Cái lớp ồn ào được một lúc thì có tiếng của một đứa la lên như lời cảnh báo nói đúng hơn là báo động đỏ "Cô cố vấn đến kìa". Mấy đứa kia nghe báo động liền quay về chỗ ngồi, giả vờ lấy tập sách ra để lên bàn. Hạnh San vừa lắc đầu vừa cười, tay đóng quyển sách lại để nó vào ngăn bàn, mắt nhìn ra cửa sổ ngắm bầu trời trong xanh ngoài kia.
-Cả lớp. Tiếng của nhỏ lớp trưởng vang lên cũng là lúc cô cố vấn vào lớp.
-Cảm ơn các em. Hôm nay, lớp chúng ta có bạn mới. Nào, vào đi em. Cô cố vấn quay đầu ra phía cửa ra vào rồi vẫy tay ra hiệu cho người kia đi vào.
-Người gì đâu mà đẹp dữ vậy trời!! Nam thứ nhất.
-Bạn gì đó ơi bạn có người yêu chưa!? Nam thứ hai cũng góp giọng.
-Đẹp thật á. Rồi bây giờ đến tiếng của mấy bạn học nữ vang lên.
-Trật tự. Tiếng lớp trưởng vang lên ngăn chặn sự ồn ào của lớp.
-Chào các bạn. Tớ là Thiên Di. Mong mọi người giúp đỡ tớ nhé. Cô gái với làn da trắng hồng, mái tóc màu nâu dài ngang lưng, dù nàng chỉ tô son thôi nhưng nàng vẫn rất đẹp. Nàng đứng đó tự giới thiệu bản thân mình, giọng nói nàng rất nhỏ, nghe như tiếng muỗi kêu ấy, nhưng nghe rất êm tai.
-Này thằng kia, mày mau tránh chỗ cho bạn gái tương lai của tao ngồi.
-Ê mày qua chỗ khác ngồi đi, tao muốn ngồi với người đẹp. Lại thêm một đứa mê gái mà đuổi bạn mình đi.
-Tránh chỗ cho người ta ngồi coi mạy.
Một đám lao nhao
-Nào, các em trật tự. Bây giờ lớp đã đủ chỗ hết rồi, chỉ còn có một chỗ là chỗ gần bạn Hạnh San thôi, em không phản đối chứ?! Cô cố vấn chỉ tay về hướng cái bàn đặt phía cuối dãy.
-Dạ được ạ. Em xin phép về chỗ ạ. Nàng đảo mắt đến chỗ Hạnh San rồi quay sang cô cố vấn gật đầu đồng ý.
-Được rồi, chúng ta bắt đầu học thôi. Nói rồi cô quay lưng lên bảng viết tựa bài ngày hôm nay.
-Chào bạn, tớ là Thiên Di. Chúng ta làm quen nha. Nàng quay sang nhìn cô, nở nụ cười đẹp mê hồn. Ngay khoảnh khắc đó, tim cô đập lệch một nhịp.
-Ừm, tớ là Hạnh San. Là bạn tốt nhé. Cô phải mất vài (chục) giây để nói được một câu hoàn chỉnh, không lắp ba lắp bắp.
"Thật dễ thương" Thiên Di thầm nghĩ
"Đừng có nhìn tôi nữa mà, ngại chết đi được"Hạnh San nói thầm.
Tiếng chuông lần nữa vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Tiếng chuông như chiếc chìa khoá mở cửa cho tất cả sinh viên trong trường, họ ùa ra từ các lớp như bầy ong vỡ tổ. Ngay lúc này đối với Hạnh San tiếng chuông như cái phao cứu sinh, cuối cùng cũng thoát khỏi bầu không khí ngại ngùng này rồi.
-Ê San đi ăn không? Nhỏ bạn Hạnh San chạy lại hỏi.
-Đợi tớ chút.
-Này bạn gì ơi, bạn đi chung với tụi mình cho vui. Bạn Hạnh San quay sang hỏi Thiên Di.
-Ừm, cũng được. Mình đi. Thiên Di vui vẻ đứng lên chuẩn bị đi.
-Đi thôi. Tôi cũng đứng lên cất bước đi trước.
Hai người đi phía trước luyên thuyên đủ thứ chuyện. Bỏ mình Hạnh San lủi thủi đi sau. Cảm giác thật khó chịu.
-San đi nhanh lên. Là giọng của Thiên Di, nàng quay đầu lại chạy lại chỗ cô, nắm tay cô kéo lên phía trước. Miệng không ngừng hối thúc.
-Ờ...ừm. Bàn tay Thiên Di thật ấm áp. Làn da rất mịn màng, nắm vào cảm giác rất thích.
Thiên Di cứ đi phía trước, đâu ngờ rằng phía sau mặt Hạnh San đang đỏ bừng bừng lên kia chứ, cô cứ cắm đầu xuống đất mà đi, nếu để nàng thấy bộ mặt này chắc cô ngại chết mất.