Cái ngày em gái Lâm có thể xuống được giường, ánh mặt trời đúng lúc chiếu rọi, Nhị Hào đang ở trong sân chải lông cho Tiểu Hắc.
“Tao cảm thấy mày gần đây trắng hơn, mày có thấy vậy không?”
Tiểu Hắc: “Ngao~~”
Nhị Hào nhìn thấy em gái Lâm thì eo lại đau, không chỉ eo đau mà còn có thận hư, nhưng ván đã đóng thuyền, không chịu trách nhiệm thật sự có thể coi là rác rưởi, rất không đàn ông.
“Tinh thần thú của anh? Tinh thần thú của dẫn đường là sói, tôi chỉ thấy qua có mình anh.” Em gái Lâm sờ sờ đầu Tiểu Hắc, Tiểu Hắc nằm sấp xuống lộn một vòng, “Gru gru gru” kêu loạn lên.
“À… đúng.” Nhị Hào không nhìn Tiểu Hắc nữa, “Nói mới nhớ, tinh thần thú của cậu là gì?”
“Một con rồng.” (Truyện của Lại Trùng Cung)
“Gì!?”
“Đừng xem nó, tính tình của nó không tốt.”
“Ờ ờ.”
Kích động cũng khóc, đau khổ cũng khóc, vui vẻ cmn cũng khóc, tính tình quá không tốt.
“Đồ của cậu đã sửa xong chưa?” Nhị Hào cầm lược chải chải trên người Tiểu Hắc mấy cái, nhổ xuống vài sợi lông bóng mượt, “Khi nào thì về?”
Em gái Lâm ngẩn người: “Một khoảng thời gian nữa, anh…”
Nhị Hào cười: “Vất vả cậu mấy ngày nay ở chỗ tui ăn cơm canh đạm bạc.”
Em gái Lâm mím miệng, đi tới kéo người lại, vừa thấy vẻ mặt đang muốn khóc của Nhị Hào, tay còn đang túm mấy cọng lông của Tiểu Hắc, ngón tay buông ra, tụi nó cứ thế liền bay tá lả xuống dưới.
Nhị Hào chỉ cảm thấy ngón tay đang lau nước mắt cho hắn rất nhẹ nhàng.
“Cậu gần sắp đi rồi, còn trêu chọc tui, đồ tra nam.” Hắn nói, “Nhưng mà tui cũng không cần chịu trách nhiệm, tui cũng là tra nam, cho nên chúng ta huề nhau.”
“Ai muốn huề nhau với anh?”
“Kia, vậy để cho cậu tra thêm một hồi?” Nhị Hào có chút đáng thương nói, “Tui cũng để cho cậu ngủ vài ngày.”
Theo ý của Nhị Hào, cả hai người bọn họ đã ngủ cùng nhau, ai cũng không chiếm tiện nghi của ai hết, nhưng mà hắn vẫn khổ sở lắm.
“Anh thật sự cái gì cũng không nhớ được?”
“Tui thật sự nhớ không được, tui cũng không biết mình bao nhiêu tuổi rồi, bác sĩ Thổ làm xét nghiệm xương cho tui, anh ta nói tui hơn ba mươi rồi, nhưng ký ức thì chỉ có của 6 năm, tui… tui khổ quá mà.”
Em gái Lâm hôn hôn hắn nói: “Tiền lương của tôi cũng khá lắm.”
Nhị Hào: “?”
“Một tháng khoảng mấy vạn, tôi chỉ cần tiền ăn cơm, những thứ khác đều cho anh. Bởi vì gia tộc có chia hoa hồng, mỗi năm cũng có thể thu vào mấy trăm triệu, tuỳ anh xài thế nào thì xài.”
Nhìn chung Nhị Hào cả đời này tuy chỉ có ký ức 6 năm, nhưng cũng đã đi khắp núi non biển cả, ngủ trên tảng đá ngoài sa mạc, chịu đựng trong gió sương, cứ như vậy tìm mọi cách để thành công.
Kết quả có người nhảy ra nói cho hắn, nhà bọn họ rất có tiền, tiền một ngày kiếm được cả đời hắn cũng kiếm không ra, nếu hắn nguyện ý, thì tất cả đều là của hắn.
Thật sự kích thích quá mức mà.
Nhị Hào bị nấc lên: “Mạo muội hỏi một câu, nhà cậu là?”
“Kinh doanh thuốc lá.” Y bổ sung thêm, “Được chính phủ cho phép.”
À, thuốc lá thôi.
Đm, là kinh doanh thuốc lá!
Phải mất một khoảng thời gian thì sóng não mới trở về vị trí của nó được.
Mấy ngày sau đó Nhị Hào vẫn luôn trong tình trạng hưng phấn cực độ, ngay cả trên giường cũng rất nể tình phát ra âm thanh xinh đẹp trên giường, làm em gái Lâm sợ tới mức cả người cứng đời, chỉ có thể ‘làm’ hắn im miệng không thể nói thành lời.
Mẹ nó.
Ban ngày em gái Lâm sẽ mang Nhị Hào đi dạo quanh trên đường, sẵn coi ở đây có chỗ nào để khai phá, buổi tối tiến hành giao lưu làm quen, cứ thế tồn tại ở cái tinh cầu lạc hậu này.
Nhị Hào thường xuyên xoa rõ mắng y đồ cẩu thí, bị mắng nhiều mà cũng không biết đường hối cãi, sau đó hưởng thụ một hồi xoa bóp tỉ mỉ, buổi tối lại phải làm chuyện vô nhân đạo.
“Tôi thực sự không biết làm cách nào để ăn năn hối cãi.”
“Không được không được… tui già rồi già rồi! A—“
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT