-Mùa thi cử sắp đến. Nấm chúc mọi người thuận lợi trong kì thi và đạt được điểm cao nha~ Love💚🌻🍄


-Đã có tung tích gì về Tổng giám đốc chưa? Giọng của người đàn ông với độ tuổi xưa nay hiếm vang lên đều đều, ông ấy vận trên người một bộ vest đen được ủi cẩn thận. Ông ấy nhàn nhạt hỏi người đàn ông có dáng người vạm vỡ đang đứng cung kính trước bàn làm việc của ông ấy.

-Thưa Chủ tịch, tôi đã điều tra được người đang giam giữ Vương tổng là ai rồi ạ.

-Là ai?

-Thưa, đó là người của Hắc Long Hội ạ.

-Ngươi nói sao?! Người của Hắc Long Hội đang bắt giữ con trai ta à?!

-Thưa đúng là như vậy ạ.

Chủ tịch Vương nghe đến ba từ Hắc Long Hội phát ra từ miệng của người đàn ông đeo kính đen kia thì ông không khỏi ngạc nhiên.
Ông cũng là một lão đại trong thế giới ngầm. Nên không thể không biết đến danh của Hắc Long Hội. Còn nhớ năm đó, khi Thất Tinh Hội của ông xảy ra xung đột với Hắc Long Hội. Lúc đó ông vẫn còn trẻ nên tính tình có chút tự cao tự đại, luôn muốn hạ gục Hắc Long để đưa Thất Tinh Hội của ông lên xưng bá trong thế giới ngầm. Nhưng may mắn đã không mỉm cười với ông. Kết quả là Thất Tinh Hội của ông thất bại thảm hại. Hai phần ba người trong Thất Tinh Hội bị giết không thương tiếc. Những tưởng ông cũng sẽ có kết cục giống như những người đó nhưng chủ nhân của Hắc Long Hội đã tha cho ông một con đường sống và tuyên bố với tất cả các bang hội khác rằng Thất Tinh Hội từ nay bị khai trừ khỏi thế giới ngầm vĩnh viễn. Đồng thời lấy đó để cảnh cáo những người đang nung nấu ý đồ muốn lật đổ Hắc Long Hội.

Kể từ sau chuyện đó thì ông lại càng không dám đá động đến Hắc Long Hội một lần nào nữa. Nhưng, lòng tự cao của ông quá lớn, suốt ngần ấy năm ông vẫn không quên được cái ngày nhục nhã đó. Ông quyết tâm gầy dựng lại Thất Tinh Hội, chờ ngày phục thù.

Nay lại nghe tin con trai của mình đang bị bắt giữ bởi người của Hắc Long Hội thì ông không giữ được sự bình tĩnh nữa. Ông quyết lần này phải bắt chủ nhân của Hắc Long phải chịu nhục nhã giống như cách mà ông đã từng.

-Khốn kiếp. Ngươi mau triệu tập người của Thất Tinh Hội lại, chuẩn bị tấn công Hắc Long Hội. Ta nhất định phải làm rõ chuyện này. Chủ tịch Vương lửa giận phun trào.

-Tôi sẽ đi làm ngay thưa Chủ tịch. Người đàn ông đeo kính đen ấy cuối chào rồi đi nhanh ra khỏi phòng làm việc.

"Vương Duy Ngôn này nhất định sẽ khiến Hắc Long Hội các người phải cuối đầu"

-Lâm Ca, không xong rồi!! Một tên thuộc Hắc Long Hội hớt ha hớt hải chạy vào sảnh lớn của Hắc Long thông báo.

-Chuyện gì? Lâm Tĩnh đang ngồi xem hồ sơ liên quan đến các vấn đề của các bang hội khác trình lên thì bị giọng nói oanh tạc của tên kia làm gián đoạn.

-Lão đại của Thất Tinh Hội kéo người đến trước căn cứ của chúng ta, hắn nói muốn đòi lại người. Thuộc hạ đã cho đóng tất cả các cửa căn cứ lại chờ lệnh hành động của Lâm Ca.

-Nhanh chóng triệu tập người trên dưới Hắc Long lại, làm mọi cách để ngăn chặn sự náo loạn ngoài kia chờ ta và Trương tỷ đến.

-Thuộc hạ đã rõ! Thuộc hạ xin cáo lui!

Lâm Tĩnh phất tay ra hiệu cho tên đó lui xuống. Cậu nhàn nhạt cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn, gõ một dòng chữ rồi sau đó gửi đi. Xong, cậu đứng lên phủi phủi cái áo sơ mi trắng của mình lại rồi ung dung tiến ra ngoài.

