỗi của cha ngươi mà ra. Ngươi có trách thì hãy trách ông ta đã quá ngu xuẩn khi động đến Hạnh San và Hắc Long Hội"
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại thì Lâm Tĩnh vặn nắm cửa bước vào phòng. Cậu thực sự đau lòng khi nhìn thấy tình trạng của Hạnh San bây giờ. Trong mắt cậu ánh lên những tia xót xa khôn tả. Nhưng rồi cậu đưa mắt nhìn về phía Thiên Di, cậu lại tự nhắc mình rằng Hạnh San bây giờ đã có người ngày đêm bên cạnh.
Cậu nén đau thương vào lòng rồi nhẹ nhàng đi đến đặt tay lên vai Thiên Di, nói:
-Cũng trễ rồi. Cô cũng nên đi ăn chút gì đó đi. Đừng quá đau lòng như thế. Hạnh San nhất định sẽ không muốn thấy thân thể ốm yếu của cô sau khi cậu ấy tỉnh lại đâu.
-Cảm ơn nhưng tôi không muốn ăn gì cả.
-Haizz, thật cứng đầu. Tôi còn có chút việc, xin phép đi trước.
Lâm Tĩnh nói rồi cất bước ra khỏi phòng. Cậu cần phải về thay một bộ quần áo mới vì quần áo của cậu bây giờ toàn là máu của Hạnh San. Và còn phải đi xử lí tên tội đồ Vương Minh Lâm nữa. Cậu nhất định phải đòi lại công đạo cho Hạnh San.
Lâm Tĩnh tiêu soái bước vào sảnh lớn của Hắc Long Hội. Tất cả người trong Hắc Long sớm đã xếp thành hai hàng trật tự cuối chào Lão Nhị của Hắc Long.
-LÃO NHỊ. Tiếng nói vang vọng khắp một góc trời đủ để người ngoài biết trên dưới Hắc Long có bao nhiêu người!
-Tốt. Lâm Tĩnh gật nhẹ đầu tỏ ý hài lòng rồi bước lên chiếc ngai màu bạc đặt cạnh chiếc ngai vàng của Hạnh San. Mang người ra đây! Lâm Tĩnh lạnh lùng ra lệnh.
-Dạ rõ.! Một tên thuộc hạ hô to rồi nhanh chóng đi làm nhiệm vụ được giao
Một lúc sau, tên thuộc hạ đó dẫn Minh Lâm đi vào sảnh lớn.
-Người đã được dẫn tới thưa Lâm Ca.
Lâm Tĩnh gật đầu rồi phất tay ra hiệu cho tên thuộc hạ ấy lui xuống.
-Các người mau giết tôi đi. Từ đầu đến cuối Minh Lâm vẫn giữ im lặng, một là vì hắn đã bị tước đi đôi mắt của mình, hai là hắn đã sớm biết tin cha hắn đã bị bắn chết. Nên bây giờ hắn trở nên bất cần.
-Haha, giết chết cậu thì đơn giản quá. Cậu có biết cha của cậu đã làm ra chuyện tài đình gì không?
-.... Minh Lâm lại tiếp tục giữ quyền im lặng. Khoé mắt của cậu ta rơi vài giọt nước mắt. Nếu không vì hắn thì cha hắn đã không có kết cục bi thảm như thế.
-Cậu được quyền giữ im lặng nếu cậu muốn. Tôi đây sẽ cho cậu nếm trải mùi vị bị trúng ba phát đạn là như thế nào! Lâm Tĩnh nói rồi rút một cây súng ngắn ra nhắm ngay vào chân trái của Minh Lâm mà bóp cò
*Đoàng*
Viên đạn không trúng vào Minh Lâm mà nó trúng vào một bình hoa gần đó khiến bình hoa vỡ tan tành. Minh Lâm vẫn đứng đó bất cần. Khuôn mặt hắn ánh lên vài tia ưu thương.
Lâm Tĩnh vốn định bắn vào chân của Minh Lâm nhưng cậu lại nhớ đến câu nói trước đó của Hạnh San khi cô ấy chuẩn bị vào phòng phẫu thuật "Cậu đừng làm gì tổn hại đến tính mạng của...Minh Lâm...Tất cả là do...cha hắn gây ra...hắn không có tội trong...việc này...Hãy tha cho...cậu ta..một con đường sống!"
Lâm Tĩnh hạ cây súng xuống. Cậu mệt mỏi ngồi xuống.
-Hôm nay tôi sẽ không lấy mạng cậu. Tôi sẽ theo chủ ý của Hạnh San là sẽ tha cho cậu một con đường sống. Cậu sẽ được chu cấp cho một số tiền xem như đó là vốn sinh nhai của cậu sau này. Ân oán giữa hai gia tộc được xoá bỏ. Nếu có chạm mặt nhau thì cũng xem như chưa từng quen biết.Lâm Tĩnh đứng lên định bước về phòng làm việc của mình thì bị tiếng nói của Minh Lâm giữ lại.
-Tại sao sau tất cả mọi chuyện mà tôi và cha tôi đã làm nhưng các người không giết tôi mà lại đối tốt với tôi như thế?
-Đó là do tấm lòng nhân từ của Hạnh San. Cô ấy không bao giờ triệt đường sống của ai cả. Còn nữa, chuyện đôi mắt của cậu, cô ấy không hề có chủ ý đó, mà là do một tên thuộc hạ đã không nghe lời của cô ấy mà đã tự ý hành động. Cô ấy đã xử lí tên đó từ lâu. Nhưng cậu vẫn chưa thể rời khỏi Hắc Long.
-Tại sao?!
-Hạnh San cô ấy đã lên lịch phẫu thuật cấy ghép đôi mắt khác cho cậu vào ngày mai.
-Tôi xin lỗi...thành thật xin lỗi. Tất cả đều do tôi...Đời đời tôi sẽ ghi nhớ ân huệ to lớn của cô ấy. Xin cậu hãy giúp tôi gửi lời cảm ơn chân thành đến cô ấy. Minh Lâm nghẹn ngào nói. Cậu ấy liên tục cuối gập người trước mặt Lâm Tĩnh.
-Cô ấy...Thôi, bỏ đi. Lâm Tĩnh định nói tình trạng của Hạnh San bây giờ nhưng rồi lại thôi. Đưa cậu ta về phòng. Nhẹ tay một chút! Lâm Tĩnh nói rồi cất bước về phòng làm việc của mình.
"Cảm ơn cô Trương Hạnh San. Sau khi đôi mắt tôi hồi phục tôi hứa sẽ làm lại từ đầu và bắt đầu một cuộc sống mới! Đến lúc tôi thành công, tôi nhất định sẽ quay lại đền đáp ân tình của cô"