Tại sao điều này lại xảy ra? Nhị Hào kéo chăn nằm trên giường, sau đầu là cánh tay của một người khác, ánh mắt vô thần tiến vào trạng thái trầm tư.

Nếu tới đây là xong thì tốt rồi.

Việc này thì phải ngược dòng thời gian lại tối qua, em gái Lâm có điểm không giống bình thường, thở nặng nề hổn hển hơn, dựa theo những gì bác sĩ Thổ nói thì nhóc con này đang trải qua quá trình cuồng bạo, cần điều trị.

Vậy trị như thế nào? Hoặc là đem người đánh hôn mê, hoặc là trấn an tổ tông này cho thật tốt.

Đánh thì đánh không lại rồi, cả đời này chắc cũng chả thể đánh lại được.

Chỉ có thể thử trấn an y, sự thật chứng minh hậu quả của việc nghiệp vụ không chuyện là, bị ăn sạch sẽ, tới cặn cũng chả còn.

Nhị Hào lén bò dậy, luống cuống tay chân tròng quần áo vào, đang muốn xuống giường chặt cũi để ổn định lại tinh thần, chỉ cần chặt nhiều củi thì đầu óc cũng trở thành củi luôn rồi.

Nhưng hắn thất bại, bởi vì em gái Lâm đã túm hắn trở về. Bác sĩ Thổ đã nói với hắn, lính gác sau khi kết hợp với dẫn đường sẽ sinh ra cảm giác muốn chiếm hữu cùng khắc chế không thể tự kìm chế.

“Đi đâu?”

“Đốn đốn đốn đốn củi.”

Em gái Lâm nhíu mày, dúi đầu vào gối, tay của Nhị Hào vẫn như cũ bị y nắm lấy, chỉ nghe thấy đối phương khàn giọng nói: “Anh có chỗ nào không thoải mái không? Ở ngực chẳng hạn?”

“Không, không có.”

Em gái Lâm trầm mặc vài giây rồi bế hắn đặt vào trong, sau đó lại quay sang sờ sờ, muốn đem quần áo Nhị Hàoi mới vừa mặc cởi ra.

Nhị Hào: “Dừng dừng dừng, tui không được không được, già rồi già rồi…”

Động tác của em gái Lâm dừng một tí, sau đó lui lại sau: “Tôi chỉ muốn kiểm tra một chút.”

Nhị Hào nắm chặt quần áo: “Ừ ừ ừ.”

Em gái Lâm nhìn bộ dạng như vợ nhỏ của hắn, nhịn không được dùng tay ôm đầu của hắn, ôm vào trước ngực mình.

Loại cảm giác không xong này thật muốn lấy mạng mà.

Những lời này không chỉ áp dụng với em gái Lâm, còn có thể áp dụng với Nhị Hào, hắn bị ôm mơ màng sắp ngủ, không hiểu sao lại có cảm giác an toàn, đây là thứ thiếu sót trong cuộc sống mấy năm nay của hắn.

“Trí nhớ của anh…”

Nhị Hào đang mơ mơ màng màng nghe thấy một câu không đầu không đuôi của y mà lẩm bẩm: “Sao?”

“Không có gì, ngủ đi.”

“Ờ.”

Em gái Lâm từng cho rằng lần này mình chết chắc rồi, mà tinh cầu rách nát này chính là nơi tuẫn táng của y, vốn người có thân phận và địa vị như y lại chết ở nơi thế này, thật sự quá mất mặt, hy vọng không bị lịch sử ghi lại, chỉ cần viết hắn hy sinh vì đất nước là được rồi.

Không nghĩ tới lại gặp được Nhị Hào. (Truyện của Lại Trùng Cung.)

Em gái Lâm còn nhớ rõ mười mấy năm trước từng có vị chỉ huy duy nhất là dẫn đường, nhận được mọi lời khen thưởng và ca ngợi của mọi người, khi đó y chỉ mới 14, mà Nhị Hào lớn hơn y 6 tuổi, lúc hai mươi tuổi đã đứng ở vị trí mà không ai có thể sánh tới.

— Đây là mục tiêu mà con phải bắt kịp trong tương lai, không phải chinh phục cậu ta, mà phải chinh phục được chính mình.

Cha y từng dạy y như thế.

Ở sa mạc hoang vu, đồng bằng, bốn phía khác nơi chỉ còn có hơi thở của một người, lúc đó y chỉ có một suy nghĩ là phải tìm một số việc để dời đi sự chú ý của mình, học cách kiềm chế cảm xúc và giác quan của mình, nhưng cuối cùng vẫn không quên được bóng dáng của người đang đứng trên đài chỉ huy.

Rõ ràng chỉ là một hình bóng mà thôi.

Trong cuộc đời của em gái Lâm, hình bóng này chiếm giữ một góc nhỏ không thể xoá mờ, thời đại thay đổi nhanh chóng thế này, vậy mà hình bóng kia vẫn ở yên chiếm đóng mãi không biến mất.

Cho tới 6 năm trước, Nhị Hào biến mất trong một vụ nổ mạnh, bóng dáng trong trí nhớ của em gái Lâm cứ thế bị biến thành tượng đá vô tình, bị tầng tầng lớp lớp nhiệm vụ cơ mật che giấu.

“…” Nhị Hào thay đổi tư thế, đem chân gác Lê người y, bắt đầu gáy nhẹ.

Được rồi, vừa rồi nhớ tới đâu rồi? Em gái Lâm nghĩ nghĩ, sau đó có chút ghét bỏ nhìn nước miếng đang dính trên bực mình.

Một người từng là con cưng của trời, sao lại trở thành thô lỗ như vậy?

Quên đi, người của y, cứ như vậy là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play