Bấy giờ Hạnh San đang xoắn tay áo chuẩn bị làm món beefsteak cho Thiên Di thì bị tiếng chuông thông báo tin nhắn mới quấy nhiễu. Cô bước đến cầm lấy chiếc điện thoại, đôi đồng tử xinh đẹp có chút biến hoá. Nội dung của dòng chữ đó là "Vương Duy Ngôn kéo người đến làm loạn." Chỉ nhắn gọn như vậy thôi nhưng đủ để người nhận tin nhắn tiếp nhận được thông tin. Hạnh San vội vàng tháo chiếc tạp dề ra đặt gọn gàng lên bàn rồi tiến nhanh ra ngoài.

Vừa đúng lúc Thiên Di từ trên lầu đi xuống, nàng trông thấy Hạnh San có chút vội vàng liền không nhịn được tò mò mà lên tiếng hỏi:

-San đi đâu đó? Thiên Di vừa nói vừa đi nhanh xuống chỗ Hạnh San đang đứng.

-Hắc Long Hội xảy ra chút chuyện nên San phải đi giải quyết. Em ở nhà chờ San. Giọng nói của Hạnh San có chút nóng vội.
Cô hôn vội lên bên má phải của Thiên Di rồi lập tức xoay người muốn rời đi.

-Khoan đã. Thiên Di đưa tay nắm lấy cánh tay của Hạnh San. Giọng nói thập phần lo lắng. Dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra. Hứa với em rằng San sẽ bình an trở về.

-San biết rồi! Ngoan ngoãn ở nhà chờ San. Hạnh San mỉm cười hạnh phúc. Là bảo bối quan tâm mình a~

Thiên Di gật đầu rồi buông tay để Hạnh San đi. Bóng Hạnh San khuất dần rồi biến mất. Tiếng động cơ xe vang lên rồi cũng biến mất dạng.

Bỗng nhiên trong lòng Thiên Di dâng lên một nỗi lo lắng kì lạ. Nàng cố lắc đầu xua đi những ý nghĩ xui xẻo đó, lòng cầu mong Hạnh San bình an trở về với nàng.



-Các người mau gọi chủ nhân của các người ra đây cho ta. Vương Duy Ngôn mất bình tĩnh hét lớn.

-To gan, một Thất Tinh Hội nhỏ bé mà dám đến đây làm càn à? Người của Hắc Long lên tiếng đáp trả.

-NGƯƠI DÁM....!!! TẤT CẢ TIẾN LÊN!!!

-DẠ!!!

Dứt lời, toàn bộ Thất Tinh Hội ồ ạt tiến công Hắc Long.

-TẤT CẢ MAU DỪNG TAY! Lâm Tĩnh thong thả bước ra ngoài. Một tiếng có thể làm tất cả mọi hoạt động của đám người kia dừng lại.

-À, thì ra là Lão Nhị của Hắc Long. Vương Duy Ngôn bước vài bước đối diện với Lâm Tĩnh.

-Là tôi. Chẳng hay Vương Lão đại hôm nay lại kéo đông người đến Hắc Long của chúng tôi để làm gì a?

-Các người còn xảo miệng à. Ngày hôm nay ta đến là để đòi lại con trai của ta. Và cũng nhân đây giải quyết mối thù năm xưa.

-Con trai của ông? Ông nói tên vô dụng Vương Minh Lâm đó à! Thật không ngờ, hắn lại là con trai của ông. Nếu không nhờ Trương tỷ tôi rộng lượng tha cho hắn một con đường sống thì có lẽ ông đã nhận xác của hắn từ lâu rồi!! Còn việc mối thù năm xưa mà ông nói thì tôi e là ông sẽ không thực hiện được đâu. Bởi Thất Tinh Hội của ông vô cùng nhỏ bé khi đặt cạnh Hắc Long Hội của chúng tôi. Lâm Tĩnh cười đắc ý.

-Khốn kiếp. Chúng mày đã làm gì con tao?!! Vào lúc này Vương Duy Ngôn như một con thú dữ lao đến nắm lấy cổ áo của Lâm Tĩnh mà xốc lên.

-Hàm ý trong câu nói của tôi chắc chắn người thông minh như ông sẽ hiểu mà. Lâm Tĩnh nói xong liền thay đổi sắc mặt, cậu hất mạnh tay Vương Duy Ngôn ra, cậu dùng lực khá mạnh khiến cho ông ta có chút loạng choạng lùi về sau vài bước.

-Mẹ nó, hôm nay tao nhất định phải đòi lại công bằng cho con tao!! TẤT CẢ TIẾN LÊN!!! HÔM NAY BẰNG MỌI GIÁ PHẢI SAN BẰNG HẮC LONG CHO TA!!

