Hạnh San sau khi ra khỏi phòng , cô đứng trước cánh cửa đang được đóng kín lại trầm ngâm một lúc , cô cho tay vào túi quần lấy điện thoại và gọi cho ai đó.

Tiếng chuông đỗ được vài phút thì bên kia mới nhận cuộc gọi. Hạnh San cùng người bí ẩn đó nói chuyện với nhau rất lâu. Kết thúc cuộc gọi, tầm mắt Hạnh San khẽ hướng về cánh cửa khép chặt im lìm sau lưng mình một cái rồi dặm đôi cao gót 7 phân đi xuống dưới nhà.

-Ủa, sao cháu không ở lại với tiểu thư? Bà quản gia nghe thấy tiếng giày cao gót va chạm với nền nhà thì biết là có người đang đi đến liền vội buông cái vá múc cháo xuống rồi quay sang nơi có tiếng giày phát ra.

-Cháu muốn đưa Thiên Di về nhà của cháu để tiện chăm sóc. Phiền bác , giúp cháu lấy những vật dùng quan trọng đối với em ấy bỏ vào vali rồi cháu sẽ cho người vào mang chúng đi liền ạ.

-Nhưng...Nhưng chuyện này thực sự...Nếu như Phu nhân mà biết thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó cháu ạ. Sự lo sợ cùng sợ hãi xuất hiện rõ ràng trên khuôn mặt đã có vài nếp nhăn của bà giản gia.

-Cháu sẽ lo liệu chuyện này. Hạnh San vỗ ngực chắc chắn rồi nở nụ cười trấn an bà quản gia kia.

-Nếu cháu đã nói vậy thì được rồi, ta tin cháu cả đấy.

Hạnh San gật đầu mỉm cười thay cho lời cảm ơn rồi nhanh chóng gọi tài xế riêng cho xe đến nhà Thiên Di.

Chiếc Bugatti Veyron Mansory Vivere với giá bán cao ngất ngưỡng đang từ từ lăn bánh vào cổng căn biệt thự to lớn cũng không kém phần nguy nga , tráng lệ phía trước.

Chiếc xe dừng lại trước garage , ngay lập tức từ trên xe một người đàn ông vận toàn thân là vest đen nhanh chóng bước xuống và vòng sang phía bên kia mở cửa cho chủ nhân của mình.

-Mời chủ tịch xuống xe ạ. Người đàn ông nghiêng người kính cẩn chào Hạnh San rồi trực tiếp mở cửa cho cô ấy bước xuống.

Mắt người đàn ông nhìn thấy kế bên chủ nhân còn có một vị tiểu thư đang say giấc trong vòng tay của chủ nhân liền tỏ ý muốn giúp đỡ nhưng lại bị chủ nhân thẳng thừng từ chối.

-Được rồi. Tôi tự làm được. Hạnh San phất phất tay ra hiệu cho người đàn ông ấy lui xuống , rồi một thân bế Thiên Di lên ngang người tiêu soái cất bước vào trong.


Ở trong căn biệt thự này cũng không khác gì những căn biệt thự khác nhưng có phần lộng lẫy hơn nhiều. Nội thất bên trong điều được thiết kế theo phong cách Châu Âu cổ điển , nhìn hết thảy xung quanh căn nhà đều là đồ vật đắt tiền. Ở giữa sảnh còn có cầu thang hình chữ T chia làm hai bên. Mang đậm phong cách hoàng gia.

-Chào cô chủ. Cô hầu gái cuối gập người chào Hạnh San. Cô có cần tôi giúp gì không ạ ?

-Chuẩn bị một chút cháo yến để tẩm bổ cho tiểu thư. Căn dặn tất cả mọi người nếu không có việc gì quan trọng thì không được làm kinh động đến tiểu thư nghỉ ngơi.

-Dạ vâng thưa cô chủ.

Hạnh San gật đầu rồi trực tiếp bế Thiên Di lên phòng mình. Mở cửa phòng , cô hết sức cẩn thận đặt thân người mệt mỏi của Thiên Di lên giường một cách nhẹ nhàng nhất có thể tránh làm nàng thức giấc.
Cô ngồi xuống cái ghế đặt bên cạnh chiếc giường Kingsize của mình , dùng tay vén đi những sợi tóc loà xoà trước mặt của nàng ra sau tai rồi ôn nhu vuốt ve lấy sườn mặt hoàn hảo của nàng. Ánh mắt không còn chứa những tia lạnh lùng giống ban nãy nữa mà thay vào đó là ánh mắt nhu tình như mặt hồ thu tĩnh lặng , không chút gợn sóng.

-Có thể sao khi tỉnh dậy em sẽ tức giận vì tôi tự ý mang em đến đây. Nhưng đây là lựa chọn tốt nhất và an toàn nhất bây giờ cho em. Tôi sẽ dùng quyền lực của mình để bảo vệ em.

Hạnh San cuối người áp môi mình lên môi Thiên Di và để yên như vậy vài giây rồi lui về chỗ ngồi ngắm nhìn nàng thêm một lúc nữa. Được một lúc, Hạnh San dường như chợt nhớ ra chuyện gì đó nên đã đứng dậy , ra ngoài để tiện nói chuyện hơn.

-Chuyện tôi giao các người giải quyết đến đâu rồi?

-Thưa cô chủ, mọi việc đều đi vào kế hoạch của người ạ. Chỉ chờ lệnh của người thì chúng tôi sẽ lập tức hành động.

-Tốt, bây giờ đem hắn về Hắc Long Hội rồi tôi sẽ đến. Tuyệt đối không được làm hắn bị thương trước khi tôi đến. Nếu không thì....

-Tôi hiểu rồi thưa cô chủ. Tên bên kia nghe giọng điệu đậm mùi nguy hiểm của Hạnh San mà không khỏi rùng mình. Bởi hắn thừa biết Hạnh San, chủ nhân của hắn lạnh lùng và ra tay tàn nhẫn đến dường nào. Hầu hết tất cả thuộc hạ trên dưới Hắc Long Hội đều phải run sợ khi nhắc đến ba từ "Phòng Trừng Phạt" không phải tự nhiên mà họ sợ một căn phòng đâu mà là họ đều biết ở bên trong căn phòng ấy quả thực là nơi hơn địa ngục gấp vạn lần. Trong đấy có rất nhiền loại hình tra tấn cổ xưa khác nhau , người bị đem ra "dùng thử" cũng không ít , chứng kiến cảnh họ la hét đau đớn , máu me khắp người thì cũng đủ để cho mọi người trong hội tè ra quần.

Hạnh San lại nở nụ cười nhếch mép nguy hiểm quen thuộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play