Nhị Hào ngủ ngon cả đêm, không bị tiếng gạch rơi xuống làm giật mình, cũng không bị tiếng động vật kêu đánh thức, chỉ là buổi tối tự nhiên lại lạnh, sau đó có người đắp chăn cho hắn không lạnh nữa. Nhất định là em gái Lâm đắp chăn cho hắn, tim Nhị Hào cứ thế đập thình thịch.
Em gái Lâm bình thường dậy sớm hơn hắn, Nhị Hào cũng chưa từng thấy bộ dạng khi ngủ của y, ngoại trừ ngày đầu tiên nhặt từ trong đống rác về, sau này cũng không nhìn thấy nữa.
Dáng vẻ Em gái Lâm lúc tỉnh dậy luôn làm Nhị Hào run bần bật, chỉ sợ không chú ý đã bị y cắt cổ.
Thật đáng sợ.
Nhưng hôm nay em gái Lâm ngủ rất ngon, trên người mặc áo ngủ Nhị Hào vì hắn mà đi tới thị trường mua, đưa lưng về phía cửa đang tràn ngập ánh sáng, trên người chỉ đắp một góc chăn, còn lại tất cả đều trên người Nhị Hào.
Nhị Hào ngượng ngùng chia chăn cho y, cho dù động tác như vậy cũng chưa đánh thức y dậy được.
Vì thế Nhị Hào quyết định sớm đi nấu cơm… trưa, đãi em gái Lâm cả đêm chịu dự nhường chăn cho hắn.
Lăn lộn một hồi tới khi mặt trăng lên cao, Nhị Hào mới nhích nhích lại gần giường kêu người.
Chọc, không tỉnh.
Lại chọc, không có gì luôn.
Tiếp tục chọc, á, nóng quá.
Nhị Hào tiến lại gần hơn, sờ sờ cả người em gái Lâm, phát hiện em gái Lâm gần bị hấp chín rồi. Nhị Hào trước giờ chưa từng chăm ai, ngoài y ra, chỉ cần nhìn con chó nhỏ nhà hắn, cũng đủ biết trình độ Nhị Hào chăm sóc dọa người cỡ nào.
“Đệch mợ!”
Bác sĩ Thổ đang ở phòng bệnh sắt thuốc, chỉ thấy cửa có một trận gió xoáy, sau đó một con chó đen như mực mấy năm không tắm rửa ngồi đứng đó nhìn rồi bắt đầu ngửi ngửi mùi trên người gã. Bác sĩ Thổ nheo mắt lại: “mày muốn làm gì… a!!!! Má!!!” Tiểu Hắc xách bác sĩ Thổ đi, cùng với tiếng kêu rên, bác sĩ Thổ run rẩy ngồi lên xe, à không, ngồi lên chó.
“Nhị Hào tôi đ** mẹ cậu!”
“Cậu xem nó đi, xem xong rồi tính coi tôi đào mồ thế nào cho cậu.”
Bác sĩ Thổ hùng hổ đi về phía trước, sau đó trừng mắt nhìn hai người bọn họ một tí, hắng giọng nói.
“Chậc, cậu ta là lính gác, lính gác thì, cậu hiểu mà.”
“Ừ, lính gác.” Nhị Hào gật gật đầu, sau đó vẻ mặt muốn chửi thề, “Em gái Lâm là lính gác? Lính gác không phải đều cường tráng sao? Cậu ta lại xinh đẹp như vậy!”
Bác sĩ Thổ nói: “Ngừoi khác tôi không biết, dù sao lính gác cũng không thích người khác khen hắn xinh đẹp, còn vị này nhà cậu… tôi cũng chả biết nữa, cậu thử khen một lần xem, nói không chừng hắn đang hấp hối sẽ giãy dụa chơi chết cậu.”
Nhị Hào gào thét: “Hiện tại là lúc để nói mấy chuyện này hả?!”
Bác sĩ Thổ: “Tôi bảo cậu thử thì cậu thử đi, nhanh lên!”
Nhị Hào rất đau đầu, đỏ mắt ngồi xổm xuống, ở bên tai em gái Lâm nói: “Em trai xinh đẹp ơi mau tỉnh lại để ông đây chơi trứng trứng!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT