7h AM
Reng~~~Reng~~~Reng....
Tiếng động ồn ào này phát ra từ chiếc đồng hồ đặt trên đầu giường. Hạnh San mệt mỏi, nằm lăn qua lăn lại trên chiếc giường mà không muốn dậy. Cả đêm hôm qua phải tăng ca thay cho một người bạn thân chí thân của cô nên bây giờ toàn thân mệt mỏi, mắt mở không lên.
Nhưng mà, hình như có cái gì đó không đúng ở đây thì phải. Thôi, chết rồi. Cái đồng hồ chết tiệt này nó đã bị hư từ hôm qua rồi, dặn lòng là đi làm về phải mua một cái mới nhưng vì mệt quá nên về thẳng nhà rồi lăn ra ngủ luôn. Bây giờ trễ học rồi, làm sao đây.
Hạnh San phóng vào nhà tắm với tốc độ tia chớp. Vội vàng vệ sinh cá nhân, soạn tập, búi tóc lên cho thật gọn gàng rồi leo lên chiếc xe đạp mà phóng đi nhanh nhất có thể.
Reng....Reng....Reng....
Lại là tiếng động giống lúc sáng, nhưng tiếng này là tiếng chuông của trường. Vừa đạp xe đến nơi thì chuông reo, cũng còn may. Chưa kịp thở thì giám thị từ xa đi tới vỗ nhẹ lên đầu Hạnh San một cái rồi theo sau đó là một câu nói rất là quen thuộc mỗi khi có ai phạm nội quy "Lên phòng giám thị gặp tôi".
Sau khi, nghe một bài "kinh" do giám thị thuyết giảng thì khi bước ra khỏi cái phòng oái ăm đó lỗ tai cô cứ lùng bùng cả lên. Cố gắng trấn tĩnh lại bản thân và đi về lớp.
Vừa vào đến lớp thì nhỏ bạn thân của Hạnh San bay sang chỗ cô, hỏi:
-Sao hôm nay đi trễ thế?! Nó vừa nói vừa cười.
-Nhờ phúc của cậu nên tớ mới được gặp giám thị đó!!
Không biết hôm qua đứa nào năn nỉ thiếu điều muốn trải chiếu ra để thuyết phục cô tăng ca giúp nữa. Mà giờ thấy Hạnh San vậy nó không hỏi han, quan tâm mà còn châm dầu vào lửa. Không biết cô chọn đúng bạn để chơi không nữa.
-Thôi mà thôi mà. Lát tớ dẫn cậu đi ăn nhá.
-Nể lắm mới đi nhé.
Hạnh San là người rất dễ dãi, nếu muốn cô dễ hơn nữa thì chỉ có đồ ăn thôi.
-Ủa mà trễ rồi sao không thấy giảng viên vậy? Hạnh San nhìn xung quanh lớp rất "náo nhiệt" nên thắc mắc hỏi.
-À, nghe nói là lớp mình sắp có người mới chuyển vào. Chắc cô đang trên văn phòng để xem hồ sơ của cậu ấy đấy.
-Ừm.
Hạnh San và bạn cô ấy nói vài ba câu nữa rồi cô ấy cũng chịu quay về bàn của cô ấy, còn Hạnh San thì lấy một cuốn sách mà Hạnh San còn đọc dở ra đọc để giết thời gian.