Em gái Lâm không phải người bình thường, lúc Nhị Hào đang giặt đồ cho y thì nghĩ thế, người bình thường sao có thể bình phục nhanh như vậy? Chưa tới thời gian một ngày đã có thể xuống giường, còn có thể chiếm nhà tắm của hắn mà tắm rửa.

May mắn nơi này nước nhiều, tiền nước rẻ.

Nhưng mà tên kia lại bắt hắn đi giặt quần áo!!!

Được rồi, nếu không phải hắn đánh không lại, hắn liền…

Nhị Hào bây giờ còn nhớ rõ tên kia còn nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Đống rác nhỏ.”

Đống rác to!

Hừ, khinh thường đống rác nhỏ này thì đừng có sai hắn đi giặt quần áo ha! Nhị Hào xem thấy tên kia rất hưởng thụ mà sai khiến hắn.

Đống rác to ki sau khi tỉnh dậy suốt ngày ăn không ngồi rồi, mỗi ngày chui vào phòng sửa chữa của Nhị Hào, một lần xài chính là cả ngày, tuỳ ý sử dụng tua vít cùng đủ loại trang bị của Nhị Hào.

Tiền điện nơi này đắt lắm đó!!!

Mỗi lần Nhị Hào nghiến răng nghiến lợi, em gái Lâm sẽ cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau đó chui vào máy bay chiến đấu lục lọi, lúc xuống sẽ đưa cho hắn hai viên kẹo vị coca, sau đó ỷ vào mình cao hơn Nhị Hào mấy cm mà thuận tay xoa đầu của hắn.

Nhị Hào có chút cảm động nói nói: “Tui đã ba ngày không gội đầu rồi.” Ánh mắt Em gái Lâm biến đổi, lòng bàn tay trét trét vài cái lên người Nhị Hào, lạnh lẽo vô tình xoay người vào phòng sửa chữa, nghe thấy Nhị Hào ở phía sau nói: “Quần áo của tui một tuần nay vẫn chưa giặt” mà lảo đảo.

Quay người lại, ánh mắt sắc như dao găm, dọa Nhị Hào phải ôm mình bỏ chạy. Em gái Lâm lúc không có gì làm, luôn cần một thứ đồ chơi giống như đồng hồ, gõ gõ thử sửa chữa một tí, tầm mắt nhìn về phía Nhị Hào đang bỏ chạy, thỉnh thoảng cúi đầu trầm tư, giống như nhớ tới người nào đó.

Máy bay chiến đấu không cho vẫn còn chiếm nhà chiếm tài nguyên của hắn, Nhị Hào giận sôi máu, luôn luôn nói: “Cái trò chơi này của cậu có thể chặt củi không vậy? Dao chẻ củi hư rồi, cho tui mượn xài tí.”

Em gái Lâm nghiêng đầu nhấc tay lên, Nhị Hào theo bản năng ôm đầu, vậy mà hắn nhìn thấy Em gái Lâm đang vẫy tay với hắn.

Nhị Hào nhích nhích lại gần, hắn đánh không lại em gái Lâm, chỉ có thể nghe lời, đây là kinh nghiệm hắn lăn lộn nhiều năm mà tích lũy được.

Em gái Lâm lấy một con dao găm từ thắt lưng ra đưa cho hắn. Nhị Hào không hiểu gì nhận lấy, như đang dâng hương mà nắm chặt nó, khoé miệng Em gái Lâm run rẩy, ngoắc ngón tay.

Nhị Hào lui lại sau một tí, chỉ thấy ngón tay kia chọc vào trước trán của mình làm nó tê rần, sau đó ngón tay di chuyển xuống, ấn ấn phía trên con dao gắn lưỡi dao bắt đầu thay đổi.

Từ con dao găm thích hợp cho việc ám sát dần dần trở thành… dao chẻ cũi dành cho việc đốn củi.

Vẻ mặt Nhị Hào lúc này thật ngàn chấm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play