Hai bên chuẩn bị giao chiến thì chiếc Benz từ xa chạy đến, lao đến chắn ngang hai bên Thất Tinh và Hắc Long. Làm cho mọi người một phen khiếp vía.
Hạnh San từ trên xe bước xuống, cô bước đến chỗ Lâm Tĩnh nói "Xin lỗi tớ đến trễ một chút" rồi cô hướng mắt đến Vương Duy Ngôn nói:

-Lúc trước cái chết của ba tôi là do ông đứng phía sau giật dây. Ngày hôm nay ông còn không biết tự lượng sức mình mà tự chui đầu vào lưới. NGÀY HÔM NAY HAI CÁI TÊN VƯƠNG DUY NGÔN VÀ TẬP ĐOÀN LK SẼ BỊ KHAI TRỪ KHỎI ĐẤT NƯỚC NÀY VĨNH VIỄN!! 

-Cô...?! Cô là người thừa kế của Hắc Long trong lúc ông ấy sắp lâm chung à?!

-Đúng! Tôi là người thừa kế Hắc Long và tập đoàn YG!

-Không cần biết cô làm sao đứng đầu Hắc Long. Hôm nay ta phải giết hết tất cả Hắc Long các người! Ahaha!! Vương Duy Ngôn bấy giờ như kẻ điên, ông ta ra hiệu cho Thất Tinh Hội tấn công.

-TOÀN BỘ HẮC LONG NGHE CHO KỸ. HÔM NAY CHÚNG TA PHẢI ĐÒI LẠI CÔNG ĐẠO CHO NGÀI CHỦ TỊCH QUÁ CỐ!! TẤT CẢ TẤN CÔNG!!!

Hạnh San lùi về sau mấy bước, cô dõng dạc nói lớn.

-TIẾN LÊN!!!! Sau đó, toàn bộ Hắc Long đều nghe theo lệnh của Hạnh San. Tiến công Thất Tinh Hội trả thù cho ngài Chủ tịch quá cố.

Hai bên đang đấu đá nhau rất dữ dội. Lực lượng của Thất Tinh tuy đông nhưng võ công cũng thuộc tầm trung nên lực lượng của Hắc Long một chút cũng không được lơ là.

Sau một giờ đồng hồ đâm chém nhau quyết liệt thì phần thắng thuộc về Hắc Long Hội. Xác người chất thành đống, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi.

Vương Duy Ngôn nhận thấy Thất Tinh đang dần bị dồn vào đường cùng thì ông giở trò tiểu nhân. Ông ta lợi dụng lúc Hạnh San không chú ý đến thì liền rút một cây súng nhỏ ra bắn lén từ sau.

Lâm Tĩnh nhận thấy nguy hiểm liền lớn tiếng cảnh báo Hạnh San nhưng không kịp. Vương Duy Ngôn đã bóp cò.

-HẠNH SAN!!! CẨN THẬN PHÍA SAU!!!

*Đoàng* *Đoàng* *Đoàng*

Hạnh San hét lên một tiếng đau đớn. Ba phát đạn trúng vào người. Một viên ở chân. Một viên ở bả vai trái. Viên còn lại ghim vào lưng.

Dòng máu đỏ tươi tuôn ra chẳng mấy chốc đã thấm ướt chiếc áo sơmi của Hạnh San. Ngay lập tức cô ngã khuỵ xuống nền đất. Đôi mắt cô từ từ khép lại.

-TRƯƠNG TỶ/ HẠNH SAN!!!! Lâm Tĩnh và tất cả người trong Hắc Long đồng loạt hét tên Hạnh San.

-MẸ KIẾP. VƯƠNG DUY NGÔN ÔNG CHẾT ĐI!!!! Lâm Tĩnh thấy Hạnh San ngã xuống cậu liền nổi cơn thịnh nộ. Cậu rút lấy cây súng chuyên dụng trong túi quần ra và xả súng liên tục vào người Vương Duy Ngôn.

Vương Duy Ngôn từ đầu đến cuối đều im lặng, sau khi Hạnh San gục xuống, ông ta cười như một kẻ điên. Một viên đạn bay thẳng về phía ông ta, ông ta không tránh, viên đạn ghim vào giữ trán. Vương Duy Ngôn ngã gục.

Người của Thất Tinh Hội thấy Lão đại của mình bị hạ gục liền bỏ chạy lấy người.

-TẤT CẢ NGƯỜI TRONG THẤT TINH HỘI HÔM NAY ĐỀU PHẢI CHẾT!! GIẾT CHÚNG CHO TA!! Lâm Tĩnh lớn tiếng ra lệnh!!

Lâm Tĩnh vội vàng chạy đến chỗ Hạnh San đang nằm. Cậu hoảng sợ khi nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, tay chân của cô đều lạnh toát. Cậu bế Hạnh San lên ngang người rồi đưa cô lên xe, nhấn ga chạy đến bệnh viện gần nhất.

-Trương Hạnh San, cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì. Nếu không cả đời này tôi sẽ tự dằn vặt đến chết!

Dường như Hạnh San nghe được câu nói của Lâm Tĩnh. Khoé mắt cô rơi xuống vài giọt nước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play